Mục lục
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Giang Nguyễn Nguyễn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1 Ly hôn
“Lệ Bạc Thâm, tòi đã gả cho anh được ba năm nhưng anh vẫn chưa từng chạm vào tòì một lần… gỉờtõi sẽ tác thành cho anh và Bạch Nguyệt Quang* của anh, tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này rồi… Sau đêm nay, anh có thế đi tìm cô ta! Còn hiện tại coi như là bồi thường cho số tình cảm tòi dành cho anh bao nhiêu năm qua đi được không…”
(*Ánh trăng (bạch nguyệt quang) rất đẹp, rất sáng nhưng chúng ta không chạm đến được, không biến thành của riêng mình được và chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đây là từ dùng để chỉ những người mà chúng ta đã từng thích, nhưng lại không có được họ.)
Sau khi Giang Nguyền Nguyền nói xong lời này cô liền lao tới hòn người đàn ông trước mặt, giờ đây cô như con thiêu thân lao vào lửa, vừa điên cuồng lại có chút tuyệt vọng…
Cò biết thủ đoạn của mình thật sự quá ti tiện.
Nhưng mà tình cảm của cô đã ấp ủ từ rất lâu rồi, thật sự rất khó mà buông bỏ được!
Hiện tại, cô chí cầu xin chút ít an ủi cuối cùng này mà thôi.
■’Giang Nguyền Nguyền, cô dám!”
Lệ Bạc Thâm nghiến ráng, khuôn mặt vừa tuấn tú lại quyến rũ hiện rõ nét tức giận.
Hắn muốn đẩy người phụ nữ trên ngườỉ mình ra, nhưng cơn bứt rứt trong cơ thế cứ quấy phá lung tung, gần như nghiền nát hết sựtỉnhtáo của hắn.
Người phụ nữ này thật to gan, dám bỏ thuốc hắn!
“Tôỉ không có lý do gì không dám…”
Khóe mắt Giang Nguyền Nguyền chảy ra một giọt lệ, nụ hôn càng lúc càng dồn dập, bàn tay nhỏ bé không có kinh nghiệm sờ soạng bừa bãi trên người đàn ông.
Cô chỉ muốn có được hần một lần này thôi!
Lệ Bạc Thâm vô cùng tức giận.
Nhưng mà tình hình hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Chỉ chốc lát sau, phản ứng bản năng của cơ thể hắn đã bị gọi dậy, cùng với nhiệt độ cơ thể càng tăng lên, sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu hắn cuối cùng cũng bị đứt rời.
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Giang Nguyễn Nguyền đã tỉnh dậy.
Cô chịu đựng sự khó chịu trong người, gắng gượng đứng dậy khỏi giường để mặc quần áo, sau đó lại lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ lâu bên trong ngăn kéo ra, đặt nó lên bàn cạnh giường xong cô lại nhìn thật sâu vào người đàn ông trên giường lần cuối…
“Lệ Bạc Thâm, tôi sẽ giải thoát cho anh. Từ nay về sau, chúng ta đường aỉ nấy đỉ, không liên quan gì đến nhau!”
Giang Nguyễn Nguyền thì thào nói ra những lời này, sau đó thu hồi ánh mắt xoay người rời đi.
Khỉ cỏ bước ra khỏi nhà họ Lệ, lòng cỏ chỉ tràn đầy chua xót và khổ sớ
Cồ đã yêu Lệ Bạc Thâm được bảy năm!
Từ lúc còn đi học cho đến lúc ra trường cô vẫn nhớ mẵi không quên hắn.
Mong muốn lớn nhất của cô chính là có thế gả cho hắn!
Ấy thế mà, Lệ Bạc Thâm lại ghét cô…
Thời gian cụ thế lại là ngày cô gả vào cửa nhà hắn!
Khi đó, ông cụ nhà họ Lệ bị bệnh nặng cần phải xung hí, may là bát tự của cô phù hợp thế là họ đã chọn trúng cô.
Ba cô và mẹ kế tham tiền nghe tin, không nói một lời đã trực tiếp đóng gói đưa cò tới cửa nhà họ Lệ.
Còn cô thì hạnh phúc đến điên, chỉ một lòng chờ mong đêm tân hôn tới.
Ai ngờ Lệ Bạc Thâm vừa xuất hiện đã tỏ vé chán ghét nói: “Giang Nguyền Nguyễn, hẳn là cô đã biết người tôi muốn kết hôn là Phó Vi Trữ, không phải cô! Chỉ có cô ấy mới đủ tư cách làm vợ tôi, cô không xứng!”
Giang Nguyên Nguyền biết Lệ Bạc Thâm không có nghĩa vụ phải thích hay là yêu thương cô.
Nhưng cò vẩn ngây thơ níu gỉữ hy vọng, nghĩ rằng một ngày nào đó cỏ sẽ sưởi ấm được trái tim lạnh giá của người đàn ông này.
Trong ba năm kết hôn vừa qua, cồ đã làm việc chàm chỉ và cố gắng trớ thành một người vợ tốt nhất có thể.
Tối nào cô cũng tự mình xuống bểp đế mồi khi hắn về sẽ có ngay một mâm cơm nóng hổi đang chờ.
Mà mỗi lần dù muộn thế nào, cô cũng kiên trì chờ hắn trờ về mới an tâm.
Mỗi khi hắn uống rượu xã giao về đều do có chăm sóc, không bao giờ giả vờ nhờ ai làm thay bất cứ chuyện gì cả.
Mỗi lần hắn bị bệnh hoặc bị thương cõ đều là người lo lắng hơn bất cứ aỉ trong nhà.
Vào mùa đông hằng năm, cô sẽ là người bật máy sướỉ, đun nước nóng cho hắn, sáng sớm cô sẽ dậy sớm làm ấm quần áo cho hắn, hy vọng ngày hôm đó hắn sẽ không bị lạnh…
Nhưng mà, không yêu vân là không yêu.
Cho đến hôm trước ngày sinh nhật của cô, Lệ Bạc Thâm ớ lại bệnh viện cùng Phó Vi Trữ, cuối cùng cô cũng hiểu.
Tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của một mình CÔI
Trái tim của người đàn ông đó, cả đời này cô sẽ không thế nào sưới ấm được.
Hắn đã thuộc về người phụ nữ khác!
Giang Nguyễn Nguyền đã hoàn toàn hết hy vọng rồi!
Khi Lệ Bạc Thâm tỉnh lại đã là mười giờ
sáng.
Sau khi đứng dậy khỏi giường, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là bóp chết Giang Nguyễn Nguyền’
Hẳn đường đường là tổng giám đốc Lệ thị, là người nổì danh khôn khéo trong giới thương nghiệp, đánh đâu thắng đó không gì cản được, từ trước đến giờ chưa có người nào có thể tính kế hắn, làm hắn chịu thiệt như vậy.
Hắn thật sự không bao giờ ngờ được lần đầu tiên của mình lại rơi vào tay người phụ nữ đó!
Hắn tức giận, tìm kiếm khắp phòng vần không tìm thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu, cuối cùng tầm mắt của hắn thoáng nhìn thấy tờ giấy trên bàn cạnh giường.
“Cái gì?”
Lệ Bạc Thâm nhíu mày thật chặt bước tới cầm lên nhìn một cái.
Bốn chữ “thỏa thuận ly hôn” lập tức đập vào mắt.
Đồng tử hắn co rụt lại, vẻ mặt đột nhiên âm trầm hẳn.
Đầu tiên là dùng thủ đoạn lừa hắn phát
sinh quan hệ, giờ lại bày trò gửi đơn ly hôn… cô ta đúng là càng ngày càng có nhiều thủ đoạn!
Lệ Bạc Thâm không tin Giang Nguyễn Nguyền sẽ ly hôn với mình.
Hắn đứng dậy mặc quần áo hẳn hoi rồi đi xuống lầu, toàn thân tỏa ra sát khí chất vấn quản gia: “ông có nhìn thấy Giang Nguyên Nguyền đâu không?”
Quản gia Lý sững sờ, lập tức trả lời: “Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đã rời khỏi nhà lúc tờ mờ sáng, lúc đi còn kéo theo hành lý.”
Lệ Bạc Thâm sững sờ…
Sáu năm sau.
Nước Y, Viện nghiên cứu y học VR.
Giang Nguyên Nguyền vừa đi ra khỏi phòng nghiên cứu đã nghe thây trợ lý Linda nóỉ: “Bác sĩ Giang, giáo sư Lục có chuyện muốn tìm cô, mời cô đến phòng làm việc của ngài ấy một chuyến.”
Giang Nguyền Nguyền vừa mới thức cả đêm, vốn dĩ vần đã mệt rã rời nhưng nghe nói thế thì cô lập tức giật mình, nhất thời đã tính
táo hon không ít.
“Ống có nói là chuyện gì không? Sẽ khỏng phái là… thành quả nghiên cứu lại bị hai tiểu ma vương nhà tòi phá hủy nữa đấy chứ?”
“Rõ ràng là như vậy.”
Linda đáp lại, trong mắt lại hiện lên một chút đồng tình.
Người cấp trên này của cô làm việc gì cũng nhanh nhẹn dứt khoát, năng lực cao, tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là học trò tự hào nhất cúa đính cao giới y học – Lục Thanh Hồng, người khá nổi tiếng trong giới y học, trong cóng việc từ trước đến giờ cũng chưa bị aỉ mắng bao giờ.
Duy chỉ có một lần duy nhất cô phải chịu mắng thay cho hai đứa bé dễ thương nhà mình!
Linda vô thức an ủi: “Lần này cô ở trong phòng thí nghiệm ba ngày liên tiếp khỏng ra ngoài, Triều Triều và Mộ Mộ đều lo lắng cho thân thể cồ, ngày nào cũng tới phòng làm việc của giáo sư Lục quăng đồ… Theo như tối thấy thì mái tóc của giáo sư Lục lại trắng thêm một mớ nữa rồi.”
Giang Nguyền Nguyền nghe xong thì có chút đau đầu xem lẫn buồn cười.
Sáu năm trước, sau khi rời khỏi nhà họ Lệ cỏ đã đì thẳng ra nước ngoài!
Vốn dĩ cò dự định sẽ học tập cho thật tốt không ngờ lại nghe tin mình đã mang thai.
Lúc đó, cô cũng rối rắm mãi không biết mình có nên phá nó đi hay không, cuối cùng lúc đến bệnh viện rồi cô lại lùi bước, cô không nỡ.
Cuối cùng cồ đã quyết định giữ lại cái thai!
Đáng lẽ là cô đã có ba đứa con, hai trai một gái.
Nhưng trong quá trình sinh nở, đứa con gái đã qua đời vì bị ngạt, chỉ đế lại hai đứa con trai bảo bối, tên thân mật gọi là Triều Triều và Mộ Mộ.
Nghĩ đến hai nhóc con có chỉ số IQ khủng bố kia, trong lòng Giang Nguyền Nguyền rất là hạnh phúc.
Rồi lại nghĩ đến việc cô sắp đi chịu mắng cho hai đứa nhóc đó thì tâm trạng của cô lập tức khô héo…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang