Mục lục
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Giang Nguyễn Nguyễn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83 Không muốn để bọn họ nhận nhau
Thấy thím Lý dứt khoát chấp nhận như thế, Giang Nguyên Nguyễn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Cô còn đang suy nghĩ nên đi đâu tìm một người giúp việc hợp ý, không ngờ lại dễ dàng gặp được như thế.
“Vậy sáng ngày mai bà đến đây đi, tôi sẽ soạn sẵn hợp đồng đế bà xem, không có vấn đề liền ký tên.” Sau khi xác định sơ lược qua mức tiền lương, Giang Nguyễn Nguyễn đề nghị.
Thím Lý gật đầu đáp ứng, lên tiếng chào hỏi bọn họ rồi mang công cụ rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Sau khỉ trò chuyện với thím Lý đôi câu, tâm tình Giang Nguyễn Nguyên cũng bình tĩnh lại, cô lại khôi phục xa cách khi đối mặt với Lệ Bạc Thâm: “Tối hôm nay làm phiền anh, giúp tôi băng bó vết thương rồi còn tìm người giúp việc hộ tôi, coi như tôi nợ anh một lần.”
Nhìn thấy dáng vẻ bình thản của cô, đáy mắt Lệ Bạc Thâm xẹt qua một tỉa khác thường, nhưng rất nhanh lại đè xuống rồi lạnh nhạt đáp lại: “Không cần, tính ra cũng là tôi và Tiểu Tinh
Tinh làm phiền các người trước, những chuyện nhỏ nhặt này coi như báo đáp của tôi.”
Tiểu Tinh Tinh đứng bên cạnh nghe hiểu ý cha mình thì dùng sức gật đầu, còn chạy tới nắm lấy ngón tay bị thương của Giang Nguyễn Nguyễn rồi nhìn chăm chú hồi lâu.
Giang Nguyên Nguyễn cười sờ sờ đầu cô bé: “Đã không có sao rồi, không đau đâu con, đừng lo lắng.”
Tiểu Tỉnh Tỉnh chớp chớp mắt, cẩn thận sờ sờ ngón tay cô, xác nhận không thành vấn đề rồi mới ngửa đầu lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Giang Nguyễn Nguyên thấy thế cũng mềm lòng.
“Thời gian không còn sớm, chúng tôi không quấy rầy nữa.” Lệ Bạc Thâm lại mở miệng không đúng lúc, rũ mắt nói với Tiểu Tỉnh Tinh: “Tinh Tinh, tạm biệt dì và các anh đi con.”
Tiểu Tinh Tinh còn hơi lưu luyến, nhưng biết ngày mai có thể gặp các anh nên cũng ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt họ.
Hai đứa nhỏ cũng cười vẫy tay: “Ngày mai chờ tụi anh ở nhà trẻ!”
Tiểu Tỉnh Tỉnh nghe vậy thì dùng sức gật đầu.
Lệ Bạc Thâm nắm tay cô bé tạm biệt bọn họ, sau đó quay người rời đi.
Giang Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn xe của hắn đi xa, cuối cùng cũng hoàn toàn trầm tĩnh lại.
Hai đứa nhỏ có vẻ khá lưu luyến, cứ nhìn chằm chằm nơi xa không dời mắt đi.
Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cho là tụi nhỏ không nỡ xa rời Tiểu Tinh Tỉnh nên dịu dàng nói: “Trở về đì, ngày mai là được gặp em gái ở nhà trẻ rồi.1′
Lúc này hai đứa nhỏ mới từ từ dời mắt đi rồi đỉ theo cô trở vào biệt thự.
Giang Nguyễn Nguyễn đóng cửa lại rồi nghiêm trang ngồi xổm xuống, chân thành nhìn vào mắt hai đứa nhỏ: “Mẹ thương lượng một chuyện với hai con.1′
Thấy được cô nghiêm túc như vậy thì trên mặt hai đứa nhỏ tràn đầy khó hiểu.
Vê sau nếu cha của Tiểu Tinh Tỉnh hỏi các con bao lớn thì hai con phải nói là mình nhỏ hơn Tiểu Tỉnh Tỉnh một tuổi, có được không?” Giang Nguyễn Nguyễn dịu dàng thương lượng với hai đứa nhỏ.
Triều Triều và Mộ Mộ nghe thế thì lập tức
hiểu ra, nhưng vẫn làm ra vẻ khờ dại mà hỏi ngược lại một câu: “Tạỉ sao ạ?1′
Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, nhất thời cũng không nghĩ ra phải viện lí do gì nên bất đắc dĩ thở dài: “Không tạỉ sao cả, các con làm theo lời mẹ nói đi, có được không?”
Hai đứa nhỏ liếc nhau rồi chậm rãi khẽ gật đầu.
Trên mặt Triều Triều không lộ ra khác thường gì.
Mộ Mộ lại hơi nghi hoặc.
Bảo bọn họ nói với cha là mình nhỏ hơn em gái một tuổi, rõ ràng là để làm giả tuổi tác của họ, như vậy cha không có khả năng đoán ra thân thế thật sự của họ.
Rốt cuộc giữa mẹ và cha đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng họ thấy cha có vẻ rất tốt với mẹ, nhưng mẹ lại quyết tâm không muốn để họ và cha nhận nhau…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK