Trong lúc cô đang chăm sóc Tiểu Tinh Tinh thì điện thoại di động trong túi xách bỗng nhiên reo lên.
Giang Nguyễn Nguyễn sợ đánh thức Tiểu Tinh Tinh nên vô thức bịt tai cô bé lại, đang định đứng dậy lấy túi xách thì lại thấy người đàn ông đó đã đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động đưa tới trước mặt cô.
“Cám ơn.”
Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, nhìn ID người gọi, trong lòng có chút xót xa.
Cô chỉ quan tâm đến đứa nhỏ trong tay mà quên mất việc chăm sóc hai đứa con ở nhà.
“Mẹ!” Vừa kết nối xong, giọng nói của hai đứa nhỏ liền vang lên: “Khi nào mẹ mới về?”
Giang Nguyễn Nguyễn hạ giọng: “Tối nay mẹ có chút việc bận, khả năng cao sẽ về muộn, các con ăn cơm chưa?"
Giọng nói của hai đứa nhỏ rất ân cần: "Chúng con ăn cơm rồi, còn mẹ? Đừng chỉ nghĩ đến công việc thôi, mẹ cũng nên quan tâm chăm sóc thân thể của mình nữa!"
Nghe vậy, trong lúc Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm động, cười nói: “Mẹ biết rồi, mẹ cũng ăn rồi, đừng đợi mẹ nữa, mau đi ngủ sớm đi.”
“Con biết rồi, mẹ trở về đừng muộn quá, cũng đừng quá mệt quá!" Hai đứa nhỏ đồng ý với giọng điệu ngọt ngào.
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói lời quan tâm, mới cúp điện thoại.
Lệ Bạc Thâm ở một bên mơ hồ nghe được tiếng của hai đứa nhỏ, liền buông công việc trên tay xuống, nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, muốn hỏi cô có cần trở về chăm sóc hai đứa nhỏ không, lại nhìn thấy lông mày cô dần mềm mại, khi mở miệng nói, hắn lại chuyển chủ đề.
"Bình thường nếu như cô bận rộn, thì hai đứa nhỏ phải làm thế nào? Cô về nhà hay là tìm người đến chăm sóc bọn nhỏ?"
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Bạn của tôi sẽ đến giúp chăm sóc bọn nhóc, hiện tại thì có thím Lý.”
Lệ Bạc Thâm hỏi: "Còn lúc ở nước ngoài thì sao?"
Giang Nguyễn Nguyễn không biết tại sao hắn vì cái gì mà cứ cố chấp hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn vô thức mà trả lời: "Tôi cũng sẽ tìm người đến giúp đỡ chăm sóc hoặc là tôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến chỗ làm. Đồng nghiệp của tôi rất thích bọn nhỏ.”
Lời vừa dứt, phòng khách lại rơi vào khoảng im lặng.
Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, tiếp tục chú ý tới tình hình của cô bé.
“Hiện tại hai đứa nhỏ đã lớn như vậy việc chăm sóc cũng trở nên dễ dàng hơn. Còn bé chắc chắn không dễ dàng như vậy nhỉ." Lệ Bạc Thâm đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nặng trĩu nhìn cô, hắn hỏi như thể vô tình hỏi: "Năm nay hai đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nghĩ bọn nhỏ cao gần bằng Tinh Tinh, chắc cũng bằng tuổi nhau nhỉ."
Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, làm trái tim Giang Nguyễn Nguyễn chợt thắt lại.
Mỗi lần Lệ Bạc Thâm ở cùng hai đứa nhỏ, cô đều lo lắng hắn sẽ phát hiện ra cái gì, chính vì lẽ này, cô luôn dặn dò hai đứa nhỏ rất nhiều lần.
Nhưng cô không ngờ rằng người này sẽ trực tiếp hỏi cô câu hỏi này.
Cụp mắt xuống, bình tĩnh lại một lúc, Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt mở miệng nói: “Bọn nhỏ đã hơn bốn tuổi rồi, con trai lớn nhanh hơn con gái là chuyện bình thường.”
Đây là câu trả lời mà trước đó cô đã thảo luận với Triều Triều và Mộ Mộ, vì để tránh Lệ Bạc Thâm căn cứ vào tuổi của hai đứa nhỏ mà liên tưởng đến cái đêm sáu năm về trước.
Nói xong, cô có chút lo lắng chờ đợi phản ứng của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy người đàn ông đó “ừm” một tiếng thật sâu.
Thấy hắn không hỏi thêm gì nữa, Giang Nguyễn Nguyễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Bạc Thâm nheo mắt nhìn email công việc trên điện thoại, nhưng lại không thể tập trung nổi.
Hai đứa nhỏ đều hơn bốn tuổi, chỉ nhỏ hơn Tiểu Tinh Tinh một tuổi.
Nói cách khác, ngay khi người phụ nữ này sinh ra Tiểu Tinh Tinh, cô ấy đã đi cặp kè với một người đàn ông khác và sinh ra hai cậu bé.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi ngưng đọng, trong lòng có chút không ngờ.
Ngay lúc hai người có tâm tư khác nhau, Tiểu Tinh Tinh trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên động đậy.
Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cụp mắt xuống, nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô bé khẽ cau lại, sau đó cô bé bắt đầu khóc nức nở một cách đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn nhó thành một mảng.