Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Nguyễn Nguyễn lái xe thẳng về nhà.
Hai đứa nhỏ đã ăn cơm xong, Tịch Mộ Vi đang ngồi xem kênh khoa học cùng với bọn họ.
Thấy cô bước vào cửa, ba người lập tức đứng dậy chào đón.
Hai đứa nhỏ nhạy cảm nhận ra cảm xúc của mẹ không đúng lắm liền chia ra một trái một phải ôm lấy hai chân Giang Nguyễn Nguyễn, đưa ánh mắt lo lắng nhìn mẹ: "Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy mẹ?" Trông mẹ mệt mỏi quá."
Nghe bọn nhỏ quan tâm, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn hơi nóng lên, cô miễn cưỡng nhếch môi cười một cái rồi khẽ sờ sờ đầu bọn họ: "Không có gì, chỉ là công việc của mẹ gặp chút rắc rối, giải quyết hơi phiền phức một xíu thôi."
Hai đứa nhỏ cũng biết công việc của mẹ rất khó, nghe cô nói vậy cũng không nghi ngờ gì nhiều, an ủi: “Mẹ lợi hại như vậy nhất định sẽ có thể giải quyết được vấn đề đó!”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu, đưa mắt liếc nhìn thời gian rồi thúc giục bọn nhỏ đi ngủ.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Nguyễn Nguyễn và Tịch Mộ Vi.
Đương nhiên Tịch Mộ Vi cũng nhận thấy bạn thân có gì đó là lạ, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng hòng lừa tớ, tớ biết vừa rồi cậu nói dối mà."
Giang Nguyễn Nguyễn hơi do dự vài giây, nhưng cuối cùng vẫn nói ra sự thật.
Nghe được chuyện Lệ Bạc Thâm ra tay với hai đứa nhỏ, Tịch Mộ Vi tức giận mắng: "Hắn còn là đàn ông không vậy? Mấy chuyện nhằm vào trẻ em như vậy cũng dám làm! Không được, hắn dám bắt nạt con nuôi của tớ, tới phải tìm hắn tính sổ mới được!"
Vừa nói, cô ấy vừa tức giận định bước ra ngoài.
Giang Nguyễn Nguyễn vội vàng ngăn người lại rồi đỡ ngồi xuống ghế sofa, sau đó nở nụ cười thoải mái: "Không cần đâu, tớ đã đi tìm hắn nói chuyện rồi. Hơn nữa tớ cũng đã nghĩ thông suốt, nhân cơ hội lần này, tớ và bọn nhỏ cũng có thể phủi sạch quan hệ với hắn, không cần lo chuyện hắn cướp con của tớ nữa."
Tịch Mộ Vi vẫn cảm thấy khó chịu: "Vậy cậu định giải thích thế nào với Triều Triều và Mộ Mộ?"
Giang Nguyễn Nguyễn cũng đang đau đầu vì câu hỏi này, nghe cô ấy hỏi như vậy, cô do dự rồi trả lời: "Tớ sẽ lựa lời giải thích với chúng sau."
Hai người ngồi hàn huyên trong chốc lát, thấy thời gian không còn sớm nữa, Tịch Mộ Vi nói lời tạm biệt rồi trở về.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai đứa nhỏ theo thói quen dậy sớm, ăn sáng rồi chờ mẹ đưa đến trường mẫu giáo.
Giang Nguyễn Nguyễn gần như đã thức trắng đêm để nghĩ ra lý do, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi chờ là cô lại không đành lòng. Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nói ra lý do cô vừa nghĩ ra đêm qua: "Mẹ đã suy nghĩ kĩ rồi, các con có tài năng như vậy đến trường mẫu giáo cũng hơi lãng phí, từ nay về sau cho các con cứ đến lớp nào mà các con thích nhé, được không?"
Hai đứa nhỏ không phản ứng ngay lập tức.
Giang Nguyễn Nguyễn làm như không có việc gì mà cười nói: "Không phải Mộ Mộ thích máy tính sao? Mẹ đăng ký cho con vào học lớp tìm hiểu máy tính nha? Hay con muốn học tài chính? Hai đứa con muốn học một cái gì đó khác không?"
Nghe vậy, hai đứa nhỏ mới chậm chạp phản ứng lại, chúng khó hiểu nhìn mẹ: "Mẹ, tại sao đột nhiên không đến trường nữa? Bọn con còn chưa nói lời tạm biệt với em gái nữa, nếu em ấy không nhìn thấy bọn con ở trường mẫu giáo thì em ấy sẽ khóc nữa đấy."
Giang Nguyễn Nguyễn nhớ đến chuyện xảy ra lần trước, trong lòng chợt dâng lên một chút mỉa mai.
Lần trước, Lệ Bạc Thâm đích thân mang Tiểu Tinh Tinh đến đây ở chung với hai đứa nhỏ một đêm, bầu không khí lúc đó cũng khá hài hòa.
Hơn nữa lúc đó cô còn lo lắng không biết có bị Lệ Bạc Thâm phát hiện hay không.
Vậy mà không ngờ chỉ mới vài ngày sau đã gặp phải chuyện này.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn không muốn suy nghĩ tiếp nữa, cô nói với hai đứa nhỏ: "Mẹ sẽ giúp hai con gửi lời tạm biệt với em gái, giờ các con đi chuẩn bị một chút đi, mẹ đi làm thủ tục thôi học cho các con một lát rồi về."
Hai đứa nhỏ vẫn còn khó hiểu, nhưng có vẻ là mẹ đã quyết định như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể đồng ý thôi.
Đợi Giang Nguyễn Nguyễn rời đi, hai đứa nhỏ vội vàng chạy sang gõ cửa nhà bên cạnh.
Tịch Mộ Vi vừa mở cửa ra thì nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng trước cửa, nhớ đến lời Giang Nguyễn Nguyễn nói tối qua, trong lòng cô ấy vừa có chút chột dạ lại không đành lòng.
Bị hai đứa nhỏ ép hỏi, cô ấy không kiên trì được bao lâu đã kể ra toàn bộ câu chuyện.
Nghe được chuyện cha ruột đã đuổi bọn họ ra khỏi trường học, ánh sáng trong mắt hai đứa lập tức tối đi, vẻ mặt tràn đầy mất mát.