Giang Nguyễn Nguyễn dặn dò hai cậu bé chăm sóc em gái xong, còn mình đi chuẩn bị bữa tối cho bọn trẻ.
Cô viết ra từng mục chú ý mà vừa rồi Lệ Bạc Thâm đã đề cập đến, lúc nấu ăn cô cũng làm theo khẩu vị của Tiểu Tinh Tinh.
Sau khi nấu ăn xong, Giang Nguyễn Nguyễn bảo Triều Triều và Mộ Mộ dẫn Tiểu Tinh Tinh xuống.
Chẳng bao lâu sau, đầu cầu thang xuất hiện bóng dáng của ba đứa trẻ, hai cậu nhóc một trái một phải nắm tay cô bé, đi theo bước chân của cô bé, chậm rãi ung dung mà bước xuống cầu thang, bước đi như công chúa và hoàng tử nhỏ trong truyện cổ tích.
Khi Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ của ba đứa trẻ, trong mắt cô hiện lên một tia ấm áp, sau đó lại nghĩ đến tình hình hiện tại của Tiểu Tinh Tinh lại cảm thấy đau khổ.
Khi đến bên cạnh bàn ăn, Triều Triều và Mộ Mộ hiểu chuyện để em gái ngồi cạnh mẹ, còn họ thì ngồi ở phía bên kia của mẹ.
Giang Nguyễn Nguyễn vui vẻ sờ lên đầu hai cậu bé, cô ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tinh, cẩn thận đút thức ăn cho cô bé.
Có lẽ vì hợp khẩu vị của mình mà cô bé ăn rất phối hợp.
Sau bữa tối, Giang Nguyễn Nguyễn bảo Triều Triều và Mộ Mộ về phòng, sau đó đưa Tiểu Tinh Tinh về phòng ngủ của mình và tự mình tắm cho Tiểu Tinh Tinh.
Cô bé cũng để cô tùy ý cởi quần áo của mình mà không phản đối chút nào.
Ngay khi cô cởi quần của cô bé ra, một vết bầm tím xuất hiện ngay trước mắt Giang Nguyễn Nguyễn.
Tất cả những gì cô thấy là cặp mông nhỏ nhắn và mềm mại của cô bé đầy những vết bầm tím trông vô cùng dọa người.
Đôi mắt của Giang Nguyễn Nguyễn khẽ run lên, trái tim cô co thắt dữ dội, đau lòng mà ôm lấy khuôn mặt của cô bé: “Con có đau không?”
Nhưng trong mắt Tiểu Tinh Tinh lại đầy vẻ mờ mịt.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn nặng trĩu im lặng vài giây, sau đó nói: "Dì, dì tắm cho con trước, sau đó mình gọi điện thoại cha nhé."
Nói xong, cô dẫn Tiểu Tinh Tinh vào tắm rửa đơn giản, thay quần áo cho cô bé, bảo cô bé nằm trên giường còn mình ra ngoài gọi điện thoại cho Lệ Bạc Thâm.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy: "Có chuyện gì vậy? Tinh Tinh lại gây rắc rối gì cho cô sao?"
Giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn ngưng trọng: “Tinh Tinh thực sự là bởi vì chuyện Triều Triều và Mộ Mộ bị đuổi học nên mới tái phát bệnh tự kỷ sao?"
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: "Ý cô là sao?"
Giang Nguyễn Nguyễn biết rằng hắn có thể cũng không biết, lại cảm thấy đau lòng và bất mãn vì Lệ Bạc Thâm không quan tâm đến đứa bé, trong giọng nói cũng tràn đầy vẻ không vui: “Anh tự mình sang đây mà xem đi!"
Nói xong, cô liền cúp máy.
Nhìn cuộc gọi kết thúc trên màn hình, ánh mắt Lệ Bạc Thâm hơi tối sầm, lập tức quay người đi về phía nhà Giang Nguyễn Nguyễn.
“Lệ tổng thật sự không biết vết thương của Tiểu Tinh Tinh tại sao có sao?" Giang Nguyễn Nguyễn cởi quần của Tiểu Tinh Tinh ra cho hắn xem vết bầm tím trên mông của cô bé.
Nhìn vào vết bầm tím trên mông cô bé, sắc mặt của hắn đột nhiên tối sầm lại, trong mắt hiện lên một cơn bão.
Rõ ràng là hắn vừa mới biết được chuyện này.
Giang Nguyễn Nguyễn cau mày: "Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Con gái anh bị thương nặng như vậy mà tới anh còn không biết sao?"
Lệ Bạc Thâm lắc đầu: "Bình thường tôi rất ít khi chạm vào con bé, hơn nữa những ngày nay tôi rất bận rộn với công việc. Căn bản là thím Trương chăm sóc con bé, nhưng thím Trương... không có khả năng làm ra loại chuyện này."
Lệ Bạc Thâm gọi cho Lộ Khiêm bảo anh ta đưa thím Trương đến.
“Vết thương này, bà có biết chuyện gì xảy ra không?”
Nhìn thấy những vết thương trên cơ thể Tiểu Tinh Tinh, khuôn mặt thím Trương đầy đau lòng: “Chuyện gì đã xảy ra? Ngày hôm qua vẫn bình thường cơ mà! Ai lại tàn nhẫn ra tay tàn ác với tiểu tiểu thư như vậy chứ?”
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm càng trở nên lạnh lùng hơn: "Nói cách khác, chuyện này mới xảy ra hôm nay.”