Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 300: Anh ghen tị

Thí nghiệm của Lâm Hương Giang mới làm được một nửa thì Hoa Xuân bước vào nói Hà Tuấn Khoa tới.

Cô cau mày, gần đây anh rất thường xuyên tới, thật khiến cho người khác hoài nghỉ liệu anh có phải là một tổng giám đốc trăm công ngàn việc của một tập đoàn lớn hay không.

Chỉ một lát sau, cô đã nghe thấy tiếng bước chân, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Sao anh lại tới nữa vậy?”

Hà Tuấn Khoa đi đến trước mặt cô, ánh mắt của anh mờ đi khi nghe cô nói vậy, lại tới nữa là có ý gì?

“Giọng điệu này của em là không có kiên nhãn với anh sao?”Người đàn ông hơi nhướng mày, lòng ngực có chút khó chịu.

“Em nào dám” Khi cô nói chuyện vẫn không ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt của người đàn ông có chút thay đổi, anh nâng cảm của cô, khiến cô nhìn hẳn, rõ ràng là không vui: “Từ lúc anh bước vào đến bây giờ, em cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, còn dám nói là không phải chán ghét anh?”

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông đang bất mãn trước mặt thì có chút khó hiểu, chỉ là không nhìn anh thôi mà? Sao tâm trạng lại thay đổi lớn như vậy?

Sao lại chụp cho cô cái mũ chắn ghét hắn?

“Anh không thấy em đang làm thí nghiệm sao?” Cô có chút buồn cười nói.

Khuôn mặt đẹp trai của Hà Tuấn Khoa vẫn không vui: “Lại là thí nghiệm, so với anh còn quan trọng hơn sao?” trong lòng cô anh phải đứng ở vị trí đầu tiên.

Lâm Hương Giang càng dở khóc dở cười hơn: “Ngay cả thí nghiệm mà anh cũng ghen tị sao?”

“Ghen?” Người đàn ông suy nghĩ vài giây, ngay sau đó liền hào phóng thừa nhận “Đúng vậy, anh ghen tị.”

Cô kinh ngạc: “Đừng làm loạn nữa, em chỉ đang làm việc, có cái gì mà ghen? Ngược lại là anh, anh không cần làm việc sao?”

“Hừ, hiện tại anh không muốn đi làm, chỉ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em”

Anh nói những lời này rất thuận miệng, từ khi nào mà anh lại nói những lời ngọt ngào như vậy?

Duỗi tay đẩy lồng ngực của anh một cái: “Nếu không có việc gì thì anh có thể ra ngoài chờ em, em vẫn chưa làm thí nghiệm xong.”

Sau đó cô lại cầm ống nghiệm lên và tiếp tục thí nghiệm vừa rồi Không phải anh không cho cô làm vi mà chỉ hy vọng cô có thể dời sự chú ý đến anh nhiều hơn.

“Em đang xức nước hoa mới sao?” Anh ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt ở trên người cô.

“Có thể nói là đúng cũng có thể nói không, đây là loại nước hoa mà cha nuôi của em đã đặc biệt làm cho em, em muốn tìm ra công thức phối hương của ông ấy, sau đó sẽ điều chế loại nước hoa này”

“Có phải là Bảo Phân không?”

Lâm Hương Giang ngước mắt nhìn hẳn, vài giây sau mới gật gật đầu: “Anh còn nhớ rõ sao?”

“Đương nhiên, lần đầu tiên của chúng ta, trên người em chính là mùi hương này.”

Hơi thở ấm áp và trầm thấp của anh phả vào tai cô, bên tai vô thức nóng lên, anh dựa gần như vậy từ khi nào vậy?

“Anh… Anh đi ra ngoài, đừng quấy rầy em làm việc!” Không còn biện pháp, anh đã ảnh hưởng rất nhiều đến cô.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, đôi môi mỏng của Hà Tuấn Khoa hơi cong lên, cố ý lại gần hơn: “Em cũng làm riêng cho anh một loại nước hoa đi, nước hoa chỉ thuộc Về anh”

Vừa ngước mắt lên thì đã đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm và nóng bỏng của hắn, trái tim cô đập loạn một nhịp.

Làm nước hoa riêng cho anh? Điều này thật ra cũng có thể..

Chẳng qua cô không muốn nghe lời anh như vậy, quay mặt đi, giả vờ thờ ơ nói: “Chuyện này để sau rồi nói, hiện tại em rất bận”

“Thật không? Em bằng lòng làm nước hoa cho anh sao?” Theo tính tình cô thì anh cho rằng cô sẽ trực tiếp từ chối.

Thấy anh có vẻ rất chờ mong, cô cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào? Có vui không?”

“Em chịu vì anh mà hao tốn tâm tư, anh đương nhiên là vui”

Người đàn ông này thật dễ dỗ dành, chỉ mới như vậy thì đã vui vẻ.

“Vậy bây giờ anh có thể ra ngoài, đừng quấy rầy em làm việc được không?”

Anh đột nhiên nắm lấy tay cô, cũng cầm lấy ống nghiệm trong tay cô đặt xuống “Em cùng anh đi đến nơi này” Không nói lời gì liền mang cô đi.

“Đi đâu? Em còn chưa làm xong thí nghiệm…”

“Đừng làm nữa”

Vẻ mặt Lâm Hương Giang lộ vẻ bất đắc dĩ, anh cứ ở đây thì cô không biết khi nào mình mới có thể phá giải công thức của ‘Bảo Phân.

Còn tưởng là anh có chuyện gì quan trọng, chỉ trong nháy mắt cô đã bị anh đưa đến một căn hộ mới mua.

“Thế nào? Em có thích cách bài trí ở nơi này không?” Hà Tuấn Khoa nhìn cô hỏi Ủa, sao anh lại mua nhà?” Cô không trả lời câu hỏi của hắn mà nhìn cách bố trí của căn nhà.

“Đương nhiên là vì chúng ta, nơi này là nhà mới của anh và em.”

Lâm Hương Giang nghiêng đầu nhìn hẳn, tràn đầy nghỉ vấn: “Nhà mới?”

Cánh tay dài của Hà Tuấn Kho duỗi ra, trực tiếp kéo cô vào trong lòng: “Chúng †a đã trở về với nhau, chẳng lẽ không nên sống cùng nhau sao? Anh đã đồng ý tạm thời không kết hôn, nhưng anh nghĩ là phải sống chung với nhau thì mới là vợ chồng”

Lời này của anh hình như cũng không có gì sai…

“Là vợ chồng mà không sống chung với nhau, chẳng lẽ em muốn ở riêng với anh sao?”

“Em không có ý đó, chỉ là…”

Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh ngắt lời: “Hương Giang, anh không muốn sống xa em một ngày nào nữa, không có em cả đêm anh không ngủ được”

Hả… Có nghiêm trọng như vậy không?

Hai năm qua anh ấy cũng không có cô mà?

Chẳng lẽ trước đây anh vẫn luôn mất ngủ sao? Lần trước hình như đã nghe con trai nói qua anh có vấn đề này.

“Em đi cùng anh”

Cô chưa mở miệng thì lại bị anh lôi kéo vào phòng trong, đi vào tận căn phòng cuối cùng.

“Đây là một phòng thí nghiệm nhỏ, em cũng có thể làm thí nghiệm tại nhà” Hà Tuấn Khoa nói.

Nhìn thấy bố trí bên trong, những dụng cụ cô cần để thí nghiệm đều đã chuẩn bị đầy đủ, còn có cả giá sách, bệ thí nghiệm…

Cô mở to hai mắt, thật không thể tin được, anh còn nghĩ tới điều này!

“Về sau em không cần phải ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, có thể ở nhà cùng anh”

Vừa rồi còn rất cảm động, nghe được lời này của hẳn, cô lập tức hiểu ra: “Hóa ra anh có ý đồ khác”

“Anh chỉ muốn em có thể dành nhiều thời gian cho anh một chút, coi như là em đền bù cho anh, không được sao?” Anh coi đó là một điều hiển nhiên.

Lâm Hương Giang âm thầm phỉ nhổ, không hổ là một thương nhân, không chấp nhận một chủ mất mát nào!

*Đi xem phòng thí nghiệm của em đi, nếu còn thiếu cái gì nữa thì cứ nói với anh” Anh khẽ cong môi nói.

Lâm Hương Giang đang muốn tham quan cho thật tốt, căn phòng này đủ lớn để làm phòng thí nghiệm.

“Không tồi, phù hợp với các tiêu chuẩn của em”

“Vậy thì dọn đến sống đi, hôm nay là ngày tốt, chúng ta cùng dọn vào sống ở đây” Hà Tuấn Khoa nói.

“Chúng ta? Thanh Dương cũng sống ở đây sao?”

Anh lắc đầu: “Nó còn phải đi học, cho Hoài Vũ đưa nói về lại nhà họ Hà cuối tuần sẽ đón nó qua đây”

Con trai không sống với bọn họ sao?

Cô nín cười: “Như vậy có phải không tốt lắm hay không?”

“Có gì không tốt đâu, Bây giờ là thế giới của hai người chúng ta”

Ý là anh không thích con trai trở thành bóng đèn sao?

“Thành Dương sẽ có ý ki Hà Tuấn Khoa không quan tâm: “Chẳng lẽ nó còn dám tạo phản?” Không ai có thể quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, cho dù là con trai ruột.

Lâm Hương Giang mím môi cười, do con trai không có ở đây, nếu cậu bé ở đây thì nhất định sẽ chống đối hắn.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

“Có người tìm anh sao?” Nơi này là nhà mới, ngoại trừ người của anh thì còn ai đến tìm nữa?

Đôi mắt đen của Hà Tuấn Khoa tối sầm lại, anh đã đặc biệt phân phó hôm nay không được làm phiền hẳn, người nào lại không biết điều như vậy?

“Chờ chút, để anh đi xem” Hắn xoay người đi mở cửa.

Lâm Hương Giang tiếp tục xem xét phòng thí nghiệm, chỉ một lại sau nghe được giọng nói của Nguyễn Cao Cường từ bên ngoài truyền đến: “Cao Ánh, em ra đây!”

Giọng điệu có vẻ không tốt, hình như còn có chút tức giận.

Cô ngẩn ra, tại sao Nguyễn Cao Cường lại tới nơi này?

Còn hùng hổ như vật ©ô đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh trai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK