Chiều ngày hôm sau,
Ninh Mịch đang ngồi trong phòng nhắn tin với Tần Lãng. Từ khi biết chị hai đã nói với ba chuyện cô có bạn trai, anh cảm thấy vô cùng hài lòng và nôn nóng được ra mắt ba mẹ vợ.
Tối hôm qua khi ba mẹ đến, cô đã nhắn tin báo anh biết, Tần Lãng nôn nóng đến mức đòi đến nhà cô ngay để ra mắt ba mẹ vợ nhưng Ninh Mịch đã ngăn cản vì thấy quá hấp tấp. Cô cũng hiểu anh rất nôn nóng nên càng yêu thương bạn trai.
Dòng tin nhắn của anh và cô liên tục được trao đổi qua lại:
“Ngày mai em sẽ nấu một bữa ăn để anh đến dùng cơm và ra mắt ba mẹ, anh thấy sao?”
“Anh thấy ngày mai thì lâu quá, chi bằng ngay bây giờ đi.”
Cô nở nụ cười vì sự nóng lòng ra mắt nhà gái của anh. Không phải Ninh Mịch muốn trì truệ, chỉ là cô muốn sắp xếp mọi thứ thật tươm tất để đôi bên gặp nhau khi đã có sự chuẩn bị tốt nhất.
Ninh Mịch nhanh tay rep lại tin nhắn:
“Anh ngủ một đêm là đến sáng mai rồi. Chẳng lẽ anh nôn nóng đến nức muốn đến nhà em ngay bây giờ luôn sao?”
Cô vui vẻ chờ anh rep lại tin nhắn, nhưng khi Tần Lãng trả lời, cô lại vô cùng bất ngờ:
“Anh đến rồi, em ra mở cửa cho anh đi.”
Ban đầu cô cứ nghĩ anh đùa nên bán tính bán nghi đáp lại:
“Đến đâu chứ? Anh đang trêu em sao?”
Ngay sau tin nhắn của cô là cuộc gọi đến từ Tần Lãng. Cô hồi hộp bắt máy vì cảm nhận được dường như anh không phải đang đùa:
- Anh đang ở trước nhà em, mở cửa cho anh đi.
Vì quá bất ngờ nên cô đã thốt lên:
- Anh nói thật sao?
Tần Lãng dịu dàng đáp:
- Đúng vậy, anh vừa đến.
Thì ra từ nãy đến giờ anh nhắn tin khi đang trên đường đến nhà cô. Quả thật là Ngụy Tần Lãng, hành tung khó lường, còn chẳng báo trước một tiếng, anh muốn thì sẽ nhất quyết làm cho bằng được. Cô vội vã rời khỏi phòng, Ninh Mịch vừa mở cửa nhà đã nhìn thấy mỹ nam quen thuộc, trên tay anh cầm bó hoa hồng đỏ rực cùng rất nhiều túi quà khác.
- Tặng em.
Cảm giác của cô lúc này rất hỗn độn, vừa vui và hạnh phúc lại hồi hộp lẫn bối rối vì anh đến quá thình lình. Ninh Mịch nhận lấy bó hoa, nhẹ giọng đáp:
- Anh thật là… đến bất ngờ như vậy, em chẳng kịp sửa soạn gì cả.
Cô mặc bộ đồ ngủ form rộng đáng yêu xuất hiện trước mặt anh nên có chút ngượng ngùng, Tần Lãng nở nụ cười rồi kéo cô ôm vào lòng.
- Không sao, trong mắt anh em lúc nào cũng xinh đẹp cả.
Anh nói lời ngọt ngào khiến cô càng thêm ngại nhưng cũng rất thích. Chợt Ninh Mịch nhận ra một chuyện khi hai thân thể đang áp sát vào nhau: “Thôi tiêu rồi, mình quên mặc áo ngực.”
Cô tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đang cảm thấy rất xấu hổ. Cả hai vừa buông nhau ra, bất chợt anh giáng lên môi cô một nụ hôn đầy ngọt ngào. Mấy ngày qua cả hai bận rộn nên không có nhiều thời gian ở cạnh đối phương, anh nhớ cô đến sắp không chịu nổi nữa.
Hai đôi môi đang vào nhau, cảm giác cứ lưu luyến không nỡ tách rời. Nụ hôn tình cảm vừa dứt, cô và anh đột nhiên thấy một tiếng ho. Ninh Mịch vội quay người lại xem, cô hốt hoảng thốt lên:
- Ba mẹ!
Nghe tiếng mở cửa nên ba mẹ cô đã ra xem sau, vừa lúc thấy thoáng qua cảnh thắm thiết của đôi trẻ. Tuy cô chưa giới thiệu nhưng họ đã phần nào đoán được chàng trai đang đứng ở cửa chính là người yêu của Ninh Mịch.
Anh lễ phép vội cúi đầu:
- Chào hai bác, con là bạn trai của Ninh Mịch.
Mẹ nhìn kỹ gương mặt của anh rồi vội quay sang nói nhỏ với ba của cô:
- Thằng nhóc này đẹp trai thật, thảo nào con gái của chúng ta lại rung động.
Ba của cô cũng đồng ý với vợ:
- Đúng vậy, đã thế còn là chủ tịch của một công ty lớn.
Hôm qua ba mẹ đã điều tra thông tin về anh qua việc đặt cho cô rất nhiều câu hỏi. Bây giờ Tần Lãng bất ngờ đến, nếu không phải đã biết trước thì họ còn nghĩ anh là sinh viên vì ngoại hình quá trẻ trung của con rể.
- À, con mau vào nhà đi, con đến bất ngờ quá nên hai bác chưa kịp chuẩn bị gì, con thông cảm nhé.
Anh đi vào trong, vui vẻ đáp:
- Dạ không sao, hai bác cứ xem con như con cháu trong nhà.
Ba của cô đáp lời:
- Đúng vậy. Trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà cả mà.
Lúc này Dĩnh Hà cũng từ trong phòng bước ra, cô ấy ngây người ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện đột ngột của anh. Chị hai vội đi đến cạnh em gái rồi nói:
- Cậu ấy vừa đến à? Hôm nay ra mắt luôn sao?
Cô gật đầu, nhẹ giọng nói nhỏ với chị hai:
- Anh ấy đến bất ngờ quá, em đang hồi hộp đây.
Ninh Mịch lấy cớ cất bó hoa để vào phòng chỉnh trang lại quần áo, ban nãy vội quá nên cô quên mất. Tần Lãng đánh úp bất ngờ thế này nên cô chẳng tài nào đỡ nổi.
Cô bước ra phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh anh. Tần Lãng ôn nhu đặt những túi đồ hiệu lên bàn, quả thật anh chẳng có gì ngoài tiền, lần đầu ra mắt gia đình bạn gái đã chi mạnh tay như vậy.
- Lần đầu gặp mặt, con có một ít quà biếu hai bác để thể hiện lòng thành.
Ninh Mịch đang ngồi trong phòng nhắn tin với Tần Lãng. Từ khi biết chị hai đã nói với ba chuyện cô có bạn trai, anh cảm thấy vô cùng hài lòng và nôn nóng được ra mắt ba mẹ vợ.
Tối hôm qua khi ba mẹ đến, cô đã nhắn tin báo anh biết, Tần Lãng nôn nóng đến mức đòi đến nhà cô ngay để ra mắt ba mẹ vợ nhưng Ninh Mịch đã ngăn cản vì thấy quá hấp tấp. Cô cũng hiểu anh rất nôn nóng nên càng yêu thương bạn trai.
Dòng tin nhắn của anh và cô liên tục được trao đổi qua lại:
“Ngày mai em sẽ nấu một bữa ăn để anh đến dùng cơm và ra mắt ba mẹ, anh thấy sao?”
“Anh thấy ngày mai thì lâu quá, chi bằng ngay bây giờ đi.”
Cô nở nụ cười vì sự nóng lòng ra mắt nhà gái của anh. Không phải Ninh Mịch muốn trì truệ, chỉ là cô muốn sắp xếp mọi thứ thật tươm tất để đôi bên gặp nhau khi đã có sự chuẩn bị tốt nhất.
Ninh Mịch nhanh tay rep lại tin nhắn:
“Anh ngủ một đêm là đến sáng mai rồi. Chẳng lẽ anh nôn nóng đến nức muốn đến nhà em ngay bây giờ luôn sao?”
Cô vui vẻ chờ anh rep lại tin nhắn, nhưng khi Tần Lãng trả lời, cô lại vô cùng bất ngờ:
“Anh đến rồi, em ra mở cửa cho anh đi.”
Ban đầu cô cứ nghĩ anh đùa nên bán tính bán nghi đáp lại:
“Đến đâu chứ? Anh đang trêu em sao?”
Ngay sau tin nhắn của cô là cuộc gọi đến từ Tần Lãng. Cô hồi hộp bắt máy vì cảm nhận được dường như anh không phải đang đùa:
- Anh đang ở trước nhà em, mở cửa cho anh đi.
Vì quá bất ngờ nên cô đã thốt lên:
- Anh nói thật sao?
Tần Lãng dịu dàng đáp:
- Đúng vậy, anh vừa đến.
Thì ra từ nãy đến giờ anh nhắn tin khi đang trên đường đến nhà cô. Quả thật là Ngụy Tần Lãng, hành tung khó lường, còn chẳng báo trước một tiếng, anh muốn thì sẽ nhất quyết làm cho bằng được. Cô vội vã rời khỏi phòng, Ninh Mịch vừa mở cửa nhà đã nhìn thấy mỹ nam quen thuộc, trên tay anh cầm bó hoa hồng đỏ rực cùng rất nhiều túi quà khác.
- Tặng em.
Cảm giác của cô lúc này rất hỗn độn, vừa vui và hạnh phúc lại hồi hộp lẫn bối rối vì anh đến quá thình lình. Ninh Mịch nhận lấy bó hoa, nhẹ giọng đáp:
- Anh thật là… đến bất ngờ như vậy, em chẳng kịp sửa soạn gì cả.
Cô mặc bộ đồ ngủ form rộng đáng yêu xuất hiện trước mặt anh nên có chút ngượng ngùng, Tần Lãng nở nụ cười rồi kéo cô ôm vào lòng.
- Không sao, trong mắt anh em lúc nào cũng xinh đẹp cả.
Anh nói lời ngọt ngào khiến cô càng thêm ngại nhưng cũng rất thích. Chợt Ninh Mịch nhận ra một chuyện khi hai thân thể đang áp sát vào nhau: “Thôi tiêu rồi, mình quên mặc áo ngực.”
Cô tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đang cảm thấy rất xấu hổ. Cả hai vừa buông nhau ra, bất chợt anh giáng lên môi cô một nụ hôn đầy ngọt ngào. Mấy ngày qua cả hai bận rộn nên không có nhiều thời gian ở cạnh đối phương, anh nhớ cô đến sắp không chịu nổi nữa.
Hai đôi môi đang vào nhau, cảm giác cứ lưu luyến không nỡ tách rời. Nụ hôn tình cảm vừa dứt, cô và anh đột nhiên thấy một tiếng ho. Ninh Mịch vội quay người lại xem, cô hốt hoảng thốt lên:
- Ba mẹ!
Nghe tiếng mở cửa nên ba mẹ cô đã ra xem sau, vừa lúc thấy thoáng qua cảnh thắm thiết của đôi trẻ. Tuy cô chưa giới thiệu nhưng họ đã phần nào đoán được chàng trai đang đứng ở cửa chính là người yêu của Ninh Mịch.
Anh lễ phép vội cúi đầu:
- Chào hai bác, con là bạn trai của Ninh Mịch.
Mẹ nhìn kỹ gương mặt của anh rồi vội quay sang nói nhỏ với ba của cô:
- Thằng nhóc này đẹp trai thật, thảo nào con gái của chúng ta lại rung động.
Ba của cô cũng đồng ý với vợ:
- Đúng vậy, đã thế còn là chủ tịch của một công ty lớn.
Hôm qua ba mẹ đã điều tra thông tin về anh qua việc đặt cho cô rất nhiều câu hỏi. Bây giờ Tần Lãng bất ngờ đến, nếu không phải đã biết trước thì họ còn nghĩ anh là sinh viên vì ngoại hình quá trẻ trung của con rể.
- À, con mau vào nhà đi, con đến bất ngờ quá nên hai bác chưa kịp chuẩn bị gì, con thông cảm nhé.
Anh đi vào trong, vui vẻ đáp:
- Dạ không sao, hai bác cứ xem con như con cháu trong nhà.
Ba của cô đáp lời:
- Đúng vậy. Trước sau gì chúng ta cũng là người một nhà cả mà.
Lúc này Dĩnh Hà cũng từ trong phòng bước ra, cô ấy ngây người ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện đột ngột của anh. Chị hai vội đi đến cạnh em gái rồi nói:
- Cậu ấy vừa đến à? Hôm nay ra mắt luôn sao?
Cô gật đầu, nhẹ giọng nói nhỏ với chị hai:
- Anh ấy đến bất ngờ quá, em đang hồi hộp đây.
Ninh Mịch lấy cớ cất bó hoa để vào phòng chỉnh trang lại quần áo, ban nãy vội quá nên cô quên mất. Tần Lãng đánh úp bất ngờ thế này nên cô chẳng tài nào đỡ nổi.
Cô bước ra phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh anh. Tần Lãng ôn nhu đặt những túi đồ hiệu lên bàn, quả thật anh chẳng có gì ngoài tiền, lần đầu ra mắt gia đình bạn gái đã chi mạnh tay như vậy.
- Lần đầu gặp mặt, con có một ít quà biếu hai bác để thể hiện lòng thành.