Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 677: Thừa nhận

“Sao… Sao tôi phải nói dối chứ? Bé Con chính là con gái của tôi!” Không đến thời khắc cuối cùng, cô ta nhất định không thể bỏ cuộc, nói không chừng đây chính là cái bẫy dụ cô ta nói ra.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa tối sâm lại, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn trước vài phần: “Được, cô nói là cô sinh con bé, vậy cô biết con bé thuộc nhóm máu nào không?”

“Con bé..” Nguyệt Hương muốn đáp lại nhưng cô lại nhận ra mình thực sự không nhưng chuyện này cũng không có gì kỳ lạ cả: “Trước kia dẫn Bé Con đi kiểm tra nhưng không xét nghiệm máu.”

Hà Tuấn Khoa dường như cũng không hề cảm thấy bất ngờ vì cô ta không biết, anh không hỏi cô ta nữa mà nói thẳng: “Cô là nhóm máu O, tôi là nhóm máu A còn nhóm máu của con bé lại là AB”

Nguyệt Hương vừa nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén ấy khiến cô ta hoảng sợ.

“Cô biết chuyện này có nghĩa là gì chứ?”

Anh hỏi tiếp.

Nguyệt Hương lại càng căng thẳng, trái tim cô ta như bị ai đó bóp chặt khiến hô hấp trở nên thật khó khăn: “Tôi ô ta không đáp lại được.

“Chứng tỏ cô không phải người sinh ra con bé, con bé cũng có thể không phải là con của tôi…”

“Không! Bé Con chắc chẩn là con của anhf Cô ta lập tức nói.

Hà Tuấn Khoa híp mắt lại: “Tôi biết con bé là con gái tôi, chuyện này cũng chứng tỏ được một điều rằng con bé không phải là do cô sinh ra” Dù sao thì anh đã làm xét nghiệm ADN với Bé Con ngay từ đầu rồi, bản xét nghiệm đó không thể nào là giả được.

Hô hấp của Nguyệt Hương trở nên rối loạn, cô ta nhận ra bản thân mình không thể nào tiếp tục nói dối nữa Cô ta cũng đã từng nghĩ đến chuyện có lẽ sẽ có một ngày anh sẽ phát hiện ra chuyện này, nhưng cô ta không ngờ rằng lại nhanh đến như vậy.

Cô ta không biết hiện giờ nên làm gì nữa.

Chính là Hà Hàm Bội muốn cô ta đóng giả làm mẹ của Bé Con, tất cả mọi chuyện đều do Hà Hàm Bội sắp đặt nên cô ta chỉ có thể tiếp nhận. Cô ta cũng rất vô tội mà…

Chỉ là sau này cô ta đã mơ mộng hão huyền rẵng thực sự có thể nhờ vào đó mà trở thành bà Hà nên cô ta mới tranh giành với Lâm Hương Giang, mới làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy.

Hà Tuấn Khoa thấy cô ta đã lâu chưa mở miệng liền nói: “Giờ cô đã chịu nói sự thật rồi chứ? Bé Con không phải là cô sinh ra đúng chứ?”

Nguyệt Hương cúi đầu không dám lên tiếng, hoặc có lẽ là cô ta còn đang cảm thấy không cam lòng về chuyện giấc mộng này kết thúc nhanh chóng đến vậy.

“Nói đi chứt Trả lời tôi!” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng quát, anh cũng chẳng kiên nhẫn được thêm nữa.

Nguyệt Hương bị dọa sợ, cô ta thấy vẻ anh lạnh lùng như vậy, nào còn dám chần cl “Đúng vậy..” Cuối cùng cô ta cũng thừa nhận rồi!

Cũng ngay lúc này, cửa phòng bệnh bỗng được đẩy ra, Lâm Hương Giang có chút kích động xuất hiện Không biết cô đã đến đây từ lúc nào, nhưng cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hà Tuấn Khoa và Nguyệt Hương.

Cô vội bước đến bên giường bệnh: “Bé Con thực sự không phải con cô sao? Chẳng trách cô có thể ngược đãi con bé tàn độc đến như vậy!” Cô vẫn rất tức giận với hành vi của Nguyệt Hương.

Hà Tuấn Khoa thấy cô đến liền thu lại vẻ lạnh lùng rồi kéo cô đến bên cạnh: “Sao đến đây mà không nói với anh một tiếng?”

“Em vốn không muốn làm phiền anh và cô 1a nói chuyện, nhưng… Nhưng mới nấy em không nhịn được nên đã bước vào” Cô cảm thấy hơi may mắn khi Bé Con không phải là con của Nguyệt Hương, có người mẹ như vậy chính là nỗi bất hạnh của đứa trẻ.

Nhưng nếu Bé Con không phải là con của Nguyệt Hương thì mẹ ruột của Bé Con là ai?

Hà Tuấn Khoa đang định hỏi chuyện này thì cô bước vào ngắt lời của anh.

Anh cũng sẽ không giấu cô chuyện này nên anh liền hỏi Nguyệt Hương chuyện mẹ ruột của Bé Con “Cô nói thật đi, mẹ ruột của Bé Con là ai?”

Nguyệt Hương nhìn anh rồi lại nhìn Lâm Hương Giang, cô ta thấy anh vẫn nằm tay Lâm Hương Giang liền thầm cảm thấy lòng mình chua xót, đố ky.

Nếu Lâm Hương Giang không đến đây thì có lẽ cô ta sẽ trả lời anh, nhưng giờ… Cô ta không muốn nói với bọn họ nữa.

“Tôi không biết”

“Cô không thể không biết được! Cô nói đi!”

Hà Tuấn Khoa không tin tưởng lời cô ta nói nữa.

Nhưng Nguyệt Hương vẫn lắc đầu: “Tôi thực sự không biết, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ giả làm mẹ con bé, là… Là cô Hà đến tìm ôi, kêu tôi giả làm mẹ của Bé Con thì cô ấy sẽ chỉ tiền tìm bác sĩ tốt chữa bệnh cho mẹ tôi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK