Mục lục
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Giang Nguyễn Nguyễn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lệ Bạc Thâm dẩn Tiếu Tinh Tinh trở về thì đã gần mười giờ.

Vừa xuống xe họ liền nhìn thấy quản gia đang chờ ở cổng.

“Thiếu gia, Phó tiếu thư đã đến và đang chờ trong phòng.”

Lệ Bạc Thâm cau mày lại, khẽ gật đầu rồi dản Tiếu Tinh Tinh đi vào.

“Mọi người trờ về rồi!”

Phó Vi Trữ đang ngồi trên ghế sa lon, thấy bọn họ vào cửa thì lập tức đứng dậy nghênh đón, sau đó ngồi xổm xuống muốn sờ đầu Tiếu Tinh Tinh, nhưng lại bị cò bé né tránh.

Phó Vi Trữ thấy thế thì đáy mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh đã bị cô ta che giấu, sau đó cười đứng lên.

“Có chuyện gì?” Lệ Bạc Thâm nhìn lướt qua có ta rồi lạnh nhạt hỏi.

Phó Vi Trữ vờ vịt mà cười: “Hòm nay cũng nhờ anh cho tụi em mượn người, giúp đỡ tụi em một việc lớn, cha em bảo

nhất định phải tới cám ơn anh.”

Nói xong, cò ta lại muổn nói cái gì thì bị Lệ Bạc Thâm cât ngang: “Chuyện đó giải quyết rồi?”

Phó Vi Trữ yén lặng mấy giày mới miền cưỡng gật đầu cười: “Váng, bởi vì hơi phiền phức nên bận đến xế chiều, cũng không biết có làm trề nải chuyện trong công ty anh không.”

Lệ Bạc Thâm gật đầu: “Ở Lệ Thị có rất nhiều Người cỡ đó, sẽ không ảnh hướng còng việc vì một người, không cần cảm ơn.”

Vừa dứt lời thì hãn đã nắm tay Tiếu Tinh Tinh đi ngang qua bên cạnh Phó Vi Trữ.

Nhìn thấy hai người đi lướt qua mình, gương mặt Phó Vi Trữ hơi vặn vẹo, nhưng chỉ lướt qua rồi lập tức khôi phục vẻ thân thiện.

“Nói thế nào thì anh cũng giúp em giải quyết một phiền phức lớn, chẳng qua em không biết anh cần gì nên không mua quà cho anh, chỉ mua một món đồ chơi nhỏ cho Tiếu Tinh Tinh, cũng không đắt lắm, coi như chút tâm ý của em.”

Nói xong, cò ta lấy ra một con búp bè bàn giới hạn được đóng gói rất tinh xảo từ cái túi trên ghế salon, hiển nhiên là cùng một bộ với những con trong phòng của Tiếu Tinh Tinh.

Lệ Bạc Thâm biết con gái mình thích những thứ đó nên cố ý dừng bước, xem cô bé có muốn nhận lấy hay không.

Không ngờ Tiểu Tinh Tinh lại không thèm nâng mắt lên nhìn một cái, chỉ nắm lấy tay hắn né qua một bên.

Lệ Bạc Thâm hiếu ỷ nèn ngước nhìn từ chối món quà của Phó Vi Trữ: “Có lòng rồi, chẳng qua con bé có cái này rồi, hơn nữa vừa rồi nó còn giận lẫy với tòi nên hiện tại không muốn đế ý ai cả.”

Vẻ mặt Phó Vi Trữ cứng lại, cố giữ nụ cười trên mặt mà cất quà đi, sau đó lo lắng liếc nhìn Tiếu Tinh Tinh: “Sao lại giận lằy vậy?”

Bởi vì đã gặp trâc trô mấy lần từ Tiểu Tinh Tinh nên Phó Vi Trữ không tiếp tục mặt dày tiếp cận nữa, cũng sợ Lệ Bạc Thâm nhìn ra khác thường nên lời này là đang hỏi Lệ Bạc Thâm.

Câu trả lời của Lệ Bạc Thâm lời ít

mà ý nhiều: “Một chút chuyện nhỏ thòi.”

Hân nói xong liền dời mắt đi, hiến nhiên không có ý định nói cụ thế cho cô ta biết, hoặc căn bản không cảm thấy cô ta có tư cách biết.

Phó Vi Trữ siết chặt bàn tay cầm túi quà lại, đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt, nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười: “Thật sao? Vậy hai người trở về muộn như thế có phải là dần con bé đi chơi cho đỡ buồn không?”

Lệ Bạc Thâm lạnh nhạt nhướng mày: “Thời gian không còn sớm, còn có việc gì không? Không có gì thì cô đi vê trước đi, Tinh Tinh phải nghỉ ngơi.”

Phó Vi Trữ há to miệng, nhất thời cũng không nghĩ ra lý do gì nên chỉ có thế trơ mẳt nhìn Lệ Bạc Thâm dần Tiếu Tinh Tinh đi qua bên cạnh mình bước thắng lên lầu.

Khi đi ra từ biệt thự, vẻ mặt của Phó Vi Trữ trông hơi dữ tợn.

Vệ sĩ lái xe thấy dáng vê này của cò ta thì hơi căng thẳng, vội cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, bây giờ đi về nhà đúng không?”

Phó Vi Trữ hung tợn trừng anh ta

một cái: “Đi thăm dò buổi tối hôm nay Lệ Bạc Thâm dẫn đứa con hoang kia đi đàu!”

Vê sĩ run lên rồi vôi vànq thưa vânq.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK