Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 72: Em có cắn người khác không?

Lâm Hương Giang nhìn theo bóng lưng tức giận của Hà Hàm Bội đang dân dần biến mất ở cửa phòng ăn. Cô cũng đã sớm đoán được phản ứng này của Hà Hàm Bội.

Nếu cô đã quyết định sẽ trở về thì phải chuẩn bị tâm lý để mà đối phó với Hà Hàm.

Bội. Hơn nữa lần này sẽ không ai có thể tùy tiện đuổi cô đi được.

Sau bữa cơm tối, ông Hà lại kéo Lâm Thanh Dương đi chơi cờ vua với mình, còn Hà Tuấn Khoa đang ở ngoài hành lang nói chuyện với ai đó.

Lâm Hương Giang đi lên lầu, về phòng của mình để thu dọn hành lý. Quân áo mà cô chuyển đến căn hộ riêng của Hà Tuấn Khoa đều đã được đưa về đây hết rồi.

Ở góc cầu thang, cô gặp phải Hà Hàm Bội đang đi xuống cầu thang. Hai người gặp nhau ở một lối đi khá hẹp, ánh mắt va chạm với nhau, bầu không khí căng thẳng lập tức được.

lan rộng “Chị cả” Lúc Hà Hàm Bội đang lạnh lùng nhìn chăm chăm vào cô, cô lại hòa nhã chào hỏi với chị ta.

“Đừng gọi tôi là chị cả, tôi không phải là chị của cô” Hà Hàm Bội lớn tiếng quát cô không chút thương tiếc.

Lâm Hương Giang vẫn thản nhiên cười như trước: “Chị cả, chị có thể không cần đứa em dâu này, nhưng tôi vẫn nên chào chị một tiếng chị cả”

Khóe mắt và lông mày của Hà Hàm Bội đều nhướng lên: “A… Cô cũng mặt dày thật đấy! Chẳng trách mới bị đuổi ra ngoài có hai ngày mà cô đã có thể mạnh dạn mà trở về. Tôi đây cũng là lần đầu tiên gặp được một người phụ nữ tâm cơ thâm sâu như cô, có thể lợi dụng cả đứa con trai của mình để đạt được mục đích.”

Hà Hàm Bội cuối cùng cũng hiểu được hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì, vì sao Lâm Hương Giang lại có thể trở về nhanh như.

vậy, đều là bởi vì thằng nhóc kia hết Lâm Hương Giang nghe vậy thì nhíu mày: “Chị cả đã cho rẵng tôi là một người tâm cơ thâm sâu rồi thì tôi cũng không thể làm gì được, nhưng tôi phải nói rố ràng rằng tôi không hề lợi dụng con trai mình”

€ô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhìn ánh mắt khinh thường của Hà Hàm Bội: “Chị thì làm sao có thể hiểu được cảm giác khi một người mẹ bị buộc phải rời xa con mình chứ?

Tôi cảm thấy thật sự vui khi chủ tịch Hà có thể hiểu được và thông cảm cho tôi, cho phép tôi quay về sống với con trai mình”

“Đủ rồi! Đừng nói giống như bản thân cô là một người mẹ rất vĩ đại như vậy. Cô có con còn người khác thì không có sao” Hà Hàm Bội lạnh lùng quát nhỏ, mỗi lần Lâm Hương Giang nhắc tới đứa bé, tâm tình của chị ta sẽ rất dễ bị kích động *Cô đừng tưởng ba tôi cho cô trở về là cô đã thành công rồi. Tôi nói cho cô biết, trong nhà này, thân phận của cô chỉ đơn giản là mẹ của thẳng bé kia. Tôi sẽ nhanh chóng làm cho.

Tuấn Khoa ly hôn với cô rồi tìm cho thằng bé một người phụ nữ thật phù hợp để kết hôn!”

“Những lời này tôi nghĩ chị nên nói với Hà Tuấn Khoa mới đúng” Lâm Hương Giang nói xong lập tức bước qua chị ta và tiếp tục đi lên tầng, việc cứ tiếp tục ở đây mà giăng co cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lâm Hương Giang trở về phòng rồi lấy quần áo trong vali ra, mặc dù cô bị Hà Hàm Bội quát cho một trận nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt lúc này của cô.

Bởi vì cô không còn phải rời xa con trai của mình nữa.

Hà Tuấn Khoa đẩy cửa bước vào phòng thì lập tức nghe thấy tiếng ngâm nga của một người phụ nữ. Cô đang bỏ quần áo của mình vào tủ quần áo, cũng không phát hiện hắn đã bước vào phòng.

Đôi mắt của hắn sâu thẩm, đôi chân dài của hẳn đi về phía cô.

Lâm Hương Giang vừa đặt quần áo của mình lên, bên hông đã thấy có cánh tay của một người đàn ông ôm lấy cô. Hän đến gần bên tai cô, dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Chuyện gì đã khiến em hạnh phúc như vậy?”

Đôi môi mỏng của người đàn ông gần như dính vào tai cô để nói chuyện. Lúc này cô chỉ cảm thấy có chút ấm áp ở bên tai, cô hơi nghiêng đầu để tránh hơi thở của hắn: “Sao có thể không hạnh phúc được chứ? Tôi có thể trở lại mà không cần phải rời xa con trai của tôi.

Tất cả những điều này đều rất hạnh phúc”

“Vậy sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì không cần phải ở cùng một chung với tôi nữa?”

Cô hơi né tránh một chút, hẳn lại cố tình đến gần cô hơn, hơi thở nam tính của người đàn ông bao quanh cô.

“T4 đúng, việc này cũng khiến cô cảm thấy có Tôi không có có ý này” Hắn đã nói hạnh phúc một chút nhưng cô lại không dám nói điều đó trước mặt hắn.

Người đàn ông bắt cô nhìn thẳng vào hẳn, híp mắt nhìn cô: “Em đang nói dối”

Lâm Hương Giang cảm thấy có chút căng thẳng, mỉm cười với hắn: “Tôi không có nói dối, nếu tôi mà nói dối anh thì tôi sẽ là cún con”

Cô cảm thấy hạnh phúc thực sự không phải vì cô không cần phải sống với hăn nữa nên cô sẽ không trở thành một một con cún đâu Người đàn ông cứ nhìn thẳng vào cô, giống như đang nhìn xem cô có đang nói dối hay không, Một lúc sau, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên: “Cún con? Em biết cản người sao?”

Lâm Hương Giang không khỏi buồn cười: “Tôi thực sự không phải con cún, làm sao tôi lại có thể căn người được cơ chứ?”

“Em có chắc không? Em thực sự sẽ không cắn tôi đó chứ?” Lúc người đàn ông này nói lời này, giọng nói của hẳn rất thấp. Cơ thể cao lớn của hắn càng dựa sát vào người của cô hơn, cứ vậy mà trực tiếp nhốt cô vào trong tủ quần áo cùng với hắn.

Lâm Hương Giang nhất thời không hiểu ý của hắn. Cho đến khi đối mặt với ánh mắt trêu chọc của người đàn ông này, mặt của cô ngay lập tức đỏ lên, hiển nhiên là cô đã biết ý tứ trong lời nói này của hẳn.

“Anh…Anh đừng đến gần như vậy, chỗ này là nhà họ Hà đấy. Thanh Dương có thể lên đây .ô xấu hổ muốn đẩy hẳn ra, nhưng người đàn ông này đã đưa tay vòng ra sau lưng của cô.

Hăn cúi đầu kề trán của mình bên trán của cô, thì thầm nói: “Tôi đã khóa cửa rồi, thằng bé sẽ không vào được đâu. Bây giờ tôi đã thông minh hơn, đã đề phòng trước trường hợp thằng bé có thể xông vào phòng rồi”

“Anh, anh… ” Lâm Hương Giang không dám tin, nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông này. Chẳng lẽ từ lúc hản bước vào cửa, hắn đã có ý định không đàn hoàng với cô rồi sao?

Người đàn ông đưa ngón tay dài của mình lên nằm cái căm của cô. Ánh mắt của hẳn có vẻ thích thú khi nhìn thấy cô hoảng loạn, tâm trạng của hắn cũng tốt hơn một chút: “Bà Tuấn Khoa à, tôi đột nhiên muốn hôn em, có được không?”

Hắn nhớ cô từng nói, không cho phép hắn hôn cô một cách đột ngột. Lần trước hắn cũng hứa sẽ xin phép rồi mới hôn cô, lần này hắn thật sự làm như thế.

Lâm Hương Giang thấy rất xấu hổ, cô rữi mắt xuống. Loại chuyện này hỏi ra mà hắn không cảm thấy xấu hổ sao?

Da đầu cô như bị tê dại. Cô hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: “Không… “

Trước khi cô kịp từ chối, đôi môi của hắn đã ép xuống!

Hắn chỉ hôn một cái rồi rời đi ngay, sau đó cúi đầu xuống nhìn cô.

Hô hấp của Lâm Hương Giang hơi rối loạn.

Trong nháy mắt đôi lông mày của cô liền nhíu lại: “Anh! Tôi không đồng ý mà, tại sao anh lại hôn? Đây là những gì anh gọi là giữ lời hứa sao?”

“Em sai rồi, vừa rồi tôi chỉ thơm nhẹ một cái chứ không phải hôn” Vậy mà hắn lại đưa ra một lời giải thích rất nghiêm túc.

Người đàn ông này đâu chỉ có lưu manh thôi đâu. Rõ ràng là còn vô lại nữa.

“Anh buông tôi ra đi, tôi phải đi tắm rồi đi ngủ. Anh cũng nghỉ ngơi sớm, nếu không đến lúc đó chị gái anh lại trách tôi dùng nhan sắc mà mê hoặc anh” Cô đẩy người đàn ông này ra, nhưng hắn lại không chịu buông cô ra Hắn mỉm cười đáp: “Vì vậy, em sợ chị cả sao?”

“Ai sợ chị ấy chứ, tôi chỉ không muốn nhìn thấy khuôn mặt như thể tôi đang nợ chị ấy rất nhiều tiền vậy”

“Không sao đâu, hai ngày nữa là tiệc kỷ niệm thành lập của công ty, cũng có thể coi là tiệc chiêu đãi chị cả. Đến lúc đấy em xin lỗi chị ấy một chút là chị ấy sẽ không còn thành kiến với em như bây giờ đâu”

Lâm Hương Giang giật mình: “Xin lỗi?”

*Em không phải là đã quên rằng mình đã làm hỏng chiếc xe của chị cả đó chứ?”

Hắn vừa nhắc tới chuyện này, Lâm Hương Giang đau khổ nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã đắc tội với chị ấy rồi” Hỏi sao Hà Hàm Bội lại tức giận với cô như vậy.

Khi hai người đang nói chuyện thì cậu bé đột nhiên gõ cửa ở bên ngoài: “Mẹ ơi, mẹ có ở trong đó không? Mẹ mở cửa cho con với”

Lâm Hương Giang muốn ra mở cửa nhưng Hà Tuấn Khoa lại ôm cô không buông ra.

“Thành Dương đang ở ngoài cửa, anh buông ra để tôi đi mở cửa” Cô cố gắng kéo bàn tay của hẳn ra.

Hà Tuấn Khoa không vui nhíu mày, cũng may là hắn không làm gì với cô, nếu không thãng bé kia lại không để ý đến hẳn nữa.

“Cứ để thăng bé chờ ở bên ngoài cửa đi.”

Hắn không muốn mở cửa cho thẳng bé, mỗi lần cậu bé đều làm hỏng chuyện tốt của mình.

Lâm Hương Giang liếc nhìn hẳn một cái, hắn đang tranh giành cái gì với con trai mình vậy chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK