Ninh Mịch im lặng không đáp lời, cô cố thoát khỏi những hình ảnh nóng bỏng đang quẩn quanh trong đầu. Sau một lúc nhìn thẳng vào mắt anh, cô ngại ngùng vội đánh mặt sang hướng khác.
- Sao chị không trả lời?
Cô thật chẳng hiểu anh muốn nghe điều gì. Ninh Mịch đang nghĩ anh chỉ nhất thời nổi hứng muốn chịu trách nhiệm và xem cô như một trò đùa.
- Tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.
Giờ đến lượt cô phũ phàng sau bao lần bị "em trai" thờ ơ, phớt lờ. Nếu là trước đây, anh sẽ dửng dưng khi nghe cô nói ra điều này, nhưng bây giờ Tần Lãng lại cảm thấy rất khó chịu.
Anh vội nắm tay cô giữ lại, đồng thời đặt điện thoại vào tay Ninh Mịch rồi dõng dạc nói lớn để cô nghe rõ:
- Tôi thật sự rất nghiêm túc.
Cô cầm lấy điện thoại, theo phản xạ mà quay người nhìn anh, nhưng đối với cô việc một cậu nhóc mười tám tuổi đòi chịu trách nhiệm chẳng khác nào một câu chuyện cười.
- Đừng gặp nhau nữa.
Lời đau lòng cô cũng đã thốt ra, những tưởng lần này có thể kiêu hãnh rời đi, nào ngờ cô bất chợt nghe thấy giọng nói của cô bạn thân Yến Thời:
- Mịch Mịch yêu dấu, cậu vẫn chưa về sao?
Bác sĩ khoa mắt Tô Yến Thời từ cổng bệnh viện bước ra, nhìn thấy cô vẫn còn ở đây nên đã cất tiếng gọi. Sự xuất hiện của mỹ nam bên cạnh cô đã khiến Yến Thời phải đặt ra dấu chấm hỏi:
- Mịch Mịch à, đây là ai vậy?
Cô đưa mắt nhìn anh rồi lại bối rối nhìn cô bạn thân:
- À... đây là... là em họ của mình.
Dù sao cũng thân thiết với nhau mười năm nên Yến Thời biết rất rõ thành viên trong gia đình cô, vì vậy Ninh Mịch chỉ có thể nói dối anh là em họ của mình để cô ấy không nghi ngờ.
- Em họ sao? Mình chưa gặp bao giờ.
Bác sĩ Tô không khỏi ngạc nhiên khi biết cô có cậu em họ đẹp trai thế này. Tuy nhiên Ninh Mịch sao có thể qua mắt được bạn thân, cô ấy cảm thấy có điều gì cứ sai sai.
Cô nở cười tươi, vờ diễn như thật mà đáp lời:
- Cậu chưa từng gặp là đúng rồi vì em họ của mình đi du học mới về nước một tháng nay thôi.
Anh cũng phải khâm phục tài năng ứng biến lanh lẹ của cô, nói cứ như thật vậy. Dẫu vậy trong lòng của Yến Thời lại vô cùng nghi ngờ, bởi lẽ cả hai đã chơi thân với nhau mười năm nhưng cô ấy chưa từng nghe cô kể hay nhắc về cậu em họ đi du học, chuyện này chắc chắn có ẩn tình phía sau.
Yến Thời nhìn anh rồi mỉm cười:
- Chào em, chị tên Tô Yến Thời, là bạn thân của Ninh Mịch và cũng là bác sĩ đang làm việc tại bệnh viện Tegan. Em tên gì?
Nghe Yến Thời hỏi tên anh, Ninh Mịch phút chốc tập trung nhìn Tần Lãng, bởi lẽ từ trước đến nay cô chưa từng biết tên anh, cô muốn xem "em trai" sẽ trả lời thế nào.
Tần Lãng vốn nhạy bén, anh từ tốn đáp:
- Em tên Tiểu Lãng.
Ninh Mịch chú ý nghe thật rõ, cô không ngờ rốt cuộc lại biết tên anh nhờ vào câu hỏi của Yến Thời. Nhưng thật ra đây cũng chẳng phải tên thật của Tần Lãng, một chuỗi lừa dối vẫn không ngừng diễn ra mà chưa thể dừng lại vì những khó khăn tồn tại bên trong câu chuyện.
Bị anh ăn sạch đến mức ám ảnh nhưng đến tận bây giờ mới nghe anh nói ra tên họ, cô cảm thấy cuộc đời mình thật trớ trêu.
Nhân tiện Ninh Mịch vừa bảo anh là em họ của cô, Tần Lãng gian xảo liền được nước đẩy thuyền, tận dụng cơ hội mà cất lời:
- Chị à, chúng ta mau về nhà thôi.
Nghe anh gọi chị bằng giọng điệu ngọt ngào, kèm theo ánh mắt trìu mến mà cô xém nổi cả da gà. Chưa dần lại ở đó, Tần Lãng lộ bộ mặt sói già, ngang nhiên nắm lấy tay Ninh Mịch rồi kéo cô đứng sát vào người anh, đồng thời lặp lại câu nói:
- Em đưa chị về.
Tần Lãng đã toan tính rất nhạy bén khi cô nói anh là em họ của cô, vậy nên bây giờ ở trước mặt Yến Thời, cô không thể tỏ thái độ bất hòa, chống đối với anh được. Cô cố rút tay lại nhưng anh càng giữ chặt, Yến Thời chẳng rõ hai chị em nhà này đang làm gì nữa, trông cứ có chút khác lạ.
Bất chợt mây đen kéo đến, trời bắt đầu chuyển mưa, Yến Thời thấy thế liền giục:
- Hình như trời sắp mưa rồi, cậu mau theo em trai về đi.
Cô miễn cưỡng gật đầu, Tần Lãng nhân cơ hội kéo tay cô về phía xe:
- Chị à, chúng ta về thôi.
Ninh Mịch nhìn cô bạn thân, vẻ mặt không cam lòng để sói dẫn đi, cùng lúc bạn trai của Yến Thời cũng đã đến đón cô ấy. Bác sĩ Tô vẫy tay tạm biệt cô:
- Người yêu của mình đến rồi, mình cũng về đây, mai gặp lại. Bái bai.
Thấy Yến Thời đã lên ôtô rời đi, Ninh Mịch lập tức giật mạnh tay ra khỏi tay anh khi cả hai vừa đến gần xe.
- Tôi không muốn về với cậu.
Cô chau mày đưa tay đặt lên bụng vì nãy giờ chạy trốn khỏi anh khiến bụng cô càng bị đau.
- Chị sao vậy? Không khỏe à?
Bây giờ còn bày đặt hỏi han, trong khi trước đây cô hỏi thì luôn cố tình không nghe.
- Không phải tại cậu sao?
Ban đầu Tần Lãng không hiểu, nhưng sau khi ngẫm lại, anh mới ngộ ra điều cô muốn ám chỉ đến.
- Đau lắm sao?
Anh không có kinh nghiệm yêu đương nên căn bản chưa biết chiều chuộng phụ nữ, nghe câu hỏi không thể nhạt nhẽo hơn của anh, cô hằn học đáp:
- Cậu thử xem đau không?
Câu trả lời thành thật tiếp theo của anh khiến cô ngây người mà chẳng thể phản bác:
- Thử rồi, không đau.
- Sao chị không trả lời?
Cô thật chẳng hiểu anh muốn nghe điều gì. Ninh Mịch đang nghĩ anh chỉ nhất thời nổi hứng muốn chịu trách nhiệm và xem cô như một trò đùa.
- Tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.
Giờ đến lượt cô phũ phàng sau bao lần bị "em trai" thờ ơ, phớt lờ. Nếu là trước đây, anh sẽ dửng dưng khi nghe cô nói ra điều này, nhưng bây giờ Tần Lãng lại cảm thấy rất khó chịu.
Anh vội nắm tay cô giữ lại, đồng thời đặt điện thoại vào tay Ninh Mịch rồi dõng dạc nói lớn để cô nghe rõ:
- Tôi thật sự rất nghiêm túc.
Cô cầm lấy điện thoại, theo phản xạ mà quay người nhìn anh, nhưng đối với cô việc một cậu nhóc mười tám tuổi đòi chịu trách nhiệm chẳng khác nào một câu chuyện cười.
- Đừng gặp nhau nữa.
Lời đau lòng cô cũng đã thốt ra, những tưởng lần này có thể kiêu hãnh rời đi, nào ngờ cô bất chợt nghe thấy giọng nói của cô bạn thân Yến Thời:
- Mịch Mịch yêu dấu, cậu vẫn chưa về sao?
Bác sĩ khoa mắt Tô Yến Thời từ cổng bệnh viện bước ra, nhìn thấy cô vẫn còn ở đây nên đã cất tiếng gọi. Sự xuất hiện của mỹ nam bên cạnh cô đã khiến Yến Thời phải đặt ra dấu chấm hỏi:
- Mịch Mịch à, đây là ai vậy?
Cô đưa mắt nhìn anh rồi lại bối rối nhìn cô bạn thân:
- À... đây là... là em họ của mình.
Dù sao cũng thân thiết với nhau mười năm nên Yến Thời biết rất rõ thành viên trong gia đình cô, vì vậy Ninh Mịch chỉ có thể nói dối anh là em họ của mình để cô ấy không nghi ngờ.
- Em họ sao? Mình chưa gặp bao giờ.
Bác sĩ Tô không khỏi ngạc nhiên khi biết cô có cậu em họ đẹp trai thế này. Tuy nhiên Ninh Mịch sao có thể qua mắt được bạn thân, cô ấy cảm thấy có điều gì cứ sai sai.
Cô nở cười tươi, vờ diễn như thật mà đáp lời:
- Cậu chưa từng gặp là đúng rồi vì em họ của mình đi du học mới về nước một tháng nay thôi.
Anh cũng phải khâm phục tài năng ứng biến lanh lẹ của cô, nói cứ như thật vậy. Dẫu vậy trong lòng của Yến Thời lại vô cùng nghi ngờ, bởi lẽ cả hai đã chơi thân với nhau mười năm nhưng cô ấy chưa từng nghe cô kể hay nhắc về cậu em họ đi du học, chuyện này chắc chắn có ẩn tình phía sau.
Yến Thời nhìn anh rồi mỉm cười:
- Chào em, chị tên Tô Yến Thời, là bạn thân của Ninh Mịch và cũng là bác sĩ đang làm việc tại bệnh viện Tegan. Em tên gì?
Nghe Yến Thời hỏi tên anh, Ninh Mịch phút chốc tập trung nhìn Tần Lãng, bởi lẽ từ trước đến nay cô chưa từng biết tên anh, cô muốn xem "em trai" sẽ trả lời thế nào.
Tần Lãng vốn nhạy bén, anh từ tốn đáp:
- Em tên Tiểu Lãng.
Ninh Mịch chú ý nghe thật rõ, cô không ngờ rốt cuộc lại biết tên anh nhờ vào câu hỏi của Yến Thời. Nhưng thật ra đây cũng chẳng phải tên thật của Tần Lãng, một chuỗi lừa dối vẫn không ngừng diễn ra mà chưa thể dừng lại vì những khó khăn tồn tại bên trong câu chuyện.
Bị anh ăn sạch đến mức ám ảnh nhưng đến tận bây giờ mới nghe anh nói ra tên họ, cô cảm thấy cuộc đời mình thật trớ trêu.
Nhân tiện Ninh Mịch vừa bảo anh là em họ của cô, Tần Lãng gian xảo liền được nước đẩy thuyền, tận dụng cơ hội mà cất lời:
- Chị à, chúng ta mau về nhà thôi.
Nghe anh gọi chị bằng giọng điệu ngọt ngào, kèm theo ánh mắt trìu mến mà cô xém nổi cả da gà. Chưa dần lại ở đó, Tần Lãng lộ bộ mặt sói già, ngang nhiên nắm lấy tay Ninh Mịch rồi kéo cô đứng sát vào người anh, đồng thời lặp lại câu nói:
- Em đưa chị về.
Tần Lãng đã toan tính rất nhạy bén khi cô nói anh là em họ của cô, vậy nên bây giờ ở trước mặt Yến Thời, cô không thể tỏ thái độ bất hòa, chống đối với anh được. Cô cố rút tay lại nhưng anh càng giữ chặt, Yến Thời chẳng rõ hai chị em nhà này đang làm gì nữa, trông cứ có chút khác lạ.
Bất chợt mây đen kéo đến, trời bắt đầu chuyển mưa, Yến Thời thấy thế liền giục:
- Hình như trời sắp mưa rồi, cậu mau theo em trai về đi.
Cô miễn cưỡng gật đầu, Tần Lãng nhân cơ hội kéo tay cô về phía xe:
- Chị à, chúng ta về thôi.
Ninh Mịch nhìn cô bạn thân, vẻ mặt không cam lòng để sói dẫn đi, cùng lúc bạn trai của Yến Thời cũng đã đến đón cô ấy. Bác sĩ Tô vẫy tay tạm biệt cô:
- Người yêu của mình đến rồi, mình cũng về đây, mai gặp lại. Bái bai.
Thấy Yến Thời đã lên ôtô rời đi, Ninh Mịch lập tức giật mạnh tay ra khỏi tay anh khi cả hai vừa đến gần xe.
- Tôi không muốn về với cậu.
Cô chau mày đưa tay đặt lên bụng vì nãy giờ chạy trốn khỏi anh khiến bụng cô càng bị đau.
- Chị sao vậy? Không khỏe à?
Bây giờ còn bày đặt hỏi han, trong khi trước đây cô hỏi thì luôn cố tình không nghe.
- Không phải tại cậu sao?
Ban đầu Tần Lãng không hiểu, nhưng sau khi ngẫm lại, anh mới ngộ ra điều cô muốn ám chỉ đến.
- Đau lắm sao?
Anh không có kinh nghiệm yêu đương nên căn bản chưa biết chiều chuộng phụ nữ, nghe câu hỏi không thể nhạt nhẽo hơn của anh, cô hằn học đáp:
- Cậu thử xem đau không?
Câu trả lời thành thật tiếp theo của anh khiến cô ngây người mà chẳng thể phản bác:
- Thử rồi, không đau.