Hai cánh tay cô rất đau vì bị trói chặt và đang trong tư thế nằm trên bàn. Cô không thể trơ mắt nhìn anh động chạm vào cơ thể, Ninh Mịch nâng một chân lên cao, cô cố dùng sức muốn đá thật mạnh vào đầu anh, nhưng chỉ mới ra đòn thì anh lại tiếp tục dùng tay đỡ lấy rồi gạt hẳn chân cô sang một bên. Cánh tay anh rắn chắc và mạnh mẽ, cú đá của cô xem ra chẳng hề hấn gì.
Cúc quần được tháo gỡ, cô muốn ngăn lại nhưng anh đã nhanh chóng chụm hai chân cô sát vào nhau rồi cởi bỏ mảnh vải vướng víu khiến cô chỉ muốn oà khóc.
Một lần nữa cô gượng sức ngồi dậy, nhưng chân chưa kịp chạm đất đã bị anh ôm giữ lại. Anh mở hai chân đang khép sát vào nhau trong khi cô không ngừng van nài:
- Đừng, chị xin em mà, dừng lại đi.
Tần Lãng không nhịn thêm được nữa, màn dạo đầu lúc này chỉ là thứ xa xỉ không cần thiết.
Chỉ còn mảnh vải nhỏ che chắn nơi tư mật. Cô không nghĩ sự việc sẽ tồi tệ đến mức này. Ninh Mịch cố vặn vẹo vì không muốn bị chạm vào nơi nhạy cảm.
Anh nắm lấy hai chân cô rồi kéo mạnh, nơi tư mật thản nhiên chạm vào vị trí quan trọng trên người anh. Anh cúi người, đưa bàn tay bóp nhẹ chiếc cằm thon gọn, giọng nói trầm thấp vang lên:
- Ngoan đi, tôi không muốn làm cô bị thương.
Giây phút này cô thấy anh rất lạ, cả cách nói chuyện lẫn ánh mắt đều không giống một cậu nhóc chưa đầy hai mươi tuổi chút nào cả.
- Đừng mà...
Bây giờ cô nói gì đi chăng nữa thì cũng bằng thừa. Anh đưa tay kéo khoá quần, tụt nhẹ chiếc quần tây dài xuống, vừa vặn để vật to lớn đang cứng cáp có thể ló dạng. Cô sợ sệt khi nhìn thoáng qua rồi lập tức chuyển tầm mắt sang hướng khác. Anh thật sự hoá sói đến điên rồi, phải ăn thịt được cô chính là mục tiêu hàng đầu mà hiện tại anh phải đạt được.
Cô gắng gượng đẩy cơ thể về sau để tránh xa anh và tìm cách ngồi dậy, nhưng mọi sự chống đối của cô thật bé nhỏ và vô ít. Anh nhanh tay nắm lấy chân cô giữ chặt. Bàn tay chẳng ngần ngại mà vén mảnh vải mong manh phía dưới sang một bên, để lộ nơi thầm kín mà cô không hề muốn tiết lộ.
- Không được...
Mấy lời ngăn cản, van xin thật vô ích khi con rắn đã ngóc đầu dậy từ lúc nào. Cửa hang nhỏ khép hờ khiến anh chẳng thể chần chừ thêm được nữa, một sức hút đầy mê hoặc trong tình trạng cơ thể đang thống trị lý trí.
Cô không thể khép hai chân lại khi anh đang ngang nhiên đứng ở giữa. Đầu chày chạm vào vùng đất cấm, cô đỏ cả mặt, cơ thể như tê dại, tim đập mạnh vì quá bàng hoàng và bất lực. Bao năm cô gìn giữ, từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết học tập, không vướng vào tệ nạn, không sống buông thả để rồi phải rơi vào tình cảnh bị cưỡng b.ứ.c như vậy. Điều đáng nói là trong suy nghĩ của cô, thủ phạm chỉ là một cậu nhóc mới mười tám tuổi.
- Đừng mà...
Cô chỉ kịp thốt lên một tiếng trước khi anh đưa đoàn tàu tiến thẳng vào trong. Do không kiểm soát được cơn thèm khát, anh thô bạo chiếm đoạt, chẳng chút từ tốn, nhẹ nhàng. Ninh Mịch chau mày vì đau, cảm giác rất nhói, bên dưới ngay lập tức chịu một cơn đau dữ dội. Vật to lớn thâm nhập vào nơi sâu thẳm khiến hang nhỏ giãn nở đột ngột, lần đầu chẳng kịp thích nghi khi đường hầm chật hẹp bất ngờ bị căng ra, gây cảm giác đau rát. Dịch đỏ chảy ra ngoài, cô xém ứa cả nước mắt, cảm giác vừa ức vừa tức giận.
Cây gậy bên dưới không ngừng di chuyển vào ra, mặc cho cô đau đến khó thở, do chẳng có màn dạo đầu nên cơn đau càng khiến cô khó chịu, chỉ mỗi anh thấy thỏa mãn.
Anh cúi người, bàn tay không ngừng sờ soạng khắp cơ thể cô trong khi bên dưới vẫn đang nhấp từng hồi không ngơi nghỉ. Tần Lãng liếm nhẹ vành tai Ninh Mịch khiến cô nổi cả da gà vì nhột. Anh trút bỏ được cảm giác bứt rứt, còn cô lại chịu đau đớn thể xác trong khi chẳng hề can tâm tình nguyện. Ninh Mịch không nhịn được mà rơi nước mắt, cảm xúc của cô lúc này vô cùng hỗn độn.
- Đau quá, rút ra đi, xin em...
Anh mải đắm chìm trong khoái cảm khi được giải tỏa cơn dục vọng, còn cô lại rơi vào hố sâu dày vò của sự đau đớn.
- Một lát sẽ hết đau thôi.
Câu nói vô tâm thốt ra chẳng chút nghĩ suy. Đoàn tàu vẫn liên tục vào ra, từng cú thúc đều chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng, cô cố cắn răng chịu đựng. Thứ quý giá nhất cô gìn giữ cũng đã bị đoạt mất, trong lòng chẳng chút can tâm.
Vật to lớn đột ngột rút khỏi hang nhỏ, trên cây gậy vẫn còn vương vấn chút máu đỏ, bằng chứng cho sự trong sạch của cô đã bị anh cướp mất. Tuy chỉ vừa quen biết nhau không lâu nhưng anh luôn nghĩ cô là người con gái đàng hoàng, tuy nhiên chuyện cô còn trinh tiết vẫn khiến anh không khỏi bất ngờ.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang cau lại vì đau, trên khóe mắt vẫn còn đọng lệ, lòng anh lại dâng lên cảm giác áy náy. Dẫu vậy cơn khát tình vẫn chưa dứt, đoàn tàu bên dưới lại tiếp tục tiến vào trong. Anh không hối hận với quyết định này vì nếu phải chọn giữa Chu Ân Nguyệt và Ninh Mịch, anh chắc chắn muốn cô giúp chứ không muốn thân mật với người phụ nữ thâm độc kia.
Cúc quần được tháo gỡ, cô muốn ngăn lại nhưng anh đã nhanh chóng chụm hai chân cô sát vào nhau rồi cởi bỏ mảnh vải vướng víu khiến cô chỉ muốn oà khóc.
Một lần nữa cô gượng sức ngồi dậy, nhưng chân chưa kịp chạm đất đã bị anh ôm giữ lại. Anh mở hai chân đang khép sát vào nhau trong khi cô không ngừng van nài:
- Đừng, chị xin em mà, dừng lại đi.
Tần Lãng không nhịn thêm được nữa, màn dạo đầu lúc này chỉ là thứ xa xỉ không cần thiết.
Chỉ còn mảnh vải nhỏ che chắn nơi tư mật. Cô không nghĩ sự việc sẽ tồi tệ đến mức này. Ninh Mịch cố vặn vẹo vì không muốn bị chạm vào nơi nhạy cảm.
Anh nắm lấy hai chân cô rồi kéo mạnh, nơi tư mật thản nhiên chạm vào vị trí quan trọng trên người anh. Anh cúi người, đưa bàn tay bóp nhẹ chiếc cằm thon gọn, giọng nói trầm thấp vang lên:
- Ngoan đi, tôi không muốn làm cô bị thương.
Giây phút này cô thấy anh rất lạ, cả cách nói chuyện lẫn ánh mắt đều không giống một cậu nhóc chưa đầy hai mươi tuổi chút nào cả.
- Đừng mà...
Bây giờ cô nói gì đi chăng nữa thì cũng bằng thừa. Anh đưa tay kéo khoá quần, tụt nhẹ chiếc quần tây dài xuống, vừa vặn để vật to lớn đang cứng cáp có thể ló dạng. Cô sợ sệt khi nhìn thoáng qua rồi lập tức chuyển tầm mắt sang hướng khác. Anh thật sự hoá sói đến điên rồi, phải ăn thịt được cô chính là mục tiêu hàng đầu mà hiện tại anh phải đạt được.
Cô gắng gượng đẩy cơ thể về sau để tránh xa anh và tìm cách ngồi dậy, nhưng mọi sự chống đối của cô thật bé nhỏ và vô ít. Anh nhanh tay nắm lấy chân cô giữ chặt. Bàn tay chẳng ngần ngại mà vén mảnh vải mong manh phía dưới sang một bên, để lộ nơi thầm kín mà cô không hề muốn tiết lộ.
- Không được...
Mấy lời ngăn cản, van xin thật vô ích khi con rắn đã ngóc đầu dậy từ lúc nào. Cửa hang nhỏ khép hờ khiến anh chẳng thể chần chừ thêm được nữa, một sức hút đầy mê hoặc trong tình trạng cơ thể đang thống trị lý trí.
Cô không thể khép hai chân lại khi anh đang ngang nhiên đứng ở giữa. Đầu chày chạm vào vùng đất cấm, cô đỏ cả mặt, cơ thể như tê dại, tim đập mạnh vì quá bàng hoàng và bất lực. Bao năm cô gìn giữ, từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết học tập, không vướng vào tệ nạn, không sống buông thả để rồi phải rơi vào tình cảnh bị cưỡng b.ứ.c như vậy. Điều đáng nói là trong suy nghĩ của cô, thủ phạm chỉ là một cậu nhóc mới mười tám tuổi.
- Đừng mà...
Cô chỉ kịp thốt lên một tiếng trước khi anh đưa đoàn tàu tiến thẳng vào trong. Do không kiểm soát được cơn thèm khát, anh thô bạo chiếm đoạt, chẳng chút từ tốn, nhẹ nhàng. Ninh Mịch chau mày vì đau, cảm giác rất nhói, bên dưới ngay lập tức chịu một cơn đau dữ dội. Vật to lớn thâm nhập vào nơi sâu thẳm khiến hang nhỏ giãn nở đột ngột, lần đầu chẳng kịp thích nghi khi đường hầm chật hẹp bất ngờ bị căng ra, gây cảm giác đau rát. Dịch đỏ chảy ra ngoài, cô xém ứa cả nước mắt, cảm giác vừa ức vừa tức giận.
Cây gậy bên dưới không ngừng di chuyển vào ra, mặc cho cô đau đến khó thở, do chẳng có màn dạo đầu nên cơn đau càng khiến cô khó chịu, chỉ mỗi anh thấy thỏa mãn.
Anh cúi người, bàn tay không ngừng sờ soạng khắp cơ thể cô trong khi bên dưới vẫn đang nhấp từng hồi không ngơi nghỉ. Tần Lãng liếm nhẹ vành tai Ninh Mịch khiến cô nổi cả da gà vì nhột. Anh trút bỏ được cảm giác bứt rứt, còn cô lại chịu đau đớn thể xác trong khi chẳng hề can tâm tình nguyện. Ninh Mịch không nhịn được mà rơi nước mắt, cảm xúc của cô lúc này vô cùng hỗn độn.
- Đau quá, rút ra đi, xin em...
Anh mải đắm chìm trong khoái cảm khi được giải tỏa cơn dục vọng, còn cô lại rơi vào hố sâu dày vò của sự đau đớn.
- Một lát sẽ hết đau thôi.
Câu nói vô tâm thốt ra chẳng chút nghĩ suy. Đoàn tàu vẫn liên tục vào ra, từng cú thúc đều chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng, cô cố cắn răng chịu đựng. Thứ quý giá nhất cô gìn giữ cũng đã bị đoạt mất, trong lòng chẳng chút can tâm.
Vật to lớn đột ngột rút khỏi hang nhỏ, trên cây gậy vẫn còn vương vấn chút máu đỏ, bằng chứng cho sự trong sạch của cô đã bị anh cướp mất. Tuy chỉ vừa quen biết nhau không lâu nhưng anh luôn nghĩ cô là người con gái đàng hoàng, tuy nhiên chuyện cô còn trinh tiết vẫn khiến anh không khỏi bất ngờ.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang cau lại vì đau, trên khóe mắt vẫn còn đọng lệ, lòng anh lại dâng lên cảm giác áy náy. Dẫu vậy cơn khát tình vẫn chưa dứt, đoàn tàu bên dưới lại tiếp tục tiến vào trong. Anh không hối hận với quyết định này vì nếu phải chọn giữa Chu Ân Nguyệt và Ninh Mịch, anh chắc chắn muốn cô giúp chứ không muốn thân mật với người phụ nữ thâm độc kia.