Bốn chữ "em họ thân thiết" do anh nói ra khiến cô xém nổi hết da gà. Ninh Mịch vội đẩy tay Tần Lãng ra khỏi vai rồi nói:
- Cậu theo làm gì?
Thấy thái độ chẳng mấy yêu thương của cô dành cho em trai, trái ngược hoàn toàn với vẻ hớn hở của "cậu nhóc" khiến bác sĩ Lý cảm thấy rất khó hiểu.
- Dĩ nhiên là để ăn trưa cùng chị. Em là em trai của chị mà, chị không muốn cho em đi cùng sao?
Anh đẩy cô vào tình huống khó xử, Tần Lãng đã nói với Nhất Khải anh là em họ của cô, bây giờ cô nằng nặc đuổi anh đi thì có vẻ không ổn. Hơn nữa cứ đứng ở đây nói chuyện sẽ bị nhiều người để ý.
Cô còn chưa kịp cất lời phân xử thì anh đã nói với bác sĩ Lý.
- Anh có phiền khi em đi ăn cùng hai người không?
Bác sĩ Lý có chút bối rối, tuy nhiên anh ấy cứ ngỡ Tần Lãng là em trai họ của cô nên cũng thoải mái, anh ấy còn nghĩ muốn chinh phục được Ninh Mịch thì cũng cần phải lấy lòng được người nhà của cô.
- Có gì đâu mà phiền chứ, càng đông càng vui mà.
Tần Lãng nở nụ cười rồi kéo tay cô:
- Chị à, chúng ta đi thôi.
Ninh Mịch miễn cưỡng bước theo anh, dù cô đang rất muốn giật tay lại. Cô cảm thấy hôm nay anh rất lạ, từ hành động đến lời nói đều không giống cậu em trai lạnh lùng thường ngày chút nào. Dạo gần đây cô còn thấy anh nói nhiều hẳn ra, chính xác là từ sau khi xảy ra sự cố xác thịt kia, anh vô sỉ không còn thuốc chữa.
Đến quán ăn cạnh bệnh viện, cô gọi một bát mỳ hải sản, thế là anh cũng bắt chước gọi giống như cô. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh dùng bữa tại một quán ăn nhỏ vì Tần Lãng chỉ toàn lui đến những nhà hàng sang trọng dành cho giới siêu giàu.
Đang ăn thì đột nhiên anh gắp con tôm bỏ vào bát của cô. Ban đầu Ninh Mịch cứ ngỡ hôm nay em trai đột ngột ga lăng muốn nhường phần ngon cho cô. Nhưng chỉ kịp tưởng bỡ được vài giây thì anh đã cất lời phá tan suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi của cô:
- Chị à, bóc vỏ tôm cho em đi.
Có mặt bác sĩ Lý ở đây mà anh lại mất nết như vậy, cô vừa ngại vừa bối rối. Nhất Khải cũng ngây người khi thấy đứa em họ to xát nũng nịu với cô, muốn được cô chiều chuộng, chuyện này quả thật rất kỳ lạ. Ninh Mịch gắp trả lại con tôm vào bát của anh:
- Tự mà bóc vỏ, cậu có phải con nít đâu.
Tần Lãng vẫn vô sỉ bỏ tôm vào bát của cô, giọng điệu nũng nịu không thể ớn lạnh hơn:
- Chẳng phải chị hay nói em còn nhỏ sao. Bóc vỏ tôm cho em đi, nếu không em sẽ nhịn đói.
Cô chỉ biết bất lực, vì có bác sĩ Lý ở đây nên cô cố nhịn, còn không thì thay vì ăn trưa, Tần Lãng sẽ được ăn ngay một nắm đấm. Sau vài giây đắn đo, cuối cùng cô đành phải tự tay bóc vỏ tôm cho "cậu nhóc". Ninh Mịch nhìn bác sĩ Lý rồi nở nụ cười trừ vì ngại khi có "đứa em trai" cư xử khác người.
Thấy cô vừa bóc vỏ xong, anh liền nói:
- Đút em đi.
Cô sững người, nhìn vẻ mặt thích thú của anh mà chẳng thể thấm nổi, Ninh Mịch đang nghĩ "cậu nhóc" đã uống nhầm thuốc nên bây giờ lời nói lẫn hành động đều không được bình thường.
- Cậu tự mà ăn.
Anh không màn đến sự từ chối phũ phàng của cô, Tần Lãng đưa mặt đến gần rồi há miệng ra. Cô liên tục cảm thấy xấu hổ thay anh dù trong suy nghĩ của cô anh vẫn còn nhỏ, nếu cô biết thật ra Tần Lãng lớn tuổi hơn cô thì chắc Ninh Mịch đã bỏ chạy vì quá sợ hãi.
Trước sự dai dẳng của "em trai", cô kiềm nén cơn thịnh nộ, nhẹ nhàng đút con tôm vào miệng anh:
- Đừng có trẻ con như vậy nữa.
Tần Lãng nhai xong liền nở nụ cười:
- Tay chị bẩn rồi, để em lau cho.
Anh liền lấy khăn giấy trên bàn rồi chạm vào tay cô nhưng Ninh Mịch nhanh chóng giật tay lại:
- Tôi tự lau được rồi.
Bác sĩ Lý đơ ra như pho tượng mà quên cả ăn khi nhìn thấy diễn biến "phản cảm" ngay trước tầm mắt.
- Có vẻ như hai chị em thật sự rất thân thiết.
Thấy anh làm nũng với cô nên bác sĩ Lý đã cất lời. Tần Lãng chẳng những không biết xấu hổ mà còn trắng trợn đáp:
- Tất nhiên, tôi và chị ấy thân thiết từ nhỏ mà, chuyện gì cũng làm chung cả.
Nhất Khải nghe thấy liền không khỏi hoang mang, còn cô thì sốc vô cùng, Ninh Mịch mở to mắt nhìn anh, đồng thời cô đá vào chân Tần Lãng đang để dưới bàn như đang muốn mắng: "Cậu điên rồi à? Nói gì vậy chứ."
Anh nở nụ cười gian xảo lẫn mãn nguyện. Bác sĩ Lý không khỏi tò mò liền cất lời:
- Chuyện gì cũng làm chung sao?
Câu hỏi của Nhất Khải khiến anh càng thêm hứng thú, Tần Lãng chẳng chút xấu hổ mà còn gật đầu đầy vẻ tự hào:
- Đúng vậy, chẳng hạn như ăn chung, chơi chung, ngủ...
Nghe anh thốt ra câu từ chẳng mấy hay ho, cô lập tức nhỏm người dậy rồi đưa tay bịt miệng anh.
- Có thôi đi không? Nếu cậu ăn xong rồi thì mau về đi.
Tần Lãng nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không còn sớm nữa, bây giờ trở về công ty là kịp lúc. Anh nhìn cô rồi cất lời:
- Vậy em về đây, tối gặp lại chị.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, Ninh Mịch nghe thấy "tối nay gặp lại" mà không khỏi hoang mang. Nhưng dù sao cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng nói với Nhất Khải:
- Thằng nhóc này từ nhỏ đã được nuông chiều nên mới như vậy, anh đừng để ý.
Bác sĩ Lý nở nụ cười, vì cứ nghĩ anh là em trai của Ninh Mịch nên vô tư đáp:
- Anh thấy cậu nhóc cũng đáng yêu mà.
Cùng lúc điện thoại của cô đổ chuông, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói khẩn trương:
- Ninh Mịch, chị vừa nghe được tin, đội trưởng đã biết chuyện chị hai của em đang hôn mê và cô ta sẽ đến bệnh viện Tegan vào chiều nay để xác minh sự thật.
- Cậu theo làm gì?
Thấy thái độ chẳng mấy yêu thương của cô dành cho em trai, trái ngược hoàn toàn với vẻ hớn hở của "cậu nhóc" khiến bác sĩ Lý cảm thấy rất khó hiểu.
- Dĩ nhiên là để ăn trưa cùng chị. Em là em trai của chị mà, chị không muốn cho em đi cùng sao?
Anh đẩy cô vào tình huống khó xử, Tần Lãng đã nói với Nhất Khải anh là em họ của cô, bây giờ cô nằng nặc đuổi anh đi thì có vẻ không ổn. Hơn nữa cứ đứng ở đây nói chuyện sẽ bị nhiều người để ý.
Cô còn chưa kịp cất lời phân xử thì anh đã nói với bác sĩ Lý.
- Anh có phiền khi em đi ăn cùng hai người không?
Bác sĩ Lý có chút bối rối, tuy nhiên anh ấy cứ ngỡ Tần Lãng là em trai họ của cô nên cũng thoải mái, anh ấy còn nghĩ muốn chinh phục được Ninh Mịch thì cũng cần phải lấy lòng được người nhà của cô.
- Có gì đâu mà phiền chứ, càng đông càng vui mà.
Tần Lãng nở nụ cười rồi kéo tay cô:
- Chị à, chúng ta đi thôi.
Ninh Mịch miễn cưỡng bước theo anh, dù cô đang rất muốn giật tay lại. Cô cảm thấy hôm nay anh rất lạ, từ hành động đến lời nói đều không giống cậu em trai lạnh lùng thường ngày chút nào. Dạo gần đây cô còn thấy anh nói nhiều hẳn ra, chính xác là từ sau khi xảy ra sự cố xác thịt kia, anh vô sỉ không còn thuốc chữa.
Đến quán ăn cạnh bệnh viện, cô gọi một bát mỳ hải sản, thế là anh cũng bắt chước gọi giống như cô. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên anh dùng bữa tại một quán ăn nhỏ vì Tần Lãng chỉ toàn lui đến những nhà hàng sang trọng dành cho giới siêu giàu.
Đang ăn thì đột nhiên anh gắp con tôm bỏ vào bát của cô. Ban đầu Ninh Mịch cứ ngỡ hôm nay em trai đột ngột ga lăng muốn nhường phần ngon cho cô. Nhưng chỉ kịp tưởng bỡ được vài giây thì anh đã cất lời phá tan suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi của cô:
- Chị à, bóc vỏ tôm cho em đi.
Có mặt bác sĩ Lý ở đây mà anh lại mất nết như vậy, cô vừa ngại vừa bối rối. Nhất Khải cũng ngây người khi thấy đứa em họ to xát nũng nịu với cô, muốn được cô chiều chuộng, chuyện này quả thật rất kỳ lạ. Ninh Mịch gắp trả lại con tôm vào bát của anh:
- Tự mà bóc vỏ, cậu có phải con nít đâu.
Tần Lãng vẫn vô sỉ bỏ tôm vào bát của cô, giọng điệu nũng nịu không thể ớn lạnh hơn:
- Chẳng phải chị hay nói em còn nhỏ sao. Bóc vỏ tôm cho em đi, nếu không em sẽ nhịn đói.
Cô chỉ biết bất lực, vì có bác sĩ Lý ở đây nên cô cố nhịn, còn không thì thay vì ăn trưa, Tần Lãng sẽ được ăn ngay một nắm đấm. Sau vài giây đắn đo, cuối cùng cô đành phải tự tay bóc vỏ tôm cho "cậu nhóc". Ninh Mịch nhìn bác sĩ Lý rồi nở nụ cười trừ vì ngại khi có "đứa em trai" cư xử khác người.
Thấy cô vừa bóc vỏ xong, anh liền nói:
- Đút em đi.
Cô sững người, nhìn vẻ mặt thích thú của anh mà chẳng thể thấm nổi, Ninh Mịch đang nghĩ "cậu nhóc" đã uống nhầm thuốc nên bây giờ lời nói lẫn hành động đều không được bình thường.
- Cậu tự mà ăn.
Anh không màn đến sự từ chối phũ phàng của cô, Tần Lãng đưa mặt đến gần rồi há miệng ra. Cô liên tục cảm thấy xấu hổ thay anh dù trong suy nghĩ của cô anh vẫn còn nhỏ, nếu cô biết thật ra Tần Lãng lớn tuổi hơn cô thì chắc Ninh Mịch đã bỏ chạy vì quá sợ hãi.
Trước sự dai dẳng của "em trai", cô kiềm nén cơn thịnh nộ, nhẹ nhàng đút con tôm vào miệng anh:
- Đừng có trẻ con như vậy nữa.
Tần Lãng nhai xong liền nở nụ cười:
- Tay chị bẩn rồi, để em lau cho.
Anh liền lấy khăn giấy trên bàn rồi chạm vào tay cô nhưng Ninh Mịch nhanh chóng giật tay lại:
- Tôi tự lau được rồi.
Bác sĩ Lý đơ ra như pho tượng mà quên cả ăn khi nhìn thấy diễn biến "phản cảm" ngay trước tầm mắt.
- Có vẻ như hai chị em thật sự rất thân thiết.
Thấy anh làm nũng với cô nên bác sĩ Lý đã cất lời. Tần Lãng chẳng những không biết xấu hổ mà còn trắng trợn đáp:
- Tất nhiên, tôi và chị ấy thân thiết từ nhỏ mà, chuyện gì cũng làm chung cả.
Nhất Khải nghe thấy liền không khỏi hoang mang, còn cô thì sốc vô cùng, Ninh Mịch mở to mắt nhìn anh, đồng thời cô đá vào chân Tần Lãng đang để dưới bàn như đang muốn mắng: "Cậu điên rồi à? Nói gì vậy chứ."
Anh nở nụ cười gian xảo lẫn mãn nguyện. Bác sĩ Lý không khỏi tò mò liền cất lời:
- Chuyện gì cũng làm chung sao?
Câu hỏi của Nhất Khải khiến anh càng thêm hứng thú, Tần Lãng chẳng chút xấu hổ mà còn gật đầu đầy vẻ tự hào:
- Đúng vậy, chẳng hạn như ăn chung, chơi chung, ngủ...
Nghe anh thốt ra câu từ chẳng mấy hay ho, cô lập tức nhỏm người dậy rồi đưa tay bịt miệng anh.
- Có thôi đi không? Nếu cậu ăn xong rồi thì mau về đi.
Tần Lãng nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không còn sớm nữa, bây giờ trở về công ty là kịp lúc. Anh nhìn cô rồi cất lời:
- Vậy em về đây, tối gặp lại chị.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, Ninh Mịch nghe thấy "tối nay gặp lại" mà không khỏi hoang mang. Nhưng dù sao cô cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng nói với Nhất Khải:
- Thằng nhóc này từ nhỏ đã được nuông chiều nên mới như vậy, anh đừng để ý.
Bác sĩ Lý nở nụ cười, vì cứ nghĩ anh là em trai của Ninh Mịch nên vô tư đáp:
- Anh thấy cậu nhóc cũng đáng yêu mà.
Cùng lúc điện thoại của cô đổ chuông, vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói khẩn trương:
- Ninh Mịch, chị vừa nghe được tin, đội trưởng đã biết chuyện chị hai của em đang hôn mê và cô ta sẽ đến bệnh viện Tegan vào chiều nay để xác minh sự thật.