Chương 62 Giục cưới
“Cha mẹ, sao cha mẹ lại đến đây?” Lệ Bạc Thâm cau mày hỏi một câu.
Nghe vậy mẹ Lệ – Tống Viện vừa lo lắng kiểm tra cháu gái có bị thương không, vừa oán trách: “Sáng sớm đã nghe nói cục cưng của mẹ mất tích, hỏi sao mẹ không lo cho được? Mẹ sợ đến mức phải kéo cha con tới xem thử. Con cũng vậy, xảy ra chuyện lớn như thế mà cũng không chịu nói cho cha mẹ biết!”
Lệ Bạc Thâm không nóỉ gì.
“Tiểu Tinh Tỉnh, nói cho bà nội nghe con chạy đến đâu vậy?” Tống Viện xác nhận cô bé không bị thương xong thì thân mật ôm cô vào lòng, quan tâm nói: “Con còn nhỏ như thế, sao lại chạy ra ngoài một mình như vậy? Đừng dọa bà nội sợ, về sau đừng làm như thế nữa biết không?”
Phó Vỉ Trữ cũng phụ họa theo: “Có gì không vui có thể nóì với dì chứ đừng im lặng không nói câu nào đã chạy đi như vậy, ông nội bà nội sẽ rất lo lắng, dì cũng thế, mọi người đang chuẩn bị ra ngoài tìm con này, cũng may con đã trở về!”
Tiểu Tinh Tinh được bà nội ôm vào lòng mà vẫn vẻ mặt rất lạnh nhạt, nghe mấy câu này
cũng không có phản ứng gì.
Lệ Bạc Thâm biết cò bé không thích bầu không khí này nên làm như không có việc gì mà tiến lên ôm lấy con bé khỏi mẹ mình rồi thản nhiên nói: “Con bé rất thông minh, không chạy bao xa, mọi người không cần lo lắng.”
Tiểu Tinh Tỉnh trở tay ôm lấy cổ cha, vùi đầu vào bả vai hắn.
Tống Viện nhìn cháu gái mà đau lòng không thôi, quay đầu lại phàn nàn với con trai: “Mẹ thấy là do con bận làm việc cả ngày nên xem nhẹ Tiểu Tinh Tỉnh nhà chúng ta, nếu con sớm kết hôn, có thêm người chăm sóc thì Tiểu Tỉnh Tỉnh sẽ không cô đơn, cũng không đến mức luôn muốn bỏ nhà đi như vậy!1′
Nghe thế, Lệ Bạc Thâm hơi cau mày lại, biết mẹ mình lại muốn giục cưới nên lập tức cam kết: “Ve sau cuối tuần con cố gắng không đi ra ngoài mà ở nhà với con bé. Hôm nay lúc đầu cũng không có ý định đến công ty, nhưng do có chuyện khẩn cấp nên con không thể không đi.”
Tống Viện không đạt được mục đích nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Đừng có giả ngu với mẹ, mẹ hỏi con định khi nào kết hôn với Vi Trữ? Vỉ Trữ là con gái, nó đã chờ con tận sáu
năm, một người con gái có được bao nhiêu cái sáu năm? Con không biết thương tiếc cho nó sao?”
Phó Vỉ Trữ đứng bên cạnh săn sóc kéo cánh tay Tống Viện, trên mặt hiện ra nụ cười yếu ớt, trong ánh mắt nhìn về hướng Lệ Bạc Thâm ẩn chứa chút chờ mong.
Để có được một câu trả lời khẳng định của Lệ Bạc Thâm, cô ta cố ý đi tìm cha Lệ mẹ Lệ đến đây giục cưới.
Cô ta không tin Lệ Bạc Thâm còn có thể từ chối.
Nhưng một giây sau, câu trả lời của Lệ Bạc Thâm lại đánh vỡ sự chờ mong của cô ta Lân nữa.
“Mẹ, gần đây con bề bộn nhiều việc, hơn nữa mẹ cũng nhìn thấy tình trạng của Tinh Tinh, trong khoảng thời gian này con bé luôn tìm cách bỏ nhà đi, cảm xúc không ổn định, tạm thời con không có ý định suy xét chuyện kết hôn.”
Tống Viện cau mày lại, tận tình khuyên bảo: “Cũng vì như vậy mới cần tranh thủ kết hôn, đến lúc đó Vi Trữ giúp con cùng chăm sóc Tiểu Tình Tinh không tốt sao? Những năm qua con bé cũng luôn coi Tiểu Tinh Tinh như con
ruột…”
“Mẹ!” Lệ Bạc Thâm trầm giọng cắt ngang lời Tống Viện nói, kiên quyết đáp lại: “Con nói là tạm thời không có ý định suy xét, hơn nữa con sẽ ưu tiên mong muốn của Tiểu Tỉnh Tỉnh, mẹ không cần khuyên nữa!”
Thấy Lệ Bạc Thâm đã hơi mất kiên nhẫn, Phó Vi Trữ biến sắc, vội cười hoà giải: “Dì, không sao đâu ạ, con bằng lòng đợi thêm một thời gian, chờ đến khi Tiểu Tinh Tỉnh hoàn toàn tiếp nhận con.”
Nghe vậy, trong mắt Tống Viện đầy vẻ cảm động, đau lòng vỗ nhẹ lên tay Phó Vỉ Trữ.
Tìm đâu ra đứa con gái vừa thâm tình vừa dịu dàng như vậy, đáng tiếc con trai bà cứ kéo dài mãi không chịu cưới về nhà…
Tiểu Tinh Tinh nghe cuộc đối thoại của người lớn thì hơi nhíu đôi mày xinh xắn lại.
Cô bé không muốn người phụ nữ xấu xa nàv làm me của mình!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK