Nghe anh bảo không cần tìm, tên quản gia rất bất ngờ, hắn lập tức hỏi:
- Lão đại muốn tha cho cô ta sao? Chúng ta vẫn chưa biết rõ danh tính của cô gái này...
Điều thuộc hạ lo nghĩ cũng chẳng sai. Bởi lẽ danh tính của cô vẫn chưa được xác định rõ, cô lại đột nhập lâu đài, hành động rất khả nghi. Trong khi Tần Lãng có nhiều kẻ thù, bọn họ cẩn trọng thà giết lầm còn hơn bỏ thật cũng là chuyện dễ hiểu, điều này khó trách được, nhưng hành động cố ý giết người thì quả thật tàn ác không thể bao biện.
- Tôi tự biết cách xử lý.
Anh chỉ bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi. Thực chất Tần Lãng cũng nào muốn bảo vệ cô, đối với người cả gan đột nhập vào đây, anh đương nhiên không có ý định thả cô đi hay đối tốt với cô.
Tần Lãng đã dự tính đưa cô đến mỏ khoáng sản cách khu rừng không xa, đó là nơi người của anh ngày ngày khai thác các khoáng vật quý hiếm. Anh muốn đưa cô đến lao động khổ sai, một hình thức trừng phạt không hề dễ thở.
...
Ngụy lão gia đã rời khỏi lâu đài vì còn có việc. Cô ở trong phòng chờ anh cả ngày, ban đầu Ninh Mịch muốn ra ngoài xem sao nhưng sợ bị phát hiện và bắt lại nên cô ngoan ngoãn ở yên một chỗ chờ "em trai" quay lại.
Đến tối anh mới trở về phòng, lúc này Tần Lãng đã thay một bộ trang phục khác, anh muốn điều tra thêm một chút thông tin về cô. Đến ngày anh trở về Hồ Khê thì sẽ giao Ninh Mịch lại cho bọn thuộc hạ.
Vừa thấy anh bước vào phòng, cô liền mừng rỡ hỏi:
- Thế nào rồi, bọn họ có chịu tha cho chị không?
Tần Lãng không ngờ cô ngây thơ đến vậy, anh bỏ đi cả ngày, cô vẫn ở yên trong phòng và không ngừng hy vọng. Anh chơi trò mèo vờn chuột, cố tình muốn trêu đùa với cô gái tội nghiệp.
- Bọn họ nhất quyết không đồng ý. Xem ta tôi cũng hết cách, không thể xen vào chuyện này được.
Cô nghe vậy lập tức chuyển từ vẻ mặt tràn đầy hớn hở sang thất vọng tràn trề.
- Chẳng lẽ bọn họ định giam chị ở đây cả đời sao? Mà họ có biết chị đang trốn ở đây không?
Thấy cô hoang mang, lo lắng, Tần Lãng vô tâm chẳng những không biết thương xót mà còn nở nụ cười gian.
- Tôi chưa nói họ biết, nhưng xem ra chuyện này tôi không giúp được cô rồi.
Tia hy vọng duy nhất của cô đã bị vụt tắt, "cậu nhóc" này chẳng được việc gì cả, đã thế vẻ mặt cứ vô cảm, chẳng nhiệt tình giúp đỡ chút nào. Cô nào hay anh đang cố tình trêu chọc, khiến cô càng thêm lo lắng.
- Lỡ như bọn họ muốn giết chị như lần trước... chị vẫn chưa muốn chết đâu...
Cô ngồi trên ghế sofa, nghĩ đến chuyện phải bỏ mạng ở lâu đài vì đám người tàn bạo kia mà lòng đau như cắt. Ninh Mịch còn trẻ, sự nghiệp lại đang trên đà phát triển, bao khát vọng, mục tiêu cho tương lai còn đang dang dở, cô không muốn sang thế giới bên kia sớm như vậy.
Trong lúc rầu rĩ xém rơi nước mắt, đột nhiên cô nhớ ra một chi tiết khó hiểu mà bản thân đã bỏ lỡ. Chẳng hiểu sao khi nghĩ Tần Lãng là một cậu nhóc đang học cấp ba thì cô lại không hề cảnh giác anh, thậm chí còn nghĩ anh nhỏ tuổi ngây ngô nên sẽ không làm hại cô.
- Chị chợt nhớ ra một chuyện, ban đầu khi chị bị trúng đạn, bọn họ đã bỏ mặc mà nhốt chị trong kho, rõ ràng muốn chị chết. Nhưng sau khi chị bỏ chạy và gặp em thì lại đột ngột được chữa trị vết thương.
Cô thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng với "em trai" nhưng nào biết rằng anh mới chính là sói già đứng sau mọi chuyện.
- Chắc họ đã suy nghĩ lại, không muốn để cô chết.
Tần Lãng tỏ ra không liên quan, còn vờ suy đoán hành động của bọn thuộc hạ để đánh lạc hướng Ninh Mịch.
- Đúng là khó hiểu thật. Mà em sống ở tòa lâu đài này từ nhỏ đến lớn sao?
Cô không quên hỏi thêm thông tin về cậu "em trai". Tần Lãng vốn dĩ rất nhanh trí, anh lập tức bịa chuyện như thật:
- Tôi sinh ra ở Hồ Khê nhưng đến Đông Du học cấp ba. Ngày mốt sau khi hoàn thành lễ tốt nghiệp tôi sẽ trở về Hồ Khê.
Lời anh nói cũng không hẳn là nói dối hoàn toàn vì anh thật sự sinh ra ở Hồ Khê.
Nghe đến đây, ánh mắt Ninh Mịch lại ngập tràn hi vọng, cô vừa nghĩ ngợi một điều gì đó hay ho trong đầu và lập tức nói ra:
- Vậy chúng ta cùng quê rồi, hiện giờ chị cũng đang sinh sống và làm việc ở Hồ Khê.
Cô đột nhiên đứng dậy rồi tiến gần về phía anh đang đứng tựa lưng vào tủ:
- Em trai à, ngày mốt em trở về Hồ Khê có thể đưa chị theo được không? Chị nhất định sẽ báo đáp ơn này của em.
Tần Lãng ngây người vào giây, cô cũng thật biết nắm bắt cơ hội. Trong khi anh đang có ý định để cô ở lại đây và bắt cô phải lao động ở mỏ khoáng sản thì Ninh Mịch lại muốn anh đưa cô về Hồ Khê. Anh nở nụ cười nhạt, tỏ ý bất lực và bó tay trước lời đề nghị của cô, anh phải công nhận rằng cô gái này cũng rất lang lợi.
- Không thể được.
- Lão đại muốn tha cho cô ta sao? Chúng ta vẫn chưa biết rõ danh tính của cô gái này...
Điều thuộc hạ lo nghĩ cũng chẳng sai. Bởi lẽ danh tính của cô vẫn chưa được xác định rõ, cô lại đột nhập lâu đài, hành động rất khả nghi. Trong khi Tần Lãng có nhiều kẻ thù, bọn họ cẩn trọng thà giết lầm còn hơn bỏ thật cũng là chuyện dễ hiểu, điều này khó trách được, nhưng hành động cố ý giết người thì quả thật tàn ác không thể bao biện.
- Tôi tự biết cách xử lý.
Anh chỉ bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi. Thực chất Tần Lãng cũng nào muốn bảo vệ cô, đối với người cả gan đột nhập vào đây, anh đương nhiên không có ý định thả cô đi hay đối tốt với cô.
Tần Lãng đã dự tính đưa cô đến mỏ khoáng sản cách khu rừng không xa, đó là nơi người của anh ngày ngày khai thác các khoáng vật quý hiếm. Anh muốn đưa cô đến lao động khổ sai, một hình thức trừng phạt không hề dễ thở.
...
Ngụy lão gia đã rời khỏi lâu đài vì còn có việc. Cô ở trong phòng chờ anh cả ngày, ban đầu Ninh Mịch muốn ra ngoài xem sao nhưng sợ bị phát hiện và bắt lại nên cô ngoan ngoãn ở yên một chỗ chờ "em trai" quay lại.
Đến tối anh mới trở về phòng, lúc này Tần Lãng đã thay một bộ trang phục khác, anh muốn điều tra thêm một chút thông tin về cô. Đến ngày anh trở về Hồ Khê thì sẽ giao Ninh Mịch lại cho bọn thuộc hạ.
Vừa thấy anh bước vào phòng, cô liền mừng rỡ hỏi:
- Thế nào rồi, bọn họ có chịu tha cho chị không?
Tần Lãng không ngờ cô ngây thơ đến vậy, anh bỏ đi cả ngày, cô vẫn ở yên trong phòng và không ngừng hy vọng. Anh chơi trò mèo vờn chuột, cố tình muốn trêu đùa với cô gái tội nghiệp.
- Bọn họ nhất quyết không đồng ý. Xem ta tôi cũng hết cách, không thể xen vào chuyện này được.
Cô nghe vậy lập tức chuyển từ vẻ mặt tràn đầy hớn hở sang thất vọng tràn trề.
- Chẳng lẽ bọn họ định giam chị ở đây cả đời sao? Mà họ có biết chị đang trốn ở đây không?
Thấy cô hoang mang, lo lắng, Tần Lãng vô tâm chẳng những không biết thương xót mà còn nở nụ cười gian.
- Tôi chưa nói họ biết, nhưng xem ra chuyện này tôi không giúp được cô rồi.
Tia hy vọng duy nhất của cô đã bị vụt tắt, "cậu nhóc" này chẳng được việc gì cả, đã thế vẻ mặt cứ vô cảm, chẳng nhiệt tình giúp đỡ chút nào. Cô nào hay anh đang cố tình trêu chọc, khiến cô càng thêm lo lắng.
- Lỡ như bọn họ muốn giết chị như lần trước... chị vẫn chưa muốn chết đâu...
Cô ngồi trên ghế sofa, nghĩ đến chuyện phải bỏ mạng ở lâu đài vì đám người tàn bạo kia mà lòng đau như cắt. Ninh Mịch còn trẻ, sự nghiệp lại đang trên đà phát triển, bao khát vọng, mục tiêu cho tương lai còn đang dang dở, cô không muốn sang thế giới bên kia sớm như vậy.
Trong lúc rầu rĩ xém rơi nước mắt, đột nhiên cô nhớ ra một chi tiết khó hiểu mà bản thân đã bỏ lỡ. Chẳng hiểu sao khi nghĩ Tần Lãng là một cậu nhóc đang học cấp ba thì cô lại không hề cảnh giác anh, thậm chí còn nghĩ anh nhỏ tuổi ngây ngô nên sẽ không làm hại cô.
- Chị chợt nhớ ra một chuyện, ban đầu khi chị bị trúng đạn, bọn họ đã bỏ mặc mà nhốt chị trong kho, rõ ràng muốn chị chết. Nhưng sau khi chị bỏ chạy và gặp em thì lại đột ngột được chữa trị vết thương.
Cô thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng với "em trai" nhưng nào biết rằng anh mới chính là sói già đứng sau mọi chuyện.
- Chắc họ đã suy nghĩ lại, không muốn để cô chết.
Tần Lãng tỏ ra không liên quan, còn vờ suy đoán hành động của bọn thuộc hạ để đánh lạc hướng Ninh Mịch.
- Đúng là khó hiểu thật. Mà em sống ở tòa lâu đài này từ nhỏ đến lớn sao?
Cô không quên hỏi thêm thông tin về cậu "em trai". Tần Lãng vốn dĩ rất nhanh trí, anh lập tức bịa chuyện như thật:
- Tôi sinh ra ở Hồ Khê nhưng đến Đông Du học cấp ba. Ngày mốt sau khi hoàn thành lễ tốt nghiệp tôi sẽ trở về Hồ Khê.
Lời anh nói cũng không hẳn là nói dối hoàn toàn vì anh thật sự sinh ra ở Hồ Khê.
Nghe đến đây, ánh mắt Ninh Mịch lại ngập tràn hi vọng, cô vừa nghĩ ngợi một điều gì đó hay ho trong đầu và lập tức nói ra:
- Vậy chúng ta cùng quê rồi, hiện giờ chị cũng đang sinh sống và làm việc ở Hồ Khê.
Cô đột nhiên đứng dậy rồi tiến gần về phía anh đang đứng tựa lưng vào tủ:
- Em trai à, ngày mốt em trở về Hồ Khê có thể đưa chị theo được không? Chị nhất định sẽ báo đáp ơn này của em.
Tần Lãng ngây người vào giây, cô cũng thật biết nắm bắt cơ hội. Trong khi anh đang có ý định để cô ở lại đây và bắt cô phải lao động ở mỏ khoáng sản thì Ninh Mịch lại muốn anh đưa cô về Hồ Khê. Anh nở nụ cười nhạt, tỏ ý bất lực và bó tay trước lời đề nghị của cô, anh phải công nhận rằng cô gái này cũng rất lang lợi.
- Không thể được.