Buổi tối, Giang Nguyễn Nguyễn bảo Triều Triều và Mộ Mộ đi nghỉ trước, kế tiếp cô lại trở về phòng chăm sóc cho Tiểu Tinh Tinh.
Thím Trương biết cô bé đã hồi phục cho nên rất muốn được ở bên cạnh Tiểu Tinh Tinh.
Tới giờ tắm, hai người họ cũng cùng nhau tắm cho Tiểu Tinh Tinh.
Nhìn thấy những vết bầm tím trên mông Tiểu Tinh Tinh, thím Trương đau lòng đến mức không nhịn được mà phàn nàn: "Là người nào ra tay nặng như vậy chứ, sức khỏe của con bé vốn đã, đến thiếu gia cũng ngại nặng lời với con bé nữa..."
Lúc Tiểu Tinh Tinh nghe thấy lời thím Trương nói thì đôi mắt to tròn của cô bé khẽ chớp chớp hai lần, nhưng nhớ đến lời cảnh cáo của Phó Vi Trữ nên cô bé quyết định vẫn ngậm chặt miệng.
Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới những gì Lệ Bạc Thâm nói lúc ở nhà ma.
Những nghi ngờ về mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh lại đảo quanh trong tâm trí cô.
Nghĩ đến việc thím Trương đã ở nhà họ Lệ nhiều năm như vậy, cô nghĩ chắc hẳn thím ấy sẽ biết điều gì đó nên cô đã nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: "Thím Trương, lần này bệnh của Tiểu Tinh Tinh nghiêm trọng như vậy sao không thấy mẹ của con bé đến thăm? Cô ấy còn bận việc gì sao?"
Nghe thấy câu hỏi của cô, thím Trương sững sờ một lát sau đó kinh ngạc ngước lên nhìn cô.
Bà ấy vẫn luôn cho rằng thiếu phu nhân biết Tiểu Tinh là con của mình, dù sao thì con bé cũng là đứa trẻ chui từ bụng cô ra mà.
Không ngờ cô lại hỏi ra câu hỏi bất ngờ như vậy.
Không ngờ thiếu phu nhân lại quay ngược lại hỏi bà mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh là ai?
Bà nên trả lời câu hỏi này thế nào đây......
Sau khi im lặng một lúc lâu, thím Trương hơi do dự hỏi lại: "Chuyện này… Thiếu phu nhân có hỏi Thiếu gia chưa?"
Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy phản ứng của bà ấy có chút kỳ lạ nhưng cô không biết kỳ lạ ở chỗ nào cho nên cô nói: "Hắn chỉ nói mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh không phải là Phó Vi Trữ."
Vậy là, Thiếu gia cũng biết chuyện này và ngài ấy đã không nói thật với thiếu phu nhân.
Nhận ra điều này, thím Trương thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười nói: "Có phải cô vẫn luôn nghĩ mẹ con bé là cô Phó không? Rõ ràng Tinh Tinh không giống cô ấy chút nào cả, tại sao cô lại có ảo giác này vậy chứ."
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười: "Vậy thím có thể nói cho tôi biết, mẹ ruột của Tiểu Tinh là ai không?"
Thím Trương lắc đầu: "Đây là chuyện riêng tư của thiếu gia, tôi không dám nói, tốt nhất là cô nên chờ thiếu gia nói cho ngài biết."
Nói xong, bà ấy lập tức tập trung vào công việc, không dám nói thêm với Giang Nguyễn Nguyễn câu nào vì sợ mình sẽ làm lộ chuyện gì đó.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy thím Trương từ chối tiếp tục đề tài này thì không hỏi thêm nữa.
Chỉ là trong lòng cô vẫn còn chút nghi ngờ.
Dù sao năm đó, Lệ Bạc Thâm cũng rất chấp niệm với Phó Vi Trữ.
Hơn nữa người đàn ông đó còn từng tuyên bố chỉ cố một mình Phó Vi Trữ xứng đáng làm vợ hắn.
Nhưng tại sao hắn lại có con với người phụ nữ khác?
Rốt cục quan hệ giữa hắn và Phó Vi Trữ là gì? Hay là sau năm trôi qua, tình cảm của bọn họ cũng đã từ từ vơi hết rồi?
Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ một lúc lâu vẫn không nghĩ ra được đáp án, nhưng lại khiến bản thân buồn bực.
Sau khi tắm xong cho Tiểu Tinh Tinh, Giang Nguyễn Nguyễn bế đứa nhỏ nằm xuống giường rồi, trong lòng vẫn còn nghi ngờ.
Thấy có vẻ cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, Tiểu Tinh Tinh chậm rãi chui vào vòng tay cô, đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô.
Đối diện với đôi mắt trong veo của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn chậm rãi gạt bỏ suy nghĩ của mình, giơ tay ôm chằm lấy cô bé.
Cảm nhận cơ thể nhỏ bé mềm mại trong vòng tay mình, trái tim cô càng lúc càng mềm mại hơn, cuối cùng cô đã giải quyết được vấn đề đang vướng mắc trong lòng.
Mặc kệ mẹ ruột của Tiểu Tinh Tinh là ai, mặc kệ hiện tại Lệ Bạc Thâm và Phó Vi Trữ có quan hệ gì.
Những chuyện này đều không liên quan gì đến cô.
Lẽ ra cô và Lệ Bạc Thâm vốn dĩ là người xa lạ, nhưng vì Tiểu Tinh Tinh bọn họ mới dính líu đến nhau, chỉ vậy thôi.
Suy nghĩ quá nhiều cũng chỉ mang lại thêm rắc rối cho mình thôi.