Mục lục
Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Giang Nguyễn Nguyễn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Đây là… Con gái của Lệ Bạc Thâm
Túy Tiên Cư là một trong những nhà hàng tư nhân tốt nhất ớ Hải Thành, phục vụ chu đáo, đồ ăn ngon lại hấp dân nữa, chỉ dành cho khách hàng cao cấp đặt chỗ trước, thời gian đặt chỗ trước ít nhất phải một tháng.
Tịch Mộ Vi nhờ mối quan hệ nên ngày hôm qua đã lấy được số.
Cách trang trí trong nhà hàng cũng rất trang nhã, mồi chỗ ngồi được ngãn cách bởi một tấm bình phong, phía trước làm một cánh cửa gổ nhỏ. Khi dùng bữa vào ban đêm, chiếc đèn chùm phía trên tạo nên một bầu không khí ấm áp tựa như người xưa ngồi uống rượu dưới ánh trăng.
Bọn họ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên một chiếc bàn tròn.
Chẳng mấy chốc người phục vụ đã mang đồ ăn tới.
Giang Nguyễn Nguyền sợ cô bé bên cạnh không ăn được nên toàn tập trung vào cô bé, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô bé, lau miệng cho cô bé.
Triều Triều Mộ Mộ ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô bé ăn no đến hai má phồng lên thì cảm thấy vô cùng đáng yêu, ân cần bóc tôm cho cô.
Bọn họ không ngùng gắp thức ăn cho cô bé, còn cồ bé thì tập trung giải quyết ngọn đồi được chất đống ngày càng cao trước mặt.
“Nghe tin tiểu công chúa nhà họ Lệ mất tích chưa? Nhà họ Lệ đã phái rất nhiều người đỉ tìm, hơn nữa còn lật tung cả Hải Thành này lên rồi nhưng vẫn không tìm thấyỉ”
Lúc này chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh thảo luận.
Một giọng nói khác có vẻ hơì thận trọng hơn vang lên: “Có khi nào là bị bắt cóc rồi không? Thủ phạm quả thật rất to gan, bình thường Lệ Bạc Thâm, ba của Tiểu công chúa nhà họ Lệ đó chỉ cần liếc một ánh mắt đã đủ làm người ta sợ run người rồi, người nào dám ra tay với cô bé thì thật là chán sống….”
Nghe thấy tên Lệ Bạc Thâm, động tác của Giang Nguyên Nguyền bồng chốc chậm lại, có chút mất tập trung.
Bên cạnh vẫn tiếp tục thảo luận: “Không phải sao? Mặc dù tiểu công chúa kia là người câm, đã lớn như vậy rồi vần chưa biết nói
chuyện nhưng cũng không trách được người phúc lớn. Biết đầu thai ngay nhà tốt như vậyí”
Bị câm?
Trong ánh mắt Giang Nguyền Nguyễn hiện lên một tìa kinh ngạc, hoàn toàn ngừng mọi cử động.
Tiểu còng chúa nhà Lệ Bạc Thâm… người câm.
Từ khi cô nhặt được tới giờ, cô bé này vần một mực không mờ miệng nói chuyện.
Khí chất và cách ăn mặc của cô bé quả thực cũng rất xứng với địa VI nhà họ Lệ.
Hơn nữa, thanh âm vừa rồi của người đàn ông trong điện thoại…
Nghĩ tới đây, Giang Nguyễn Nguyền liền đè nén sự kinh ngạc trong lòng, liếc nhìn đứa trẻ ngồi bên trái mình.
Cô bé dường như nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn có, đòi mắt to đầy vé nghỉ ngờ.
Khi ánh mắt họ chạm vào nhau, Giang Nguyền Nguyễn cảm thấy như có một tỉa sét từ trời xanh giáng thẳng vào đầu mình.
Cô bé này… chẳng lẽ là con gái của Lệ
Bạc Thâm sao?1
Tịch Mộ Vi cũng ngừng dùng đũa, nhìn chằm chằm vào cò bé mấy giây, trong lòng trầm xuống, chần chờ nói: “Sẽ khồng trùng hợp như vậy chứ?”
Với tư cách là bạn thân nhất của Giang Nguyền Nguyễn, Tịch Mộ Vi biết rõ mọi chuyện xảy ra vào sáu năm trước.
Cỏ bé này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, cùng tuổi với Triều Triều và Mộ Mộ.
Nếu đây thực sự là con gái của Lệ Bạc Thâm thì điều đó có nghĩa là sau khi ly hôn với Giang Nguyễn Nguyền, hắn lập tức tái hôn với Bạch Nguyệt Quang, sau đó sinh ra cô con gái này!
Hắn gấp tái hôn đến vậy sao?
Tịch Mộ Vi chỉ nghĩ đó đã cảm thấy bất công thay cho bạn thân của mình.
Giang Nguyễn Nguyền không biết cô ấy đang nghĩ gì, lúc này cố đang nghĩ về chuyện xảy ra sau khi cỏ nhặt được cõ bé này, càng nghĩ càng khẳng định đây chính là con gái của Lệ Bạc Thâm.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của cồ trông rất khó coì: “Tớ cảm thấy là trùng hợp
thật rồi.”
Thấy cò khẳng định như vậy, trong lòng Tịch Mộ Vỉ trầm xuống, liếc nhìn cỏ bé đang bối rối, hạ giọng hỏi Giang Nguyền Nguyễn: “Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ? Có lẽ Lệ Bạc Thâm đã lên đường đến đây rồi.”
Giang Nguyễn Nguyễn đắn đo suy nghĩ một lúc.
Một lúc sau, cò mới lấy điện thoại dì động ra, đẩy vào tay Tịch Mộ Vi: “Cậu cầm điện thoại di động của tớ đi, nói với hắn người gọi vừa rồi là cậu, tớ dần Triều Triều và Mộ Mộ ra bãi đậu xe đợi cậu trước.”
Tịch Mộ Vỉ lập tức hiểu ý, cỏ ấy gật đầu.
Giang Nguyễn Nguyền liếc nhìn cô bé vần chưa kịp phản ứng bên cạnh, nhưng cô đã quyết là sẽ khỏng mềm lòng nữa: “Tớ giao có bé này cho cậu.”
Sau khi dặn dò xong liền quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ của mình, nói: “Đi thỏi.”
Triều Triều và Mộ Mộ không hỏi gì, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo cò.
Khi đi ngang qua cô bé, góc quần áo của Giang Nguyễn Nguyền đã bị một bàn tay nhỏ bé nắm lấy.
Giang Nguyền Nguyền quay lại nhìn cô bé với ánh mắt phức tạp.
Cỏ bé đang nắm chặt góc áo cỏ, đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thưong cúa cô bé, Giang Nguyền Nguyền vẵn không thể dứt khoát được.
Mặc kệ giữa cô và Lệ Bạc Thâm có phát sinh ra chuyện gì đi chăng nữa thì đứa trẻ này vần vô tội.
Cuối cùng, Giang Nguyền Nguyền vẫn trấn an cô bé: “Dì có việc phải về trước, dì ấy sẽ chăm sóc cho con, con ngoan ngoãn ở đây đợi, ba con sẽ tới ngay thôi.”
Nói xong liền dứt khoát gạt tay cô bé ra, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, suốt cả chặng đường không dám quay đầu nhìn lại.
Cùng lúc đó, Tịch Mộ Vi vội vàng nhờ phục vụ mang ba bộ bát đĩa thừa đi.
Người phục vụ bưng bát đĩa đi không bao lâu thì cánh cửa gổ lại bị đẩy ra.
Là một nhóm vệ sĩ mặc Vest đen chỉnh tề, có vẻ như tất cả họ đều đã được huấn luyện bài bản, đồng loạt bước lên xếp thành hai hàng, chừa lại một lối đi ngay giữa.
Chứng kiến tình cảnh này, Tịch Mộ Vi theo bản năng đứng thẳng người, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy là Lệ Bạc Thâm với khuôn mặt lanh lùnq đanq sải bước từ bên nqoài đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK