Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng có chút kinh ngạc, nàng đưa ra điều kiện ngặt nghèo như vậy hắn cũng đồng ý đáp ứng, có thể thấy bên ngoài nhất định xảy ra chuyện đại sự, mà ngay cả Thánh quân cũng lo lắng như thế, nhất định là đại sự khó lường?.

Đến tột cùng là chuyện gì? Chẳng lẽ Thành Tu La thừa dịp Thánh quân không có mặt mà tấn công quy mô vào Điện Quang Diệu?

Mặc kệ bên sinh chuyện gì, nàng đều phải đi ra ngoài, cho nên Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, tận mắt thấy Tống Mịch giơ tay lên, từng người quái vật ngã trên mặt đất, co quắp vài cái, sau đó liền không nhúc nhích.

Chỉ có một mình Diệu Ca đứng ở bên cạnh hắn, thấy đồng bạn tử vong cũng không có bất cứ vẻ mặt gì.

Tiểu Đăng Lung nhanh chóng kết ấn, một dây trói dài từ bên này kéo qua, trói chặt Diệu Ca!

Mới đầu ả giãy dụa một chút, nhưng bị ánh mắt Tống Mịch ngăn lại.

Cột chắc Diệu Ca, xác định ả không thể thoát, Hoàng Bắc Nguyệt mới mang người đi qua, đối mặt với Tống Mịch.

Một mình hắn đối mặt với bọn họ vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, dưới mặt nạ hoàng kim nhìn không rõ vẻ mặt, song có thể cảm nhận hắn không có chút sợ hãi nào.

"Đi thôi." Hoàng Bắc Nguyệt vẫy tay, mang mọi người đi vào rừng, dọc theo đường nhỏ bên bờ sương mù.

Dọc đường đi, thạch thú sống lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Tống Mịch, chỉ cần hắn có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ, lập tức sẽ vồ lấy, xé thành mảnh nhỏ!

Loại áp lực khủng bố này không phải ai cũng đón nhận được.

Tống Mịch nói: "Năm đó Hiên Viên Vấn Thiên có thể khống chế tất cả linh thú, kể cả thần thú và ma thú hắn cũng có thể hàng phục, không biết Nguyệt Dạ các hạ khi nào có thể đạt tới tình trạng như vậy?"

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Vạn Thú Vô Cương ở trong tay ta, mặc dù hiện tại không có thực lực như Hiên Viên Vấn Thiên, tuy nhiên sẽ không để Thánh quân đợi lâu."

"Chẳng lẽ ngươi đã hiểu bí quyết của Vạn Thú Vô Cương?"

"Đương nhiên!" Hoàng Bắc Nguyệt không khiêm nhường nói.

Tống Mịch trầm mặc, không nói thêm lời nào, cho tới khi đi tới bên bờ sương mù, cũng không nói một lời.

Hoàng Bắc Nguyệt đem lọn tóc của Trưởng công chúa Huệ Văn ra, Tống Mịch vừa nhìn, hình như nhớ ra gì đó liền hỏi: "Nếu nơi này là bẫy, chứng tỏ trong lăng mộ đúng là Trưởng công chúa Huệ Văn sao?"

"Không sai." Hoàng Bắc Nguyệt nói, "Bà quả thật đã qua đời."

"Tốt lắm, không uổng công ta nhiều năm bi thống hối hận vì cái chết của nàng." Tống Mịch thản nhiên nói.

Hoàng Bắc Nguyệt không nói thêm nữa, đem lọn tóc bỏ vào trong sương mù, tức thì trong lúc đó, sương mù dày đặc bị tách ra như thủy triều, cuồn cuộn dạt sang hai bên.

Tống Mịch nói: "Ta đi trước một bước." Nói xong, dáng người màu vàng chợt lóe vào trong sương mù.

A Tát Lôi nói: "Không thể để hắn chạy dễ dàng như vậy! Đuổi theo!"

Đoàn người lao nhanh vào trong sương mù, tự triệu hồi ra linh thú của mình, nhanh chóng đuổi theo!

Trong sương mù, phía trước mơ hồ có thể thấy bóng dáng màu vàng của Thánh quân di chuyển rất nhanh.

"Nhanh một chút!" Hoàng Bắc Nguyệt nói với Nến Đỏ, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, cho dù chỉ có thể đả thương Thánh quân cũng tốt, sau này muốn có cơ hội như vậy sợ rằng không dễ dàng!

Nến Đỏ nhiệt tình đuổi theo, nhưng thấy quang cảnh bên ngoài kết giới dần xuất hiện, lúc này là đêm khuya, ánh trăng sáng rọi, mang vẻ thanh lạnh hàm xúc.

Không còn kịp rồi!

Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng niệm chú, hai tay nhanh chóng kết ấn, đột nhiên hắc khí tuôn ra, hai tay chỉ về phía Tống Mịch!

"Bùa chú Lục Đạo Thiên Nguyên!" Hắc khí như tia chớp nhanh chóng đuổi theo bóng dáng Tống Mịch, nhưng hắn không chờ chết, chạy nhanh về phía trước, nhưng lúc một chân rơi xuống bị bùa chú khống chế được!

Chính là cơ hội này!

Hoàng Bắc Nguyệt tay trái cầm kiếm lửa, hai con rồng lửa bay khỏi mũi kiếm, tay kia bùng lên ánh chớp, Roi thần Lôi cùng lúc công kích Tống Mịch!

Tấn công hai tay, không chết cũng khiến ngươi trọng thương!

Hoàng Bắc Nguyệt xuống tay độc ác, sau hai đại chiêu thì nhanh chóng tới gần, Roi thần Lôi long trời lở đất đè xuống Tống Mịch!

Trong công kích cuồng loạn, lửa cùng ánh chớp bùng lên, cả cảnh sương mù bị chiếu sáng, bóng dáng Tống Mịch nhanh chóng bị lửa và ánh chớp bao phủ.

Song, đột nhiên trong lúc đó, một chùm sáng vàng xuyên thấu khỏi lửa cháy, bắn mạnh về phía Hoàng Bắc Nguyệt!

Nàng dựa theo sức mạnh của Roi thần Lôi né sang một bên, tránh mũi tên màu vàng! Song giây tiếp theo, vô số mũi tên màu vàng phóng tới phía nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt biến sắc, Roi thần Lôi ở trước người giống như thiên nhiên lồng phòng hộ, đem vô số mũi tên cũng chặn lại.

Hoàng Bắc Nguyệt biến sắc, Roi thần Lôi ở trước người như lồng phòng hộ, chặn lại vô số mũi tên, ngẫu nhiên một có mũi tên len lỏi mãi cũng chạm vào cánh tay của nàng, lưu lại vết thương nóng bỏng!

Đám người A Tát Lôi theo kịp nhìn thấy trận thế này cũng không dám tiến lên, chỉ có thể tìm nơi tránh né!

Mũi tên màu vàng thật sự quá lợi hại.

Đợi vô số mũi tên màu vàng công kích xong, Tống Mịch đã giãy thoát khỏi Bùa chú Lục Đạo Thiên Nguyên, chịu thương tích nhỏ, nhưng không gây trở ngại hắn rời đi.

"Nguyệt Dạ, ta nhớ kỹ ngươi! Một ngày nào đó, ta và ngươi sẽ có một hồi quyết đấu thực sự!" Nói lời cuối cùng xong, giọng nói kia đã đi về nơi xa, thoát khỏi cảnh sương mù.

"Thật tiện lợi cho hắn lúc này" A Tát Lôi hô to sau bóng lưng hắn.

Đám người Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài sương mù, đứng dưới ánh trăng hít thở không khí trong lành mát lạnh cảm giác như được tái sinh.

Trên mặt hắn thần sắc cũng không dễ nhìn, chuyện Thánh quân là Tiêu Dao Vương đã khiến nàng có chút khổ sở, mà thực lực của chính mình tạm thời kém hắn, càng khiến nàng cảm giác thất bại.

Nàng rất muốn chấm dứt sớm loại cục diện lung tung phức tạp này, bình tĩnh an ổn sống, loại cuộc sống giả dối, nguy hiểm nặng nề này thật sự rất phiền.

"Vương, hiện tại nên làm thế nào?" Cát Khắc nhìn sắc mặt nàng ngưng trọng, liền lên tiếng hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Thế lực của Tiêu Dao Vương ở phía nam, vài người lập tức xuất phát đi phía nam, xem có động tĩnh gì."

"Vâng!" Cát Khắc đáp ứng một tiếng, lại hỏi: "Vương lệnh của lính đánh thuê thì sao?"

"Vương lệnh của lính đánh thuê giao cho Chiến Dã ta rất yên tâm, lấy khả năng của hắn, sẽ sử dụng tốt, chúng ta không cần lo." Nàng lúc ấy đã suy nghĩ cẩn thận mới quyết định đem Vương lệnh của lính đánh thuê giao cho Chiến Dã. Chiến Dã hàng năm ở trong quân dẫn dắt cùng dạy dỗ đám lính đánh thuê này còn hữu hiệu hơn một mình nàng nhiều.

Hơn nữa, nàng hiện tại không có thời gian quản lý đám lính đánh thuê, nàng cần lợi dụng thân phận Hồng Liên ẩn núp ở trong Điện Quang Diệu!

Đám người Cát Khắc luôn luôn không hoài nghi con mắt nhìn người của nàng, huống chi Thái tử Chiến Dã đúng là người lãnh đạo rất xuất sắc!

"Vương, hôm nay thân phận Thánh quân đã bại lộ, một mình ngài ở Điện Quang Diệu nhất định phải cẩn thận." A Tát Lôi nói.

"Yên tâm." Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ bả vai bọn họ, "Lại làm các ngươi khổ cực rồi."

"Không khổ!" A Tát Lôi cười to hai tiếng, Cát Khắc đi tới, nói: "Vương, vậy Thái tử Chiến Dã cùng với Hoàng thượng thái hậu..."

"Ta sẽ ở lại Nước Nam Dực, thân phận Tống Mịch cùng với chuyện ta còn sống đều phải tự mình nói cho bọn họ biết."

"Vậy là tốt rồi!" Cát Khắc chắp tay nói, "Vương, lúc này từ biệt, hy vọng chúng ta sớm hội ngộ!"

"Bảo trọng!" Hoàng Bắc Nguyệt cũng chắp tay với hắn.

Lưu luyến một phen, Cát Khắc cùng đám người A Tát Lôi lập tức xuôi về phía nam, mà Hoàng Bắc Nguyệt nhìn một chút về hướng hoàng cung Nước Nam Dực.

Thân phận Tống Mịch mới bị nàng vạch trần, lúc này sẽ không vào trong cung, về phần chuyện tang lễ của nàng, nàng cũng không để ý gì.

Bây giờ phải đi nhìn Mặc Liên trước, mười ngày qua không biết hắn thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK