Mục lục
Truyện: Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi - Lâm Hương Giang (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52: Tay sắp bị bỏ

Lâm Hương Giang thấy con trai khóc lóc nước mắt đầy mặt, cô cắn răng chịu đựng không lau nước mắt cho cậu bé, Hà Phương Đông thương đứa cháu này như vậy, có lẽ lúc này cũng chỉ có Hà Phương Đông mới có thể trừng trị Phan Thanh Y.

Quả nhiên, Hà Phương Đông vừa nghe thẳng bé nói như vậy, hai hàng lông mày nhíu một cái, ánh mắt già nua không mất uy nghiêm nhìn về phía Phan Thanh Y, giọng nói hùng hậu vang lên: “Là cô làm thăng bé Thanh Dương bị thương?”

Hôm nay Hà Phương Đông cảm giác thân thể không quá thoải mái, ông ấy ở phòng nghỉ ngơi không có cậu bé chơi cùng, nếu không phải quản gia nói với ông ấy cháu trai bảo bối của mình bị phỏng thì ông ấy còn không biết đã xảy ra loại chuyện như thế này.

Phan Thanh Y bị ông cụ nhìn chằm chằm, trong lòng cô ta vẫn rối loạn mấy phần, chuyện cho tới bây giờ cô ta còn có đường lui gì nữa chứ?

Cô ta khẽ căn răng, đối đầu với ánh mắt dò xét của Hà Phương Đông, dáng vẻ hết sức bực bội: “Ông nội, cháu không có, cháu mới vừa mất con, bây giờ cháu thấy con nít nhà ai cũng rất muốn thương yêu, sao cháu lại tổn thương Thanh Dương chứ”

Trong ngực Hà Tùng Nhân lấp đầy một cỗ tức giận, bọn họ mỗi một người đều muốn ăn hiếp vợ hẳn, xem hắn là không khí sao?

“Ông nội, Thanh Y nói với con đây hoàn toàn là hiểu lầm, cô ấy chỉ là muốn uống nước nên đặt ly nước nóng ở trên bàn trà nhỏ, là thẳng bé tự đụng vào ly nước nên bị phỏng, như vậy lại đổ hết lỗi lầm lên đầu Thanh Y là sao ạ?”

Lời này của Hà Tùng Nhân làm cho Lâm Hương Giang không nhịn được muốn lên tiếng, nhưng Hà Tuấn Khoa đứng ở bên cạnh cô lại bình tĩnh ngăn cản cô lại.

Lâm Hương Giang chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt trầm tĩnh lại tràn đầy thâm ý của người đàn ông, ánh mắt hai người trao đổi trong giây lát, cô đã biết ý của hắn rồi Cô âm thầm siết chặt quả đấm, nhịn xuống, cô biết, Hà Tuấn Khoa nhất định có quyết định của hắn, cô không cần phải gấp gáp phản bác lại lời Hà Tùng Nhân làm gì.

Hà Tùng Nhân lên tiếng bảo vệ Phan Thanh Y,ngay sau đó cô ta chui vào trong ngực hẳn ta, vô cùng uất ức mà thấp giọng khóc lóc tỉ tê.

Hà Phương Đông nhíu chặt mày, trong lúc nhất thời ông cũng không có cách nào định đoạt được ai đúng ai sai, nghĩ đến Phan Thanh Y vừa mới mất con, ông ấy cũng không  thể quá nghiêm nghị với cô ta được Chẳng qua là ông ấy quả thực rất đau lòng cho cháu trai bảo bối của mình…

Chuyện dường như tiến vào ngõ cụt, không tìm được chỗ đột phá.

Phan Thanh Y chôn mặt ở trong ngực Hà Tùng Nhân, không ai thấy được vẻ mặt của cô †a, người ngoài nghe được tiếng khóc của cô †a nhưng không thấy khóe miệng của cô ta đang gợi lên một nụ cười nhạt.

Hà Tuấn Khoa nhàn nhạt liếc nhìn Phan Thanh Y một cái, ánh mắt lưu chuyển, anh bất thình lình lên tiếng: “Ba, muốn biết rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra rất đơn giản, chỉ cần xem camera giám sát là có thể biết ngay rồi”’ Một câu nói của hãn khiến cho Phan Thanh Y khiếp sợ ngẩng đầu, đột nhiên nhìn về phía hắn.

Lâm Hương Giang cũng rất bất ngờ, camera giám sát sao?

Đối mặt với sự nghi ngờ của mọi người, Hà Tuấn Khoa vẫn không nhanh không chậm nói: “Lần trước ở gần nhà con xảy ra chuyện như vậy, bởi vì nhà không có camera giám sát nên không ai biết đã xảy ra cái gì, cho nên sau chuyện này con đã dặn dò quản gia đặt camera giám sát ở các góc trong nhà, đều là ở chỗ khuất, không để ý thì sẽ không thấy”

Hắn chỉ muốn điều ra chuyện Phan Thanh Y ngã xuống cầu thang ở nhà họ Hà nhưng đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì, đây cũng là nguyên nhân tại sao hän nhất định phải gắn camera giám sát.

Hắn vừa nói như vậy, Hà Phương Đông lại có chút ấn tượng, chẳng qua là lúc đó ông ấy không quá chú ý.

“Vậy thì dễ giải quyết rồi, chúng ta trở về xem camera giám sát” Hà Phương Đông quyết định.

“Không cần phiên phức như vậy, con gọi điện thoại sai người gửi video từ camera giám sát qua điện thoại di động của con là được rồi” Hà Tuấn Khoa đã nghĩ đâu vào đấy hết rồi.

Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông bình tĩnh giải quyết mọi chuyện kia, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao hăn lại trấn định như vậy, hóa ra tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay của hẳn.

“Vậy con còn không mau gọi đi!” Hà Phương Đông vội vã muốn xem kết quả, rốt cuộc có phải Phan Thanh Y làm cháu trai bảo bối của ông ấy bị thương hay không?

Cậu bé uất ức trông chờ nhìn ông cụ, thút thít nói: “Ông nội, ông nhất định phải trả thù cho cháu!” Cậu bé luôn yêu ghét rõ ràng.

“Yên tâm, có ông nội ở đây, ông nội sẽ không để cho cháu chịu chút tủi thân nào.” Hà Phương Đông vỗ vai thẳng bé một cái.

Hà Tuấn Khoa bấm điện thoại..

Cơ thể Phan Thanh Y không kìm chế được bắt đầu run rẩy, huyết sắc trên mặt cũng mất đi, mặt đầy vẻ tái nhợt, trong lòng vừa sợ vừa hốt hoảng. Lúc ấy cô ta đã nhìn rồi, không phát hiện camera giám sát ở trong phòng khách cho nên cô ta mới lớn gan làm Lâm Thanh Dương bị thương như vậy, nhưng cô ta lại không ngờ rắng…

Hà Tùng Nhân rõ ràng cảm thấy cô ta đang sợ hãi, hắn ta nghỉ ngờ trong lòng, chẳng lẽ là cô ta làm thật?

Trong đầu hẳn ta có mấy suy nghĩ lướt qua, cuối cùng hắn ta đưa ra quyết định, bất kể là có phải cô ta làm hay không thì hẳn ta đều phải bảo vệ cô ta, cô ta gặp họa thì hẳn ta cũng không có chỗ tốt.

*Thanh Y, sao sắc mặt của em lại tệ như vậy? Có phải thân thể lại không thoải mái hay không? Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước”

Hà Tùng Nhân muốn dẫn cô ta rời đi.

Hà Phương Đông lập tức quát khẽ: “Tất cả đứng lại cho tôi, trước khi chuyện được điều ra rố ràng thì ai cũng không thể đi!”

“Ông nội, thân thể Thanh Y còn chưa hồi phục..” Hà Tùng Nhân định thoát thân Hà Phương Đông cắt ngang lời hắn ta: “Bất quá là chờ một chút, dùng không được bao nhiêu thời gian, thân thể nàng còn không có kém đến nỗi loại trình độ này chứ ?”

Ông ấy đã nói như vậy, Hà Tùng Nhân còn có thể phản bác như thế nào được nữa?

Phan Thanh Y lại muốn rời đi ngay lập tức, mặt cô ta liền biến sắc, lại phát ra thanh âm đau khổ: “Tùng Nhân, bụng em đột nhiên đau quá, anh đưa em về trước có được hay không?”

“Nếu cô thật sự không thoải mái thì nơi này là bệnh viện, cứ kêu bác sĩ đến khám tốt hơn là về nhà đó” Lâm Hương Giang không muốn nhìn Phan Thanh Y biểu diễn nữa, ngay sau đó cô nói với quản gia: “Làm phiền chú mời bác sĩ tới”

“Vâng thưa bà chủ” Quản gia xoay người liền ra cửa.

Phan Thanh Y dựa vào người Hà Tùng Nhân, trong lòng nảy sinh suy nghĩ ác độc, cô †a thâm trừng Lâm Hương Giang, không được, cô ta không thế tiếp tục ở lại nơi này được…

Mà lúc này, điện thoại di động của Hà Tuấn Khoa cũng nhận được tin nhản: “Ba, video trích từ camera giám sát đã được gửi tới rồi” Hắn mở camera giám sát trong điện thoại ra cho ông cụ xem Lâm Hương Giang cũng muốn biết con trai bị thương như thế nào nên cô cũng tới gần xem video.

Bên kia, Phan Thanh Y tim đập rộn lên, toàn thân phát run.

Video ghỉ lại tất cả chuyện xảy ra trong phòng khách lúc đó, Lâm Thanh Dương ở phòng khách chơi xếp gỗ một mình, Phan Thanh Y bưng một ly nước nóng tới, camera giám sát đặt ở khá xa nên không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy Lâm Thanh Dương muốn đi nhưng Phan Thanh Y lại giữ cậu bé lại.

Hai người hắn là xảy ra tranh chấp, Lâm Thanh Dương bị cô ta giữ chặt không đi được nên cậu bé đột nhiên cúi đầu cần tay cô ta, Phan Thanh Y giận dữ, trực tiếp đổ nước nóng lên tay cậu bé…

Lâm Hương Giang nhìn thấy trong video, khoảnh khắc con trai bị nước nóng đổ xuống, cậu bé đau đớn khóc to, tay lập tức sưng đỏ.

€ô hiểu con mình rất rõ, cậu bé luôn rất kiên cường, nếu như không phải rất đau thì cậu bé sẽ không khóc lớn như vậy. Thấy cậu bé khóc, nước mắt của cô cũng lặng lẽ rơi xuống, trái tim cô níu lại thật chặt.

Cô bước mấy bước tới cầm tay Phan Thanh Y kéo tay áo cô ta lên, thấy trên cổ tay cô ta có năm dấu răng.

Trong mắt Lâm Hương Giang còn có nước mắt nhưng cô vô cùng tức giận nhìn chăm chăm Phan Thanh Y, tức giận nói: “Cô còn muốn tranh cãi thế nào nữa!”

Phan Thanh Y lập tức rút tay về, che lại vết thương trên cổ tay, cả người cô ta đã sớm không còn sức lực nào: “Tôi, tôi…”

“Phan Thanh Y! Cô đã làm bị thương cháu trai bảo bối của ta như vậy saol” Hà Phương Đông xem xong video thì rất tức giận, nét mặt già nua nghiêm nghị cùng với khí thế đáng sợ để Phan Thanh Y sợ hãi.

“Ông nội, cháu… cháu không phải cố ý, là nó… nó vô lễ với cháu trước…’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK