Cô giật nảy mình khi nghe câu trả lời của anh. Chuyện cũ vẫn còn ám ảnh chưa nguôi, Tần Lãng nói về nhà của anh thì cô liền lo lắng đến đổ cả mồ hôi dù trong xe vẫn đang bật điều hòa.
Ninh Mịch thốt lên đầy dứt khoát:
- Tuyệt đối không được!
Anh hơi bất ngờ trước phản ứng mạnh của cô. Tần Lãng quả thật chẳng hiểu tâm lý phụ nữ, chính vì vậy anh nào biết được Ninh Mịch đã hoảng sợ đến mức nào khi anh làm việc đó với cô và hiện tại cô vẫn còn cảm thấy run rẩy khi nghĩ đến.
- Tôi chỉ lo về trễ thì chị không kịp nghỉ ngơi thôi.
Cô liền phản bác:
- Thế về nhà cậu chắc tôi được nghỉ ngơi?
Cả hai ngây người nhìn nhau, dường như lúc này họ đang có cùng một suy nghĩ. Cô ngượng ngùng nên đánh mặt sang hướng khác. Tần Lãng có hơi bất ngờ vì anh nhận ra cô đang nghĩ đến chuyện nhạy cảm kia, trong khi hiện giờ anh suy nghĩ rất trong sáng, chỉ muốn cô được sớm nghĩ ngơi nên mới đề ra yêu cầu vừa rồi, dù sự thật trong tâm cũng đã "nghiện" sau lần đầu tiên nếm vị đời.
- Chị không chịu thì thôi, chúng ta tiếp tục chờ vậy.
Cô thà cả đêm nay thức trắng, mất ngủ trên xe còn hơn về nhà anh. Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước thì càng thêm mệt mỏi. Nghĩ về những biểu hiện lạ của anh ngày hôm đó, dù cô đã gần như đoán được vì sao anh trở nên như vậy, tuy nhiên nguyên do cụ thể dẫn đến sự việc thì cô không tài nào biết được, chỉ có một cách là hỏi anh.
- Tiểu Lãng...
Nghe cô gọi cái tên mà anh đã nói với bác sĩ Tô, Tần Lãng vẫn chưa quen lắm, nhưng cũng cố gắng tập thích nghi.
- Tại sao ngày hôm đó cậu lại không thể kiểm soát được hành động?
Cô muốn nghe từ chính miệng anh nói rõ ràng mọi chuyện. Anh hơi ngập ngừng vì khó nói, dù sao đó cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Do anh đã sơ suất không đề phòng người tưởng chừng như vô hại nên mới gây ra hậu quả với cô.
- Là do... tôi bị kẻ xấu giở thủ đoạn...
Tuy anh không nói thẳng ra chuyện bị hạ thuốc nhưng Ninh Mịch đã ngầm khẳng định chắc chắn.
- Kẻ xấu đó là ai? Tại sao lại giở thủ đoạn với cậu?
Anh không thể kể với cô sự thật về cha con Chu Ân Nguyệt. Tần Lãng chỉ đành bịa chuyện:
- Lúc đó tôi đang ở trong quán bar, cũng chẳng biết là kẻ nào đã ra tay.
Cô có chút không hài lòng với lối sống của em trai. Trong mắt cô anh chỉ là một cậu nhóc 18 tuổi vậy mà đã tập tành đến quán bar ăn chơi rồi còn bất cẩn bị kẻ xấu bỏ thuốc mà chẳng biết thủ phạm là ai.
- Và sau đó... cậu đã tự lái xe về sao?
Có muốn khẳng định lại những chuyện đã xảy ra với anh để tìm ra những điểm có thể cảm thông được trước hành động sai trái mà anh đã gây ra với mình.
- Đúng vậy.
Ninh Mịch thoáng im lặng, trong lòng cô có nhiều hỗn độn. Cô nghĩ ngoài tuổi tác ra thì kể cả lối sống của "em trai" và cô cũng có quá nhiều khác biệt, cuộc sống trong giới thượng lưu của anh, cô làm sao có thể chen chân bước vào được.
- Chị cứ suy nghĩ đi.
Cô khó hiểu cất lời:
- Suy nghĩ chuyện gì?
Anh nghiêm túc đáp:
- Về chuyện để tôi chịu trách nhiệm.
...
Đến tận nửa đêm cả hai mới về đến nhà cô, do vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng giữa xe ôtô và xe khách nên tuyến đường bị ùn tắc suốt nhiều tiếng đồng hồ. Cô tháo dây an toàn, thái độ lạnh lùng muốn dứt khoát bước vào nhà dù đã nghe Tần Lãng giải thích lý do về hành động của anh nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể tha thứ và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.
- Mau mở cửa, tôi phải vào nhà rồi.
Anh vẫn chưa chịu mở khóa cửa, dường như Tần Lãng vẫn còn chuyện muốn nói với cô.
- Vết thương của tôi đã quá ngày cắt chỉ rồi, chị định bỏ mặt tôi sao?
Hai chữ bỏ mặc mà anh nói ra nghe có vẻ khá nghiêm trọng. Vì mãi lo giận "em trai" nên cô cũng chẳng còn nhớ đến chuyện bị thương của anh nữa.
- Cậu cứ đến bệnh viện, sẽ có người giúp cậu xử lý.
Dù cô đã nói rất rõ nhưng anh vẫn dày mặt đáp:
- Tôi chỉ muốn chị thôi.
Ninh Mịch không thèm để ý đến lời anh nói, cô tỏ ra bực mình:
- Mau mở cửa.
Không còn cách nào khác, anh đành để cô vào nhà, nhưng bất chợt Ninh Mịch nhìn anh rồi cất lời:
- Cậu chờ ở đây một lát.
Tần Lãng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô, anh còn nghĩ cô muốn tạo bất ngờ gì đó cho mình. Một lát sau cô quay lại, Ninh Mịch nở cửa xe rồi ném nhẹ một túi giấy lên người anh.
- Trả cho cậu.
Trong khi Tần Lãng vẫn còn ngơ ngác thì cô đã quay người bỏ vào nhà. Anh mở túi ra xem, thì ra là một chiếc áo sơ mi trắng, cũng chính là áo của anh, cô đã mặc để trở về nhà vào ngày xảy ra sự cố.
Trên môi Tần Lãng bất giác nở nụ cười, anh tự nhủ với lòng sẽ theo đuổi "chị gái" đến cùng.
...
Sáng hôm sau, tại công ty đá quý Shine...
Chủ tịch Ngụy đang lắng nghe báo cáo của các phòng ban về hoạt động của công ty trong một tháng vừa qua. Vẻ mặt anh tập trung cao độ, ánh mắt sâu thẳm toát lên sự sắc lạnh, trên người khoác bộ vest đen quyền lực, tay đeo đồng hồ đính kim cương đắt đỏ. Lúc này trông anh chẳng giống một cậu nhóc 18 tuổi chút nào cả.
- Thưa chủ tịch, trong tháng này, kim cương chiếm doanh thu cao nhất và tăng mạnh so với tháng trước, tuy nhiên doanh thu các loại đá quý khác như Garnet, Topaz, Emerald đều có xu hướng giảm...
Tần Lãng nghe lần lượt từng người đại diện của phòng ban báo cáo. Đến khi tổng hợp lại các hợp đồng với đối tác trong thời gian sắp tới, anh cất lời:
- Loại bỏ hợp đồng giữa Shine và công ty Eira ra khỏi dự án cần thực hiện trong tương lai.
Phòng thư ký ngỡ ngàng nhìn anh, trưởng phòng liền đứng dậy nói:
- Thưa chủ tịch, hợp đồng giữa Shine và Eira đã được ký kết xong, hiện chỉ đang chờ đến thời gian thực hiện dự án. Bây giờ đột ngột dừng lại e rằng phía Eira sẽ...
Trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào trong công việc, Tần Lãng đều đã suy nghĩ rất kỹ.
- Cứ làm theo lời tôi nói. Ngoài ra, nhanh chóng sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với phía Eira, tôi sẽ đích thân hủy hợp đồng.
Các nhân viên có mặt trong phòng họp đều ngỡ ngàng và thản thốt nhìn nhau, họ chẳng hiểu vì sao anh lại đưa ra quyết định mạo hiểm và đầy thiệt thòi như vậy.
- Dạ thưa chủ tịch.
Tần Lãng lạnh lùng đứng dậy, đồng thời cất lời:
- Tan họp.
Anh trở về phòng làm việc của mình rồi liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, cứ như đang sợ trễ giờ. Lấy trong ngăn tủ ra một bộ quần áo khác, anh nhanh chóng thay trang phục rồi rời khỏi công ty.
...
Tại bệnh viện Tegan,
Ninh Mịch đang ngồi trong phòng làm việc xem xét bệnh án của các bệnh nhân. Bất chợt từ bên ngoài, một y tá gõ cửa đi vào, trong cô ấy có vẻ khá vội vã:
- Bác sĩ Triệu à, có một bệnh nhân đang ở phòng sơ cứu cứ nằng nặc đòi phải được đích thân chị cắt chỉ vết thương.
Ninh Mịch thốt lên đầy dứt khoát:
- Tuyệt đối không được!
Anh hơi bất ngờ trước phản ứng mạnh của cô. Tần Lãng quả thật chẳng hiểu tâm lý phụ nữ, chính vì vậy anh nào biết được Ninh Mịch đã hoảng sợ đến mức nào khi anh làm việc đó với cô và hiện tại cô vẫn còn cảm thấy run rẩy khi nghĩ đến.
- Tôi chỉ lo về trễ thì chị không kịp nghỉ ngơi thôi.
Cô liền phản bác:
- Thế về nhà cậu chắc tôi được nghỉ ngơi?
Cả hai ngây người nhìn nhau, dường như lúc này họ đang có cùng một suy nghĩ. Cô ngượng ngùng nên đánh mặt sang hướng khác. Tần Lãng có hơi bất ngờ vì anh nhận ra cô đang nghĩ đến chuyện nhạy cảm kia, trong khi hiện giờ anh suy nghĩ rất trong sáng, chỉ muốn cô được sớm nghĩ ngơi nên mới đề ra yêu cầu vừa rồi, dù sự thật trong tâm cũng đã "nghiện" sau lần đầu tiên nếm vị đời.
- Chị không chịu thì thôi, chúng ta tiếp tục chờ vậy.
Cô thà cả đêm nay thức trắng, mất ngủ trên xe còn hơn về nhà anh. Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước thì càng thêm mệt mỏi. Nghĩ về những biểu hiện lạ của anh ngày hôm đó, dù cô đã gần như đoán được vì sao anh trở nên như vậy, tuy nhiên nguyên do cụ thể dẫn đến sự việc thì cô không tài nào biết được, chỉ có một cách là hỏi anh.
- Tiểu Lãng...
Nghe cô gọi cái tên mà anh đã nói với bác sĩ Tô, Tần Lãng vẫn chưa quen lắm, nhưng cũng cố gắng tập thích nghi.
- Tại sao ngày hôm đó cậu lại không thể kiểm soát được hành động?
Cô muốn nghe từ chính miệng anh nói rõ ràng mọi chuyện. Anh hơi ngập ngừng vì khó nói, dù sao đó cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Do anh đã sơ suất không đề phòng người tưởng chừng như vô hại nên mới gây ra hậu quả với cô.
- Là do... tôi bị kẻ xấu giở thủ đoạn...
Tuy anh không nói thẳng ra chuyện bị hạ thuốc nhưng Ninh Mịch đã ngầm khẳng định chắc chắn.
- Kẻ xấu đó là ai? Tại sao lại giở thủ đoạn với cậu?
Anh không thể kể với cô sự thật về cha con Chu Ân Nguyệt. Tần Lãng chỉ đành bịa chuyện:
- Lúc đó tôi đang ở trong quán bar, cũng chẳng biết là kẻ nào đã ra tay.
Cô có chút không hài lòng với lối sống của em trai. Trong mắt cô anh chỉ là một cậu nhóc 18 tuổi vậy mà đã tập tành đến quán bar ăn chơi rồi còn bất cẩn bị kẻ xấu bỏ thuốc mà chẳng biết thủ phạm là ai.
- Và sau đó... cậu đã tự lái xe về sao?
Có muốn khẳng định lại những chuyện đã xảy ra với anh để tìm ra những điểm có thể cảm thông được trước hành động sai trái mà anh đã gây ra với mình.
- Đúng vậy.
Ninh Mịch thoáng im lặng, trong lòng cô có nhiều hỗn độn. Cô nghĩ ngoài tuổi tác ra thì kể cả lối sống của "em trai" và cô cũng có quá nhiều khác biệt, cuộc sống trong giới thượng lưu của anh, cô làm sao có thể chen chân bước vào được.
- Chị cứ suy nghĩ đi.
Cô khó hiểu cất lời:
- Suy nghĩ chuyện gì?
Anh nghiêm túc đáp:
- Về chuyện để tôi chịu trách nhiệm.
...
Đến tận nửa đêm cả hai mới về đến nhà cô, do vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng giữa xe ôtô và xe khách nên tuyến đường bị ùn tắc suốt nhiều tiếng đồng hồ. Cô tháo dây an toàn, thái độ lạnh lùng muốn dứt khoát bước vào nhà dù đã nghe Tần Lãng giải thích lý do về hành động của anh nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể tha thứ và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được.
- Mau mở cửa, tôi phải vào nhà rồi.
Anh vẫn chưa chịu mở khóa cửa, dường như Tần Lãng vẫn còn chuyện muốn nói với cô.
- Vết thương của tôi đã quá ngày cắt chỉ rồi, chị định bỏ mặt tôi sao?
Hai chữ bỏ mặc mà anh nói ra nghe có vẻ khá nghiêm trọng. Vì mãi lo giận "em trai" nên cô cũng chẳng còn nhớ đến chuyện bị thương của anh nữa.
- Cậu cứ đến bệnh viện, sẽ có người giúp cậu xử lý.
Dù cô đã nói rất rõ nhưng anh vẫn dày mặt đáp:
- Tôi chỉ muốn chị thôi.
Ninh Mịch không thèm để ý đến lời anh nói, cô tỏ ra bực mình:
- Mau mở cửa.
Không còn cách nào khác, anh đành để cô vào nhà, nhưng bất chợt Ninh Mịch nhìn anh rồi cất lời:
- Cậu chờ ở đây một lát.
Tần Lãng ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô, anh còn nghĩ cô muốn tạo bất ngờ gì đó cho mình. Một lát sau cô quay lại, Ninh Mịch nở cửa xe rồi ném nhẹ một túi giấy lên người anh.
- Trả cho cậu.
Trong khi Tần Lãng vẫn còn ngơ ngác thì cô đã quay người bỏ vào nhà. Anh mở túi ra xem, thì ra là một chiếc áo sơ mi trắng, cũng chính là áo của anh, cô đã mặc để trở về nhà vào ngày xảy ra sự cố.
Trên môi Tần Lãng bất giác nở nụ cười, anh tự nhủ với lòng sẽ theo đuổi "chị gái" đến cùng.
...
Sáng hôm sau, tại công ty đá quý Shine...
Chủ tịch Ngụy đang lắng nghe báo cáo của các phòng ban về hoạt động của công ty trong một tháng vừa qua. Vẻ mặt anh tập trung cao độ, ánh mắt sâu thẳm toát lên sự sắc lạnh, trên người khoác bộ vest đen quyền lực, tay đeo đồng hồ đính kim cương đắt đỏ. Lúc này trông anh chẳng giống một cậu nhóc 18 tuổi chút nào cả.
- Thưa chủ tịch, trong tháng này, kim cương chiếm doanh thu cao nhất và tăng mạnh so với tháng trước, tuy nhiên doanh thu các loại đá quý khác như Garnet, Topaz, Emerald đều có xu hướng giảm...
Tần Lãng nghe lần lượt từng người đại diện của phòng ban báo cáo. Đến khi tổng hợp lại các hợp đồng với đối tác trong thời gian sắp tới, anh cất lời:
- Loại bỏ hợp đồng giữa Shine và công ty Eira ra khỏi dự án cần thực hiện trong tương lai.
Phòng thư ký ngỡ ngàng nhìn anh, trưởng phòng liền đứng dậy nói:
- Thưa chủ tịch, hợp đồng giữa Shine và Eira đã được ký kết xong, hiện chỉ đang chờ đến thời gian thực hiện dự án. Bây giờ đột ngột dừng lại e rằng phía Eira sẽ...
Trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào trong công việc, Tần Lãng đều đã suy nghĩ rất kỹ.
- Cứ làm theo lời tôi nói. Ngoài ra, nhanh chóng sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với phía Eira, tôi sẽ đích thân hủy hợp đồng.
Các nhân viên có mặt trong phòng họp đều ngỡ ngàng và thản thốt nhìn nhau, họ chẳng hiểu vì sao anh lại đưa ra quyết định mạo hiểm và đầy thiệt thòi như vậy.
- Dạ thưa chủ tịch.
Tần Lãng lạnh lùng đứng dậy, đồng thời cất lời:
- Tan họp.
Anh trở về phòng làm việc của mình rồi liên tục nhìn đồng hồ đeo tay, cứ như đang sợ trễ giờ. Lấy trong ngăn tủ ra một bộ quần áo khác, anh nhanh chóng thay trang phục rồi rời khỏi công ty.
...
Tại bệnh viện Tegan,
Ninh Mịch đang ngồi trong phòng làm việc xem xét bệnh án của các bệnh nhân. Bất chợt từ bên ngoài, một y tá gõ cửa đi vào, trong cô ấy có vẻ khá vội vã:
- Bác sĩ Triệu à, có một bệnh nhân đang ở phòng sơ cứu cứ nằng nặc đòi phải được đích thân chị cắt chỉ vết thương.