Người anh cứ như bức tượng, dù cô kéo mạnh thế nào cũng chẳng chút lung lay. Tần Lãng nhất quyết cố thủ trên giường, đêm nay anh quyết tâm phải được ngủ cùng phòng với cô.
Thấy Ninh Mịch có vẻ đuối sức, anh nở nụ cười nhếch môi đầy gian xảo rồi nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh. Ngay tức khắc cô ngã nhào lên người anh.
Tần Lãng vô sỉ ôm lấy cô rồi nghiêng người, lúc này Ninh Mịch tuyệt nhiên nằm gọn trong lòng anh, cô cảm nhận rõ từng nhịp thở đang phập phồng nơi lồng ngực rắn chắc.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, hành động thắm thiết khiến cô như bị đóng băng, chẳng còn sức lực để kháng cự nữa:
- Cứ nằm yên như vậy, anh sẽ không làm gì em.
Lời anh nói cô thấy thật nguy hiểm, chẳng đáng tin một chút nào cả.
- Tôi có thể tin được anh không?
Tần Lãng đưa tay xoa đầu cô:
- Dĩ nhiên rồi, anh chỉ ôm thôi. Mà em không thể xưng hô với anh ngọt ngào hơn sao?
Quanh đi quẩn lại vẫn là câu chuyện xưng hô của đôi trẻ. Ninh Mịch ngẩn mặt nhìn anh rồi ngượng ngùng đáp:
- Đã gọi anh theo đúng ý anh rồi mà.
Anh muốn nghe mấy lời ngọt ngào hơn nữa, cô cứ mãi xưng hô xa cách, thật lòng anh thấy có chút tổn thương.
- Chưa được. Hay em nói anh nghe câu này xem, nói là... "em yêu anh".
Cô vừa nghe anh nói liền phì cười:
- Sến quá, tôi không nói được.
Tần Lãng đưa tay bóp nhẹ mặt Ninh Mịch, đôi môi nhỏ chúm lại trông càng thêm đáng yêu.
- Nói anh nghe một lần thôi cũng được, nếu không anh sẽ...
Đôi mắt cô sáng lên sự trông chờ:
- Sẽ thế nào?
Anh nở nụ cười rồi liền tục hôn lên má cô, đồng thời cất lời:
- Sẽ không ngừng hôn em.
Cô mỉm cười trước hành động thắm thiết của anh, Tần Lãng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:
- Sao hả? Em có chịu nói "em yêu anh" không thì bảo?
Ninh Mịch cũng nào dễ dàng chịu thua, cô tinh nghịch đáp:
- Được rồi, em... ghét anh.
Cả hai không ngừng trêu nhau, anh còn tận dụng sự phản bác của cô để làm cái cớ:
- Em nói sai rồi, đáng bị phạt.
Tần Lãng không ngừng hôn lên mặt cô, đây là hình phạt được lợi cho anh nhất. Cô không nhịn được cười trước mức độ nhây của anh, vậy ra từ trước đến giờ cô đã sai lầm khi cứ nghĩ anh lạnh lùng, ít nói.
Một lát sau, không gian trở nên yên tĩnh khi cả hai đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng thật ra Ninh Mịch vẫn còn tỉnh giấc. Cô đang gối đầu trên tay Tần Lãng, khẽ ngước mắt nhìn anh, giương mặt đẹp trai thư sinh thế này, thật khiến người khác động lòng, càng nhìn cô lại càng muốn cắn anh cho bo ghét.
Nhan sắc của anh đã cuốn hút cô. Ninh Mịch nghịch ngợm không thể làm ngơ thêm được nữa, cô đưa ngón tay vuốt nhẹ sóng mũi cao thẳng táp của người đàn ông đang nằm cạnh.
Bất chợt anh chụp lấy bàn tay cô khiến Ninh Mịch giật cả mình. Tần Lãng từ từ mở mắt, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Có vẻ như em không chịu nằm yên.
Cô vừa nghe thấy liền cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ anh, Ninh Mịch vội đáp:
- Em vẫn nằm yên mà.
Cơ hội tốt như vậy, anh đương nhiên không thể bỏ qua, Tần Lãng bỗng nhổm người dậy, ánh mắt nhìn cô đầy ý đồ:
- Là em đã phạm luật trước, vậy thì phải phạt thôi.
Vì thấy anh khi ngủ khá đáng yêu nên cô chỉ muốn chạm thử một chút, nào ngờ đã vô tình làm sói tỉnh giấc. Tần Lãng ghì chặt hai tay cô xuống giường rồi hôn nhẹ lên môi cô. Ninh Mịch nhìn gương mặt trẻ con của anh, thoáng chốc lại dấy lên cảm giác khó tin, bất giác cô cất lời:
- Có thật anh đã 30 tuổi?
Tần Lãng ngơ ra vài giây, anh xém chút đã bật cười thành tiếng khi nghe cô hỏi một câu ngây ngô. Đến tận lúc này mà cô vẫn còn nghi ngờ về tuổi tác của anh, ngẫm lại anh cảm thấy có chút tự hào vì có lẽ vẻ ngoài của anh đã quá trẻ trung so với tuổi thật.
- Em cần xem chứng minh thư không? Hay là em đang sợ phạm tội dụ dỗ trẻ chưa vị thành niên?
Cô nở nụ cười, anh muốn lấy chứng minh thư ra để chứng minh tuổi tác ngay trên giường sao? Chỉ có Ngụy Tần Lãng mới nghĩ ra được chuyện như vậy.
- Em dụ dỗ anh khi nào chứ?
Anh có tình muốn thổi phồng sự việc lên nên chẳng ngần ngại nói:
- Lúc nãy khi đang ngủ, rõ ràng em đã chủ động chạm vào anh.
Tần Lãng còn lặp lại hành động của cô, anh đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi Ninh Mịch, cô chỉ biết cười vì bất lực, nói thế nào cũng không lại anh.
- Nếu như vậy mà bảo là dụ dỗ thì chắc có rất nhiều người đã bị em dụ dỗ.
Cô nói lời mang ý khiêu khích, anh vừa nghe đã cảm thấy cơn ghen đang cuộn trào trong người. Tần Lãng cau mày cất lời:
- Em đã làm như vậy với nhiều người sao? Nói mau, em đã làm vậy với những ai?
Cô chỉ muốn phản bác lại để trêu anh, thấy Tần Lãng có vẻ đang ghen, lòng cô lại càng thêm hài lòng.
- Nhiều quá, em không nhớ nữa.
Ninh Mịch vẫn tiếp tục trêu chọc, anh nào dễ dàng bỏ qua, Tần Lãng gian xảo liền kề sát tai cô nói nhỏ:
- Vậy đêm nay em đừng hòng ngủ cho đến khi nhớ ra.
Thấy Ninh Mịch có vẻ đuối sức, anh nở nụ cười nhếch môi đầy gian xảo rồi nắm lấy cánh tay cô kéo mạnh. Ngay tức khắc cô ngã nhào lên người anh.
Tần Lãng vô sỉ ôm lấy cô rồi nghiêng người, lúc này Ninh Mịch tuyệt nhiên nằm gọn trong lòng anh, cô cảm nhận rõ từng nhịp thở đang phập phồng nơi lồng ngực rắn chắc.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, hành động thắm thiết khiến cô như bị đóng băng, chẳng còn sức lực để kháng cự nữa:
- Cứ nằm yên như vậy, anh sẽ không làm gì em.
Lời anh nói cô thấy thật nguy hiểm, chẳng đáng tin một chút nào cả.
- Tôi có thể tin được anh không?
Tần Lãng đưa tay xoa đầu cô:
- Dĩ nhiên rồi, anh chỉ ôm thôi. Mà em không thể xưng hô với anh ngọt ngào hơn sao?
Quanh đi quẩn lại vẫn là câu chuyện xưng hô của đôi trẻ. Ninh Mịch ngẩn mặt nhìn anh rồi ngượng ngùng đáp:
- Đã gọi anh theo đúng ý anh rồi mà.
Anh muốn nghe mấy lời ngọt ngào hơn nữa, cô cứ mãi xưng hô xa cách, thật lòng anh thấy có chút tổn thương.
- Chưa được. Hay em nói anh nghe câu này xem, nói là... "em yêu anh".
Cô vừa nghe anh nói liền phì cười:
- Sến quá, tôi không nói được.
Tần Lãng đưa tay bóp nhẹ mặt Ninh Mịch, đôi môi nhỏ chúm lại trông càng thêm đáng yêu.
- Nói anh nghe một lần thôi cũng được, nếu không anh sẽ...
Đôi mắt cô sáng lên sự trông chờ:
- Sẽ thế nào?
Anh nở nụ cười rồi liền tục hôn lên má cô, đồng thời cất lời:
- Sẽ không ngừng hôn em.
Cô mỉm cười trước hành động thắm thiết của anh, Tần Lãng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định:
- Sao hả? Em có chịu nói "em yêu anh" không thì bảo?
Ninh Mịch cũng nào dễ dàng chịu thua, cô tinh nghịch đáp:
- Được rồi, em... ghét anh.
Cả hai không ngừng trêu nhau, anh còn tận dụng sự phản bác của cô để làm cái cớ:
- Em nói sai rồi, đáng bị phạt.
Tần Lãng không ngừng hôn lên mặt cô, đây là hình phạt được lợi cho anh nhất. Cô không nhịn được cười trước mức độ nhây của anh, vậy ra từ trước đến giờ cô đã sai lầm khi cứ nghĩ anh lạnh lùng, ít nói.
Một lát sau, không gian trở nên yên tĩnh khi cả hai đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng thật ra Ninh Mịch vẫn còn tỉnh giấc. Cô đang gối đầu trên tay Tần Lãng, khẽ ngước mắt nhìn anh, giương mặt đẹp trai thư sinh thế này, thật khiến người khác động lòng, càng nhìn cô lại càng muốn cắn anh cho bo ghét.
Nhan sắc của anh đã cuốn hút cô. Ninh Mịch nghịch ngợm không thể làm ngơ thêm được nữa, cô đưa ngón tay vuốt nhẹ sóng mũi cao thẳng táp của người đàn ông đang nằm cạnh.
Bất chợt anh chụp lấy bàn tay cô khiến Ninh Mịch giật cả mình. Tần Lãng từ từ mở mắt, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Có vẻ như em không chịu nằm yên.
Cô vừa nghe thấy liền cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ anh, Ninh Mịch vội đáp:
- Em vẫn nằm yên mà.
Cơ hội tốt như vậy, anh đương nhiên không thể bỏ qua, Tần Lãng bỗng nhổm người dậy, ánh mắt nhìn cô đầy ý đồ:
- Là em đã phạm luật trước, vậy thì phải phạt thôi.
Vì thấy anh khi ngủ khá đáng yêu nên cô chỉ muốn chạm thử một chút, nào ngờ đã vô tình làm sói tỉnh giấc. Tần Lãng ghì chặt hai tay cô xuống giường rồi hôn nhẹ lên môi cô. Ninh Mịch nhìn gương mặt trẻ con của anh, thoáng chốc lại dấy lên cảm giác khó tin, bất giác cô cất lời:
- Có thật anh đã 30 tuổi?
Tần Lãng ngơ ra vài giây, anh xém chút đã bật cười thành tiếng khi nghe cô hỏi một câu ngây ngô. Đến tận lúc này mà cô vẫn còn nghi ngờ về tuổi tác của anh, ngẫm lại anh cảm thấy có chút tự hào vì có lẽ vẻ ngoài của anh đã quá trẻ trung so với tuổi thật.
- Em cần xem chứng minh thư không? Hay là em đang sợ phạm tội dụ dỗ trẻ chưa vị thành niên?
Cô nở nụ cười, anh muốn lấy chứng minh thư ra để chứng minh tuổi tác ngay trên giường sao? Chỉ có Ngụy Tần Lãng mới nghĩ ra được chuyện như vậy.
- Em dụ dỗ anh khi nào chứ?
Anh có tình muốn thổi phồng sự việc lên nên chẳng ngần ngại nói:
- Lúc nãy khi đang ngủ, rõ ràng em đã chủ động chạm vào anh.
Tần Lãng còn lặp lại hành động của cô, anh đưa tay vuốt nhẹ sóng mũi Ninh Mịch, cô chỉ biết cười vì bất lực, nói thế nào cũng không lại anh.
- Nếu như vậy mà bảo là dụ dỗ thì chắc có rất nhiều người đã bị em dụ dỗ.
Cô nói lời mang ý khiêu khích, anh vừa nghe đã cảm thấy cơn ghen đang cuộn trào trong người. Tần Lãng cau mày cất lời:
- Em đã làm như vậy với nhiều người sao? Nói mau, em đã làm vậy với những ai?
Cô chỉ muốn phản bác lại để trêu anh, thấy Tần Lãng có vẻ đang ghen, lòng cô lại càng thêm hài lòng.
- Nhiều quá, em không nhớ nữa.
Ninh Mịch vẫn tiếp tục trêu chọc, anh nào dễ dàng bỏ qua, Tần Lãng gian xảo liền kề sát tai cô nói nhỏ:
- Vậy đêm nay em đừng hòng ngủ cho đến khi nhớ ra.