Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi có ý tứ gì?" Nhận thấy hắn có thâm ý, Hoàng Bắc Nguyệt lại càng muốn chất vấn.

Lệ Tà liếc nhìn Minh, thấy hắn không có bất cứ phản ứng gì, mới nói: "Ngươi biết như thế nào là đoạn tình tuyệt ái? Ngươi cho rằng bệ hạ đã quên ngươi, vứt bỏ cảm tình quá khứ, như vậy là đoạn tình tuyệt ái sao? Ngươi nghĩ đơn giản vãi."

Hoàng Bắc Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, con mắt trong suốt linh hoạt không có tạp chất, bao trọn khuôn mặt đồ đằng màu đỏ của Lệ Tà.

"Trước bệ hạ thành người máu lạnh hoàn toàn, nhưng gặp ngươi vẫn không tự chủ được yêu thương. Đó là do đoạn tình tuyệt ái không trọn vẹn, bởi vì cảm tình thật sự trong lòng ngài ấy không bị diệt trừ! Không lâu nữa đâu, ngài ấy sẽ càng ngày càng lạnh huyết vô tình, cho đến khi chính tay mình chém giết người thân, người mà mình yêu thương, khi đó mới thực sự là Tu La vương đoạn tình tuyệt ái."

Lệ Tà thản nhiên nói, như không hề có chuyện gì xảy ra, tóc trắng chậm rãi bay múa, như mây trắng lững lờ trôi phía chân trời.

Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên đẩy hắn ra, tuyết ảnh chiến đao xuất hiện trong tay, nàng cắm mạnh vào sàn nhà. Trên nền nhà liền xuất hiện khe nứt thật lớn, băng tuyết tung ra, mặt nàng lạnh như băng sương, chỉ vào chiến đao nói: "Ta sẽ không để Âm Hậu bị giết, ai dám ngăn cản ta, vượt qua chiến đao này nửa bước, ta Hoàng Bắc Nguyệt liều chết với người đó!"

Lời nói khí phách lạnh như băng, tàn nhẫn vô cùng, không có cảm tình.

Thiếu nữ lãnh gạo bỏ lại một câu, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Lệ Tà cùng Minh, trong mắt thoáng hiện khí phách cùng tàn nhẫn, khí thế cường đại khủng bố, gần như khiến người ta không thể phản kháng.

Lệ Tà cùng Minh sửng sốt một chút, cả đời chưa bao giờ bị hù dọa đến mất mặt như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như hàn băng thì cả hai con ma thú đều do dự trong lòng. Đến khi bọn chúng khôi phục vẻ kiêu ngạo trời sinh thì cơn giận bất chợt dâng lên.

Nhưng lúc ấy, Hoàng Bắc Nguyệt đã chạy tới chỗ Phong Liên Dực, ôm lấy hắn từ phía sau.

"Hoàng Bắc Nguyệt!" Lệ Tà phẫn nộ hô to, "Ngươi không ngăn cản được bệ hạ, một ngày nào đó bệ hạ sẽ tự tay giết chết ngươi!"

Xú nha đầu...chết tiệt, dám hù dọa hắn!

Nghe Lệ Tà nói, Hoàng Bắc Nguyệt cánh tay càng ôm chặt hơn, mặc kệ hắn có nghe thấy không, luôn miệng kêu tên hắn.

"Dực, ngươi sẽ không như vậy, Dực, tỉnh lại".

Trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, khiến lòng người xao động bất an, như linh hồn gõ nhịp, từng đợt từng đợt khiến người ta rục rịch, trằn trọc không yên.

Tà ác trong lòng như quỷ hút máu ngửi được sắc hương lạnh, bị hấp dẫn đi theo, lộ ra răng nanh hoa lệ trong màn đêm.

Ban đầu chỉ có chút tà ác, nhưng theo mùi máu càng ngày càng bành trướng, càng ngày càng khủng bố, cuối cùng không thể vãn hồi, rốt cuộc hoàn toàn đánh mất bản thân, giống như nước vỡ bờ, phá hủy và cuốn trôi hết thảy.

Mà lúc này đột nhiên có một đôi tay ngăn cơn sóng dữ, lấp đê bị vỡ, đè thế lực tà ác trở về bóng tối

Phong Liên Dực giật mình, cánh tay bóp chặt cổ Âm Hậu chậm rãi buông ra, chậm rãi lui về phía sau từng bước, con ngươi màu tím sậm từ từ bình tĩnh trở lại, đồng tử chậm rãi mở rộng.

Một con rắn kéo hơi tàn cho Âm Hậu, sợ hãi nhìn Phong Liên Dực, lưỡi rắn phun ra.

Lúc Âm Hậu ngã xuống, con rắn kia quấn lấy thân thể Âm Hậu, sợ hãi kéo bà thoát đi.

"Dực nhi" mặc dù đang thoi thóp, Âm Hậu vẫn bi thương nhìn hắn, "Dực nhi..."

Phong Liên Dực ngơ ngác nhìn thảm trạng trước mắt, trên tay máu tươi còn ấm áp, nhưng hắn lại chẳng nhớ gì chuyện vừa xảy ra.

Hình như gây tội ác, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác thoải mái đầm đìa. Dường như có thứ gì đó vừa được phơi bày ra, lại vừa bị chặt đứt.

"Dực! Dực...!" Phía sau có người lớn tiếng gọi hắn, tiếng gọi kia như từ thế giới khác, xa cách muôn trùng, mờ mờ mịt mịt.

Hắn cố gắng muốn nghe rõ hơn, nhưng càng cố gắng càng mơ hồ, cuối cùng thảm trạng máu tanh trước mắt biến thành một mảnh tối tăm, dáng người cao lớn của hắn như con đê bị hồng thủy đánh vỡ, chậm rãi ngã xuống.

"Phong Liên Dực!" Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng đỡ lấy đầu hắn, vuốt khuôn mặt lạnh lẽo, sau đó dò xét mạch đập cùng cái mũi, xác định không bị làm sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lệ Tà đi tới, nâng hắn dậy, lạnh lùng liếc Hoàng Bắc Nguyệt, nói: "Ngươi có thể đi."

Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, nói: "Ta tạm thời không đi."

Lệ Tà sững sờ giật mình một cái, sau đó nói: "Mặc Liên thì sao?"

"Ta sẽ an trí, đừng hòng kẻ nào có ý đồ với hắn được!" Hoàng Bắc Nguyệt cảnh cáo liếc mắt nhìn Lệ Tà một cái, nếu đưa Mặc Liên đi, đừng trách nàng không khách khí!

Lệ Tà nhún nhún vai, không để ý đến nàng, dìu Phong Liên Dực vào cung điện nghỉ ngơi. Hoàng Bắc Nguyệt cũng mang Mặc Liên đuổi theo.

Nàng đã tới tẩm cung của Tu La vương một lần, biết nơi này bố cục rất lớn, liền tìm một phòng cho Mặc Liên tạm thời ở lại, kiểm tra lỗ tai giúp hắn.

Ngày đó bị tổn thương vì trận pháp, không kịp thời trị liệu nên hắn vẫn không nghe được.

Hoàng Bắc Nguyệt chuẩn bị thuốc, để bàn tay nhỏ bé của Chi Chi giúp hắn rửa sạch vết máu bên trong, sau đó bôi thuốc.

"Nguyệt." Mặc Liên thấp giọng hỏi, "Nơi này?"

"Nơi này là Thành Tu La." Hắn vốn thính tai, sau khi bôi thuốc liền có chuyển biến tốt đẹp, từ từ có thể nghe được tiếng nói nhỏ.

Nghe thấy Thành Tu La, Mặc Liên nhíu mày thật chặt, hắn biết bọn họ không phải ở địa lao Thành Tu La, bởi vì hắn ngồi ở trên giường, mò thấy gấm vóc tốt nhất, trong địa lao làm sao có giường chiếu trải gấm vóc?

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của hắn, nhưng chuyện rất phức tạp, Hoàng Bắc Nguyệt không muốn giải thích nhiều, để Chi Chi ở lại với hắn, chính mình ra ngoài nhìn Phong Liên Dực.

Chi Chi hiền lành ngồi trên vai hắn, dùng tay nho nhỏ giúp hắn chải vuốt tóc rối, miệng cắn một dải lụa đen không biết lấy từ đâu, tóm từng lọn tóc của hắn lại, giẫm lên lỗ tai mà bò lên đỉnh đầu của hắn.

"Ôi chao!" Bị nó giẫm vào lỗ tai đau đớn, Mặc Liên kêu một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK