Xe đã dừng ở trạm, mọi người bắt đầu ồ ạt xuống xe. Anh và cô cũng đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi ghế. Ninh Mịch bước ra ngoài lối đi Tần Lãng cũng đứng ngay bên cạnh cô. Do phía sau có quá nhiều người đang đi tới nên không tránh khỏi đông đúc và va chạm.
Bất chợt anh đưa tay choàng qua vai cô, nhẹ nhàng che chắn cho Ninh Mịch vì sợ cô bị người khác đụng trúng, cô cảm nhận rõ mình đang được che chở, bảo vệ. Đi bên cạnh người đàn ông cao ráo, mạnh mẽ, cô có cảm giác rất an toàn khi trong chuyến xe buýt chỉ toàn người xa lạ, đủ mọi thành phần.
Cuối cùng cả hai cũng thành công xuống xe buýt. Bây giờ cô còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa để về nhà. Tần Lãng đã được trải nghiệm một ngày đi làm về của cô bằng phương tiện công cộng và anh cảm thấy khá lo lắng.
- Đi xe buýt phức tạp như vậy, anh cảm thấy không yên tâm. Xem ra anh vẫn nên đưa em đón mỗi ngày.
Cô thầm mỉm cười trong lòng vì sự quan tâm của Tần Lãng. Dẫu vậy như thái độ ngoài mặt vẫn rất hờ hững.
- Tôi đã quen rồi, nhiều năm qua đều như thế, không cần anh bận tâm.
Nói rồi cô quay lưng bước đi, anh đương nhiên không chịu bỏ cuộc mà đứng im nên lập tức bám theo cô.
Cô biết anh đang theo mình nên đã đứng khựng lại rồi quay sang nói với Tần Lãng.
- Tôi đi về nhà, anh theo tôi làm gì? Về nhà của anh đi.
Nếu Tần Lãng muốn về đến nhà thì anh đã chẳng cất công đến tận đây. Mục đích duy nhất của anh là đeo bám và dỗ dành vợ.
- Em đi đâu, anh theo đó vì nơi nào có em thì nơi đó là nhà của anh.
Cô chỉ biết bất lực, hở một chút liền nói mấy lời ngôn tình, bây giờ dù cô có xua đuổi anh cũng không chịu về.
Ninh Mịch im lặng bước đi, cứ để anh bám đuôi dai dẳng, trên môi cô thoáng nở nụ cười, nhưng tiếc là anh chẳng nhìn thấy. Chỉ sau vào phút Ninh Mịch đã về đến nhà, cô mở cửa, cố tỏ ra lạnh lùng rồi quay người nhìn anh cất lời:
- Đến nhà tôi rồi, anh mau về đi.
Tần Lãng dày mặt, không hề có chút ý định che giấu sự vô sỉ:
- Em không định cho anh vào nhà sao? Đi nãy giờ anh cũng thấy hơi khác nước.
Sói bắt đầu giở trò dụ dỗ để được thỏ cho vào nhà. Ninh Mịch nào dễ dàng chấp thuận, cô lạnh lùng đáp:
- Anh không về thì cứ đứng đó luôn đi.
Vừa nói dứt lời cô đã thẳng bước đi vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại, bỏ mặt Tần Lãng đứng bơ vơ một mình, dù sao cũng không thể quá vội vàng tha thứ, cô muốn hành anh thêm một chút nữa vì dám nói dối cô mấy tháng qua.
Ninh Mịch vờ như không quan tâm, dù trong lòng nào tránh khỏi rung động. Cô tranh thủ tắm rửa thay quần áo rồi bắt đầu vào bếp nấu ăn. Được một lúc, cô nhìn đồng hồ treo tường, đã một giờ trôi qua, Ninh Mịch tò mò không biết anh đã về chưa nên quyết định bước đến cửa sổ xem thử.
Cô hé màn, ngạc nhiên khi nhìn thấy anh vẫn đang đứng ngoài cửa.
- Anh ấy... vẫn chưa về sao?
Cứ ngỡ anh đã về nãy giờ nhưng không ngờ Tần Lãng vẫn còn ở đây. Lòng cô lúc này đã rất xao động, dạo gần đây thời tiết bên ngoài về chiều lại khá lạnh, nếu Tần Lãng cứ đứng như vậy, không may sẽ bị cảm.
Cô bắt đầu phân vân giữa việc chấp nhận mở cửa để anh vào nhà hay cứ làm lơ vờ như không biết. Nghĩ đến việc anh đã nói dối khiến cô hiểu lầm suốt thời gian qua, Ninh Mịch lại cố dặn lòng không được dễ dãi.
- Cứ mặc kệ anh ta, mình không được để tâm nữa.
Dù trong lòng lo lắng nhưng cô lại cố kiềm nén, Ninh Mịch tiếp tục nấu ăn rồi thưởng thức bữa cơm chiều. Anh cũng chẳng gọi điện cho cô để nài nỉ được vào trong nên cô nghĩ lát nữa anh không còn đủ kiên nhẫn thì sẽ tự khắc rời đi.
Ăn xong cô rửa bát đĩa và dọn dẹp nhà, bên ngoài lúc này trời đã tối, gió lớn nổi lên, đồng thời cả mây đen cũng kéo đến. Ở trong nhà vẫn cảm nhận được rõ bầu không khí đang đột ngột lạnh hơn. Cô cứ đinh ninh anh không đủ kiên nhẫn nên đã về nhà. Một lát sau, trời bắt đầu đổ mưa, Ninh Mịch vừa định vào phòng ngủ nghỉ ngơi, chờ tạnh mưa sẽ đến bệnh viện với chị hai nhưng sao trong lòng cô cứ thấy lo lắng.
- Không biết Tần Lãng đã về chưa?
Cô nghĩ trời mưa lớn, anh chắc chắn sẽ lo cho bản thân mà đi về, nhưng sao trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về anh. Hai luồng suy nghĩ trái ngược liên tục đấu tranh.
- Mình bận tâm làm gì? Mặc kệ anh ta.
Dù mạnh miệng là vậy nhưng cô lại bước về phía cửa sổ, hành động và lời nói của Ninh Mịch lúc này hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhìn ra bên ngoài, cô bàng hoàng khi nhìn thấy anh vẫn còn đứng trước cửa nhà, Tần Lãng còn chẳng ngại mà dầm mưa hứng gió. Từ nãy đến giờ cũng đã hơn hai tiếng trôi qua, vậy mà anh vẫn đứng trước nhà cô, bất chấp cả trời mưa gió, cô thật chẳng biết cảm động vì sự kiên trì của Tần Lãng hay nên trách anh cứng đầu đây nữa.
Ninh Mịch vội cầm lấy ô rồi mở cửa nhà, cô nhanh chạy đến trước mặt Tần Lãng rồi che ô cho anh, vì lo lắng nên vừa đối diện với anh cô liền mắng:
- Anh bị ngốc à, trời mưa không biết tìm chỗ trú sao?
Người anh đều ướt sũng từ đầu đến chân, vậy mà Tần Lãng vẫn bình tĩnh, dịu dàng nhìn cô, nhỏ nhẹ đáp lời:
- Chẳng phải em bảo nếu anh không về thì cứ đứng ở đây sao?
Bất chợt anh đưa tay choàng qua vai cô, nhẹ nhàng che chắn cho Ninh Mịch vì sợ cô bị người khác đụng trúng, cô cảm nhận rõ mình đang được che chở, bảo vệ. Đi bên cạnh người đàn ông cao ráo, mạnh mẽ, cô có cảm giác rất an toàn khi trong chuyến xe buýt chỉ toàn người xa lạ, đủ mọi thành phần.
Cuối cùng cả hai cũng thành công xuống xe buýt. Bây giờ cô còn phải đi bộ thêm một đoạn nữa để về nhà. Tần Lãng đã được trải nghiệm một ngày đi làm về của cô bằng phương tiện công cộng và anh cảm thấy khá lo lắng.
- Đi xe buýt phức tạp như vậy, anh cảm thấy không yên tâm. Xem ra anh vẫn nên đưa em đón mỗi ngày.
Cô thầm mỉm cười trong lòng vì sự quan tâm của Tần Lãng. Dẫu vậy như thái độ ngoài mặt vẫn rất hờ hững.
- Tôi đã quen rồi, nhiều năm qua đều như thế, không cần anh bận tâm.
Nói rồi cô quay lưng bước đi, anh đương nhiên không chịu bỏ cuộc mà đứng im nên lập tức bám theo cô.
Cô biết anh đang theo mình nên đã đứng khựng lại rồi quay sang nói với Tần Lãng.
- Tôi đi về nhà, anh theo tôi làm gì? Về nhà của anh đi.
Nếu Tần Lãng muốn về đến nhà thì anh đã chẳng cất công đến tận đây. Mục đích duy nhất của anh là đeo bám và dỗ dành vợ.
- Em đi đâu, anh theo đó vì nơi nào có em thì nơi đó là nhà của anh.
Cô chỉ biết bất lực, hở một chút liền nói mấy lời ngôn tình, bây giờ dù cô có xua đuổi anh cũng không chịu về.
Ninh Mịch im lặng bước đi, cứ để anh bám đuôi dai dẳng, trên môi cô thoáng nở nụ cười, nhưng tiếc là anh chẳng nhìn thấy. Chỉ sau vào phút Ninh Mịch đã về đến nhà, cô mở cửa, cố tỏ ra lạnh lùng rồi quay người nhìn anh cất lời:
- Đến nhà tôi rồi, anh mau về đi.
Tần Lãng dày mặt, không hề có chút ý định che giấu sự vô sỉ:
- Em không định cho anh vào nhà sao? Đi nãy giờ anh cũng thấy hơi khác nước.
Sói bắt đầu giở trò dụ dỗ để được thỏ cho vào nhà. Ninh Mịch nào dễ dàng chấp thuận, cô lạnh lùng đáp:
- Anh không về thì cứ đứng đó luôn đi.
Vừa nói dứt lời cô đã thẳng bước đi vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại, bỏ mặt Tần Lãng đứng bơ vơ một mình, dù sao cũng không thể quá vội vàng tha thứ, cô muốn hành anh thêm một chút nữa vì dám nói dối cô mấy tháng qua.
Ninh Mịch vờ như không quan tâm, dù trong lòng nào tránh khỏi rung động. Cô tranh thủ tắm rửa thay quần áo rồi bắt đầu vào bếp nấu ăn. Được một lúc, cô nhìn đồng hồ treo tường, đã một giờ trôi qua, Ninh Mịch tò mò không biết anh đã về chưa nên quyết định bước đến cửa sổ xem thử.
Cô hé màn, ngạc nhiên khi nhìn thấy anh vẫn đang đứng ngoài cửa.
- Anh ấy... vẫn chưa về sao?
Cứ ngỡ anh đã về nãy giờ nhưng không ngờ Tần Lãng vẫn còn ở đây. Lòng cô lúc này đã rất xao động, dạo gần đây thời tiết bên ngoài về chiều lại khá lạnh, nếu Tần Lãng cứ đứng như vậy, không may sẽ bị cảm.
Cô bắt đầu phân vân giữa việc chấp nhận mở cửa để anh vào nhà hay cứ làm lơ vờ như không biết. Nghĩ đến việc anh đã nói dối khiến cô hiểu lầm suốt thời gian qua, Ninh Mịch lại cố dặn lòng không được dễ dãi.
- Cứ mặc kệ anh ta, mình không được để tâm nữa.
Dù trong lòng lo lắng nhưng cô lại cố kiềm nén, Ninh Mịch tiếp tục nấu ăn rồi thưởng thức bữa cơm chiều. Anh cũng chẳng gọi điện cho cô để nài nỉ được vào trong nên cô nghĩ lát nữa anh không còn đủ kiên nhẫn thì sẽ tự khắc rời đi.
Ăn xong cô rửa bát đĩa và dọn dẹp nhà, bên ngoài lúc này trời đã tối, gió lớn nổi lên, đồng thời cả mây đen cũng kéo đến. Ở trong nhà vẫn cảm nhận được rõ bầu không khí đang đột ngột lạnh hơn. Cô cứ đinh ninh anh không đủ kiên nhẫn nên đã về nhà. Một lát sau, trời bắt đầu đổ mưa, Ninh Mịch vừa định vào phòng ngủ nghỉ ngơi, chờ tạnh mưa sẽ đến bệnh viện với chị hai nhưng sao trong lòng cô cứ thấy lo lắng.
- Không biết Tần Lãng đã về chưa?
Cô nghĩ trời mưa lớn, anh chắc chắn sẽ lo cho bản thân mà đi về, nhưng sao trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về anh. Hai luồng suy nghĩ trái ngược liên tục đấu tranh.
- Mình bận tâm làm gì? Mặc kệ anh ta.
Dù mạnh miệng là vậy nhưng cô lại bước về phía cửa sổ, hành động và lời nói của Ninh Mịch lúc này hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhìn ra bên ngoài, cô bàng hoàng khi nhìn thấy anh vẫn còn đứng trước cửa nhà, Tần Lãng còn chẳng ngại mà dầm mưa hứng gió. Từ nãy đến giờ cũng đã hơn hai tiếng trôi qua, vậy mà anh vẫn đứng trước nhà cô, bất chấp cả trời mưa gió, cô thật chẳng biết cảm động vì sự kiên trì của Tần Lãng hay nên trách anh cứng đầu đây nữa.
Ninh Mịch vội cầm lấy ô rồi mở cửa nhà, cô nhanh chạy đến trước mặt Tần Lãng rồi che ô cho anh, vì lo lắng nên vừa đối diện với anh cô liền mắng:
- Anh bị ngốc à, trời mưa không biết tìm chỗ trú sao?
Người anh đều ướt sũng từ đầu đến chân, vậy mà Tần Lãng vẫn bình tĩnh, dịu dàng nhìn cô, nhỏ nhẹ đáp lời:
- Chẳng phải em bảo nếu anh không về thì cứ đứng ở đây sao?