Lệ Bạc Thâm nhìn con gái mình chạy theo chiếc xe đã đi xa của Giang Nguyễn Nguyễn, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Con bé chỉ mới gặp Giang Nguyễn Nguyễn có vài lần, thế nhưng không thể rời xa cô ấy như vậy...
Ngay khi hắn còn đang suy tư, cô bé đột nhiên ngã sấp xuống, Lệ Bạc Thâm nhanh chóng lấy lại tinh thần bước nhanh về phía trước, đem người ôm vào trong lòng và nói: “Có bị thương chỗ nào không? Để cha xem nào."
Tiểu Tinh Tinh ôm chặt lấy cổ hắn không chịu buông ra.
Lệ Bạc Thâm đang sốt ruột thì chợt nghe thấy tiếng cô bé khóc rống lên.
Trong lúc nhất thời, Lệ Bạc Thâm có chút hoài nghi về đôi tai của mình.
Mặc dù là khóc nhưng đây là âm thanh đầu tiên kể từ khi Tiểu Tinh Tinh lớn lên phát ra.
Tiểu Tinh Tinh khóc rất nhiều, hai tay của cô bé còn không quên dùng lực quơ quào làm cổ hắn đau rát.
Lệ Bạc Thâm cố chịu đựng không biểu hiện ra ngoài, tâm trạng phức tạp mà an ủi cô bé
"Dì... muốn dì..."
Đột nhiên, Tiểu Tinh Tinh lên tiếng nói ra từng chữ ngắt quãng.
Động tác của Lệ Bạc Thâm đột nhiên cứng đờ.
Không ngờ câu đầu tiên Tiểu Tinh Tinh nói lại là chuyện này.
Người phụ nữ đó thật sự rất quan trọng đối với cô bé.
Ý thức được điểm này, Lệ Bạc Thâm cảm thấy vô cùng khó chịu, cuối cùng chỉ có thể tàn nhẫn nói cho cô bé biết sự thật: "Dì đã đi rồi, cha ở đây với con, đừng khóc nữa."
Tiểu Tinh Tinh vẫn dùng hết sức bình sinh để khóc không ngừng, thậm chí cơ thể còn hơi co giật.
Lệ Bạc Thâm không còn cách nào khác đành phải xin nghỉ cho cô bé, sáu đó trở về nhà.
Trên đường đi cô bé dần dần ngừng khóc, chỉ hơi thút thít lặng lẽ ngồi ở phía sau, thỉnh thoảng lại nức nở một tiếng.
Sau khi về nhà, cô bé không thèm để ý đến ai mà trực tiếp đi thẳng lên phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Lệ Bạc Thâm chỉ nghĩ Tiểu Tinh Tinh lại nổi giận với mình, dù sao thì chuyện như này cũng thường xuyên xảy ra.
Hơn nữa, hôm nay công ty không thể thiếu hắn.
Do dự một lúc, Lệ Bạc Thâm vẫn bảo thím Trương chú ý đến tình hình của cô bé rồi tự mình lái xe đến công ty.
Buổi chiều, vừa làm xong việc, thím Trương liền gọi điện thoại đến: “Thiếu gia, ngài mau trở về xem một chút đi! Trông tiểu tiểu thư không ổn chút nào!"
Nghe thấy giọng điệu của thím Trương có vẻ hoảng sợ.
Trong lòng Lệ Bạc Thâm liền trầm xuống, lập tức buông bỏ công việc rồi vội vàng quay trở về.
“Sau khi ngài đi, tôi đã cố gắng an ủi tiểu tiểu thư nhưng cho dù tôi có nói gì, tiểu tiểu thư cũng không phản ứng gì cả…” Thím Trương lo lắng đến mực giọng run run.
Lệ Bạc Thâm bước nhanh vào phòng Tiểu Tinh Tinh, chỉ nhìn thấy cô bé đang co ro người trong góc với đôi mắt trống rỗng, thấy bọn họ bước vào cũng không có chút phản ứng nào.
“Tinh Tinh, cha biết con đang tức giận. Cha hứa với con rằng sau này con vẫn có thể gặp lại dì xinh đẹp của con, được không?"
Trước đây nếu nhắc đến Giang Nguyễn Nguyễn, tối thiểu Tiểu Tinh Tinh cũng có chút phản ứng.
Nhưng lần này, Tiểu Tinh Tinh thậm chí cũng không hề dời mắt, tựa như đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Nhìn thấy điều này, trái tim của Lệ Bạc Thâm đột nhiên chìm xuống.
Biểu hiện hiện tại của cô bé rõ ràng đang tái phát chứng tự kỷ!
Ý thức được điểm này, Lệ Bạc Thâm lập tức gọi điện cho anh em tốt của mình, Lục Cảnh Ngự, bảo anh ta đến đây càng sớm càng tốt.
Lục Cảnh Ngự đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong lĩnh vực tâm lý học, trong mấy năm này, bệnh của Tiểu Tinh Tinh vẫn do chính tay anh ta chữa trị.
Không lâu sau, Lục Cảnh Ngự đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy tình trạng của Tiểu Tinh Tinh, trong lòng anh ta trầm xuống, quay người nói với hai người: "Các cậu ra ngoài trước đi, để tôi ở lại tâm sự với con bé."
Lệ Bạc Thâm và thím Trương cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Trong phòng, Lục Cảnh Ngự kiên nhẫn nói chuyện với Tiểu Tinh Tinh, nhưng dù anh ta có nói cái gì, cô bé cũng không thèm phản ứng chút nào, ánh mắt rất trống rỗng.
So với những lần trị liệu trước đây, tình hình hiện tại nghiêm trọng hơn rất nhiều.