Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1068

Sắc mặt của Nguyễn Cao Cường còn lạnh lẽo hơn lúc trước, thậm chí giọng nói cũng lạnh lếo: “Hôn lễ hôm nay đã hoàn tất, hiện tại cô ấy chính là vợ hợp pháp mà tôi đã cưới hỏi đàng hoàng, cũng là nữ chủ nhân của nhà Nguyễn Cao, các người nói chuyện phải khách khí một chút cho tôi”

Mấy người trưởng bối nghe anh nói như vậy, lập tức trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng là vô cùng không phục.

Đào Hương Vi có tư cách gì để làm nữ chủ nhân?

“Cao Cường, ông nội của cháu hoàn toàn không đồng ý để cho cháu cưới cô ta.”

“Nếu như ông nội không đồng ý thì ông đã không đến dự đám cưới của tôi. Ông nội ngày càng lớn tuổi, sức khỏe cũng càng ngày càng kém, chuyện hôm nay ông ngất xỉu cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Chuyện này không liên quan gì đến Hương Vi hết, các người không nên gán tội danh lung tung lên trên đầu của cô ấy. Đừng để cho tôi nghe thấy bất kỳ lời nào nói xấu cô ấy nữa, nếu không đừng trách tôi không nhớ đến tình thân, trở mặt không nhận người quen” Giọng điệu của Nguyễn Cao Cường âm trầm, rõ ràng là đã tức giận rồi.

Mấy người trưởng bối bị khí thế của anh làm cho kinh ngạc, nhưng bọn họ vẫn không phục.

“Cao Cường, cháu định không nhớ đến tình thân như thế nào?” Có người hỏi.

Ngược lại anh không chút do dự nói: “Từ nay về sau đừng hòng bước vào cửa nhà họ Nguyễn Cao tôi một bước, cũng đừng nói có quan hệ gì với tôi”

“Cháu… Cháu muốn vạch rõ giới hạn với chúng ta sao?” Mấy người trưởng bối tức giận đến mức sắc mặt khó coi.

Đào Hương Ví cũng bị những lời anh nói dọa cho sửng sốt, cô ấy quay lại nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông vô cùng kiên định, chỉ cần có anh ở đây thì không có ai có thể bắt nạt cô 3y.

Trong lòng cô ấy đột nhiên tràn ngập cảm giác an toàn, anh là người mà cô ấy có thể dựa vào.

Nguyễn Cao Cường cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nắm chặt lấy bàn tay của cô, sau đó nói với mấy người trưởng bối: “Chỉ cần các người đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ không làm khó mấy người”

Sắc mặt của mấy người trưởng bối đã khó coi đến mức không biết phải nói cái gì, đương nhiên cũng không dám nói xấu Đào Hương Vi câu nào nữa.

Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, một y tá vội vàng đi đến chỗ Nguyễn Cao Cường và nói: “Tổng giám đốc Cường, tình hình của ông cụ không ổn, bác sĩ bảo anh đi vào gặp mặt ông cụ lần cuối”

Trong lòng Nguyên Cao Cường chấn động, đồng tử nhanh chóng co rút lại: “Gặp mặt lần cuối?”

“Đúng vậy, anh mau đi vào với tôi.”

Đào Hương Vi cũng giật mình, vội vàng đẩy anh: “Nhanh lên, anh đi vào đi”

Nguyễn Cao Cường nhìn cô một cái thật sâu, sau đó lập tức đi theo y tá vào phòng cấp cứu, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Nguyễn Cao Cường bước vào phòng cấp cứu nhìn thấy ông nội mình đang nằm trên giường bệnh, trên mũi miệng là máy thở, nhưng người nằm trên giường bệnh vẫn thở hổn hển, có thể thấy tình hình của ông cụ đang rất tồi tệ.

Nguyễn Cao Cường bước vài bước đi tới, chặt nắm tay của người nằm trên giường bệnh kia, ngực của anh cảm thấy rất nặng.

Ông cụ Nguyễn Cao ánh mắt đục ngầu nhìn về phía cháu trai, cố hết sức để nảm lấy tay đối phương, môi ông cụ run lên: “Cao…Cường…”

Ông đang đợi cháu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK