Anh mất không quá ba giây để trả lời, sự phũ phàng của "cậu em trai" lần nữa tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô.
- Tại sao lại không thể? Xem như chị năn nỉ em, giúp chị rời khỏi đây có được không?
Dù sao trong mắt anh cô cũng là người phạm lỗi, Tần Lãng không muốn tha cho người cố ý đột nhập vào lâu đài.
- Tôi đã nói là không thể can thiệp vào chuyện này rồi.
Nói dứt lời anh liền quay người rời khỏi phòng. Ninh Mịch nhìn theo bóng dáng anh rồi không ngừng gọi:
- Em đi đâu vậy, không giúp chị thật sao... này nhóc à...
Tần Lãng không muốn nghe thêm mất lời năn nỉ từ cô, anh lạnh lùng bỏ ra ngoài phòng khách. Trùng hợp thay, lúc này Kính Huân đang ngồi xem tivi, trên bàn bày đầy những món ăn vặt.
Thấy anh trai bước đến, Kính Huân liền nở nụ cười:
- Anh hai, bộ phim này hay lắm, xem cùng em đi.
Anh im lặng ngồi xuống ghế nghĩ suy, thật tâm cũng có chút tội nghiệp cô, nhưng nghĩ đến chuyện cô có thể là nội gián hoặc là kẻ có ý đồ xấu khi đột nhập lâu đài thì anh chỉ muốn bắt cô đến mỏ khoáng sản chịu cực khổ.
- Anh hai à, anh đang nghĩ gì vậy?
Thấy anh cứ trầm lặng và không nói gì nên Kính Huân đã cất lời hỏi thử. Tần Lãng thoát khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh, anh tự nhủ với lòng phải thật tàn nhẫn và không được xao động.
- Không có gì. Mà em lớn rồi sao cứ thích xem phim hoạt hình thế, mở thời sự xem có phải tốt hơn không.
Anh không chần chừ liền chụp lấy remote trên bàn rồi nhanh tay bấm chuyển kênh. Kính Huân đang say sưa xem phim lại bị cắt ngang nên lập tức nhỏm người về phía anh, muốn giật lại chiếc remote.
- Này, anh làm gì thế? Em đang xem mà.
Trong lúc hai anh em đang giành giật nhau điều khiển tivi thì một bản tin bất chợt được phát lên với giọng đọc to rõ của biên tập viên:
- Tin báo về việc mất tích đầy khó hiểu của nữ bác sĩ chuyên khoa hô hấp Triệu Ninh Mịch, hiện đang công tác tại bệnh viện Tegan thành phố Hồ Khê. Theo như lời tường thuật từ đồng nghiệp của bác sĩ Triệu, nữ bác sĩ đã xin nghỉ phép hai ngày, từ ngày 17/9/20xx đến hết ngày 18/9/20xx để đến thành phố Đông Du. Tuy nhiên đến hôm nay tức ngày 19/9, cô ấy vẫn không đi làm và đồng nghiệp cũng chẳng liên lạc được...
Kèm theo tin báo mất tích là hình ảnh của bác sĩ Triệu được phát lên tivi. Thật ra Ninh Mịch có một cô bạn thân thời đại học, hiện cô ấy là bác sĩ khoa ngoại tên Tô Yến Thời và cũng đang cùng cô làm việc ở bệnh viện Tegan. Hôm qua và cả ngày hôm nay cô ấy không thể liên lạc được với cô, gọi điện cô cũng không bắt máy, vì lo lắng nên cô ấy đã quyết định báo cảnh sát. Ngoài ra, Yến Thời còn có anh trai làm giám đốc đài truyền hình nên cô ấy đã nhờ anh mình phát một bản tin tìm người trong mục thời sự tối nay với hy vọng tìm được tung tích của bạn thân.
Kính Huân nghe thấy tin báo nói rõ họ tên của nữ bác sĩ thì lập tức thốt lên:
- Triệu Ninh Mịch... chẳng phải cô ấy là bác sĩ Triệu mà em đang muốn gặp... nhưng sao bây giờ cô ấy lại mất tích rồi?
Trong khi Kính Huân chỉ ngạc nhiên thì anh lại vô cùng ngỡ ngàng và rất sốc khi nhìn thấy gương mặt của bác sĩ Triệu trên tivi.
- Là... cô ta...
Anh ngập ngừng thốt ra câu nói trong sự ngỡ ngàng, khó hiểu của em trai:
- Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ... anh quen với bác sĩ Triệu sao?
Lúc này anh đang bận ngẫm nghĩ lời cô nói, nên nào chú tâm đến câu hỏi của em trai.
- Ninh Ninh... Triệu Ninh Mịch... Thì ra là vậy...
Giờ thì anh đã nhận ra cô cố tình nói dối về tên thật. Tần Lãng chẳng đáp lại câu hỏi của em trai, anh bất ngờ đứng dậy rồi bỏ đi. Kính Huân ngớ người nhìn theo anh, chẳng rõ anh trai đã ăn trúng thứ gì ôi thiu mà hành động lại lạ lùng đến thế.
- Anh hai à... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
...
Trong phòng, cô đang ngồi co ro trên ghế vì đau bụng, bà dì lại đến sớm hơn tháng trước vài ngày, lần này nguy to, Ninh Mịch nào nghĩ bản thân rơi vào tình huống thê thảm đến mức này: "Tiêu rồi, ở đây thì đào đâu ra băng vệ sinh đây chứ?"
Nhưng cô phải công nhận rằng ở trong phòng của anh rất an toàn, chẳng thấy tên vệ sĩ nào xông thẳng vào đây kiểm tra cả.
Tiếng mở cửa phòng vang lên, "em trai" của cô đã quay trở lại. Ninh Mịch vẫn chưa từ bỏ ý định, cô quyết tâm năn nỉ đến khi nào anh chịu đưa cô về Hồ Khê cùng.
- Chuyện chị nói lúc nãy, em hãy suy nghĩ kỹ lại có được không? Chị thật sự có việc quan trọng phải trở về Hồ Khê.
Anh tiến về phía Ninh Mịch rồi ngồi xuống cạnh cô:
- Xem ra bác sĩ Triệu Ninh Mịch rất nóng lòng trở về Hồ Khê.
Nghe anh gọi thẳng họ tên của cô, Ninh Mịch xém toát cả mồ hôi:
- Tại sao... em biết... tên của chị?
Xem ra không giấu được nữa, "cậu nhóc" này nguy hiểm hơn cô nghĩ nhiều. Anh cũng không úp mở thêm, bởi lẽ trong đầu Tần Lãng đã có một kế hoạch mới toanh ngay từ khi biết cô chính là bác sĩ Triệu có thể chữa bệnh cho Kính Huân.
- Thông tin cô mất tích đã được lên tivi rồi. Thật ra nếu cô nói mình là bác sĩ Triệu ngay từ đầu thì tôi có thể xin bọn họ tha cho cô lần này.
- Tại sao lại không thể? Xem như chị năn nỉ em, giúp chị rời khỏi đây có được không?
Dù sao trong mắt anh cô cũng là người phạm lỗi, Tần Lãng không muốn tha cho người cố ý đột nhập vào lâu đài.
- Tôi đã nói là không thể can thiệp vào chuyện này rồi.
Nói dứt lời anh liền quay người rời khỏi phòng. Ninh Mịch nhìn theo bóng dáng anh rồi không ngừng gọi:
- Em đi đâu vậy, không giúp chị thật sao... này nhóc à...
Tần Lãng không muốn nghe thêm mất lời năn nỉ từ cô, anh lạnh lùng bỏ ra ngoài phòng khách. Trùng hợp thay, lúc này Kính Huân đang ngồi xem tivi, trên bàn bày đầy những món ăn vặt.
Thấy anh trai bước đến, Kính Huân liền nở nụ cười:
- Anh hai, bộ phim này hay lắm, xem cùng em đi.
Anh im lặng ngồi xuống ghế nghĩ suy, thật tâm cũng có chút tội nghiệp cô, nhưng nghĩ đến chuyện cô có thể là nội gián hoặc là kẻ có ý đồ xấu khi đột nhập lâu đài thì anh chỉ muốn bắt cô đến mỏ khoáng sản chịu cực khổ.
- Anh hai à, anh đang nghĩ gì vậy?
Thấy anh cứ trầm lặng và không nói gì nên Kính Huân đã cất lời hỏi thử. Tần Lãng thoát khỏi dòng suy nghĩ quẩn quanh, anh tự nhủ với lòng phải thật tàn nhẫn và không được xao động.
- Không có gì. Mà em lớn rồi sao cứ thích xem phim hoạt hình thế, mở thời sự xem có phải tốt hơn không.
Anh không chần chừ liền chụp lấy remote trên bàn rồi nhanh tay bấm chuyển kênh. Kính Huân đang say sưa xem phim lại bị cắt ngang nên lập tức nhỏm người về phía anh, muốn giật lại chiếc remote.
- Này, anh làm gì thế? Em đang xem mà.
Trong lúc hai anh em đang giành giật nhau điều khiển tivi thì một bản tin bất chợt được phát lên với giọng đọc to rõ của biên tập viên:
- Tin báo về việc mất tích đầy khó hiểu của nữ bác sĩ chuyên khoa hô hấp Triệu Ninh Mịch, hiện đang công tác tại bệnh viện Tegan thành phố Hồ Khê. Theo như lời tường thuật từ đồng nghiệp của bác sĩ Triệu, nữ bác sĩ đã xin nghỉ phép hai ngày, từ ngày 17/9/20xx đến hết ngày 18/9/20xx để đến thành phố Đông Du. Tuy nhiên đến hôm nay tức ngày 19/9, cô ấy vẫn không đi làm và đồng nghiệp cũng chẳng liên lạc được...
Kèm theo tin báo mất tích là hình ảnh của bác sĩ Triệu được phát lên tivi. Thật ra Ninh Mịch có một cô bạn thân thời đại học, hiện cô ấy là bác sĩ khoa ngoại tên Tô Yến Thời và cũng đang cùng cô làm việc ở bệnh viện Tegan. Hôm qua và cả ngày hôm nay cô ấy không thể liên lạc được với cô, gọi điện cô cũng không bắt máy, vì lo lắng nên cô ấy đã quyết định báo cảnh sát. Ngoài ra, Yến Thời còn có anh trai làm giám đốc đài truyền hình nên cô ấy đã nhờ anh mình phát một bản tin tìm người trong mục thời sự tối nay với hy vọng tìm được tung tích của bạn thân.
Kính Huân nghe thấy tin báo nói rõ họ tên của nữ bác sĩ thì lập tức thốt lên:
- Triệu Ninh Mịch... chẳng phải cô ấy là bác sĩ Triệu mà em đang muốn gặp... nhưng sao bây giờ cô ấy lại mất tích rồi?
Trong khi Kính Huân chỉ ngạc nhiên thì anh lại vô cùng ngỡ ngàng và rất sốc khi nhìn thấy gương mặt của bác sĩ Triệu trên tivi.
- Là... cô ta...
Anh ngập ngừng thốt ra câu nói trong sự ngỡ ngàng, khó hiểu của em trai:
- Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ... anh quen với bác sĩ Triệu sao?
Lúc này anh đang bận ngẫm nghĩ lời cô nói, nên nào chú tâm đến câu hỏi của em trai.
- Ninh Ninh... Triệu Ninh Mịch... Thì ra là vậy...
Giờ thì anh đã nhận ra cô cố tình nói dối về tên thật. Tần Lãng chẳng đáp lại câu hỏi của em trai, anh bất ngờ đứng dậy rồi bỏ đi. Kính Huân ngớ người nhìn theo anh, chẳng rõ anh trai đã ăn trúng thứ gì ôi thiu mà hành động lại lạ lùng đến thế.
- Anh hai à... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?
...
Trong phòng, cô đang ngồi co ro trên ghế vì đau bụng, bà dì lại đến sớm hơn tháng trước vài ngày, lần này nguy to, Ninh Mịch nào nghĩ bản thân rơi vào tình huống thê thảm đến mức này: "Tiêu rồi, ở đây thì đào đâu ra băng vệ sinh đây chứ?"
Nhưng cô phải công nhận rằng ở trong phòng của anh rất an toàn, chẳng thấy tên vệ sĩ nào xông thẳng vào đây kiểm tra cả.
Tiếng mở cửa phòng vang lên, "em trai" của cô đã quay trở lại. Ninh Mịch vẫn chưa từ bỏ ý định, cô quyết tâm năn nỉ đến khi nào anh chịu đưa cô về Hồ Khê cùng.
- Chuyện chị nói lúc nãy, em hãy suy nghĩ kỹ lại có được không? Chị thật sự có việc quan trọng phải trở về Hồ Khê.
Anh tiến về phía Ninh Mịch rồi ngồi xuống cạnh cô:
- Xem ra bác sĩ Triệu Ninh Mịch rất nóng lòng trở về Hồ Khê.
Nghe anh gọi thẳng họ tên của cô, Ninh Mịch xém toát cả mồ hôi:
- Tại sao... em biết... tên của chị?
Xem ra không giấu được nữa, "cậu nhóc" này nguy hiểm hơn cô nghĩ nhiều. Anh cũng không úp mở thêm, bởi lẽ trong đầu Tần Lãng đã có một kế hoạch mới toanh ngay từ khi biết cô chính là bác sĩ Triệu có thể chữa bệnh cho Kính Huân.
- Thông tin cô mất tích đã được lên tivi rồi. Thật ra nếu cô nói mình là bác sĩ Triệu ngay từ đầu thì tôi có thể xin bọn họ tha cho cô lần này.