Đám người A Tát Lôi cũng vượt qua, vừa nhìn hai người sừng trâu trên mặt đất cũng cảm giác khó tin:"Bọn họ hình như không phải nhân loại, cũng không phải thú loại chứ?"
Nguyệt Dạ không khách khí đá mông một trong hai người. Người nọ đau đến nhảy dựng lên, nghe tiếng kêu đúng là Ô Lạp.
"Loài người lớn mật, dám vô lễ với Ô Lạp đại nhân ta, xem ta dạy dỗ ngươi!" Ô Lạp không sợ chết kêu to, nhưng lại lui ở bên người Phương Pháp Tây không dám động thủ.
"Ô Lạp đại nhân?" Nguyệt Dạ nén cười, nhìn tiểu nhân này thấy tức cười, nhẹ nhàng linh hoạt như tiểu ác ma.
Ô Lạp cố gắng ngếch đầu lên mới có thể nhìn thấy cằm Nguyệt Dạ, nhưng vẫn tràn trề sức mạnh như cũ.
"Hừ! Chúng ta là Ô Lạp và Phương Pháp Tây đại nhân, được xưng là "Chiến đấu tiểu Vương Tử" ở Tư U Cảnh, loài người nếu đắc tội chúng ta thì sẽ hồn phách sẽ bị lấy đi!"
"A? hóa ra các ngươi lợi hại như vậy!" Nguyệt Dạ nhíu mày, sau khi làm động tác ra hiệu với mọi người không nói gì, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, trong con ngươi màu lam lạnh dẫn theo ý cười.
"Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây đại nhân lợi hại như vậy, nhất định không có nhược điểm gì nhỉ?"
Kẻ tên là Phương Pháp Tây ngẩng đầu, muốn mở miệng trước, nhưng lại bị Nến Đỏ lặng lẽ che miệng lại.
Ô Lạp thế mà thẳng tính, bị nịnh nọt một câu cả người lâng lâng, nghe Nguyệt Dạ nói vậy không nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là có! Phương Pháp Tây sợ lửa thiêu! Ô Lạp ta sợ đóng băng!"
"Vậy thật tốt quá!" Nguyệt Dạ vỗ tay một cái, nói chuyện với tên gia hỏa như vậy không uổng lao lực!
Phương Pháp Tây liếc nhìn Ô Lạp mà cúi đầu, đồ đần này......
Đám người A Tát Lôi len lén cười rộ lên, cái tên Ô Lạp này đầu như bã đậu?
Vừa rồi nhìn bóng đen rõ ràng rất lợi hại, căn bản không thể tưởng tượng lại là một tên ngốc nghếch......
Ô Lạp còn không rõ chính mình nói sai cái gì, nhìn Nguyệt Dạ khờ dại hỏi: "Bây giờ sợ chưa? Sợ thì thả chúng ta ra!".
"Chúng ta đều là người hiếu khách, các ngươi đã tới, chúng ta cũng có một phần đại lễ muốn tặng". Nguyệt Dạ đứng lên, hất vạt áo, xoay người ra hiệu bằng ánh mắt với Băng Linh Huyễn Điểu.
"Lễ vật gì? Sao ngươi lại đi?" Ô Lạp nhìn bóng lưng của nàng hô lớn.
Giây tiếp theo, Băng Linh Huyễn Điểu đã đứng ở trước mặt hắn, nguyên khí băng lạnh lẽo mãnh liệt bao phủ xuống, Ô Lạp sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Phương Pháp Tây.
"Phương Pháp Tây! Băng tới! Làm sao bây giờ?"
"Đồ đần ngươi, cút ngay cho ta!" Phương Pháp Tây tức giận nói, nếu hắn không ngu như vậy thì sao có thể dễ dàng bị người khác bắt được nhược điểm chứ!
Loài người quả nhiên giảo hoạt như các đại nhân từng nói!
Tiểu Hổ dùng móng vuốt vỗ một chút vào mặt Phương Pháp Tây. Trên móng vuốt mang theo lửa thánh vàng, thiêu đến mức Phương Pháp Tây bật nhảy dựng lên.
"Ô oa! Lạnh quá, lạnh quá a!"
"Bỏng chết!"
Liên tiếp tiếng kêu thảm quanh quẩn trong Rừng rậm Phù Quang.
Nguyệt Dạ dù vội nhưng vẫn ung dung nghiêng người ngồi dưới một gốc cây đại thụ, dựa vào thân cây, thảnh thơi nhìn phía dưới hành hình.
Nàng ngẫu nhiên bắt được hai kẻ thuộc về "Những người đó", vừa lúc có thể lấy được một ít đầu mối.
"Chủ nhân, bọn chúng rốt cuộc là ai?" Nến Đỏ ở bên cạnh nghi hoặc, cho dù từ trước Hiên Viên Vấn Thiên dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về những người này.
"Bọn họ vừa rồi nhắc tới một chỗ." Hơi ngừng một chút, con ngươi màu lam lạnh nhẹ nhàng chuyển động "Tư U Cảnh."
"Ta chưa bao giờ nghe nói đến." Nến Đỏ lắc đầu, "Còn có chỗ mà ngay cả A Cha cũng không biết sao?"
"Thế gian to lớn, huống hồ Tư U Cảnh không dính dáng cùng hắn, bởi vậy hắn mới không đề cập." Nguyệt Dạ chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đương nhiên, cũng có thể là Tư U Cảnh quá mức thần bí. Thần bí đến mức ngay cả Hiên Viên Cẩn cùng Hiên Viên Vấn Thiên đều không thể biết tới.
Nói vậy chỉ sợ rất khó giải quyết. Chỗ ẩn giấu trong bóng tối như vậy, nhất định siêu việt cường đại khủng bố hơn Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La nhiều.
Bọn họ quản lý hồn phách, quản lý sinh tử luân hồi, như tồn tại trong thần thoại vậy.
"Vương, hắn đồng ý hàng." Một lát sau, A Tát Lôi mang theo Ô Lạp bị đông lạnh một nửa thành cầu băng.
Băng Linh Huyễn Điểu xuống tay thật thâm hiểm, toàn thân chỗ nào cũng đông lạnh, nhưng đầu thì không, để hắn vẫn duy trì thanh tỉnh, vẫn biết kêu to cầu xin tha thứ, nhưng lại thống khổ nhất.
Nhìn băng vũ trong suốt trên nhánh cây, Băng Linh Huyễn Điểu thần thái lãnh ngạo, không liếc ai một cái, Nguyệt Dạ mới hạ mắt xuống lạnh lùng nhìn Ô Lạp quỳ dưới tàng cây.
"Kể hết những gì ngươi biết thì ta sẽ làm tuyết tan."
Ô Lạp nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa nói: "Chúng ta theo lệnh Lôi Vương đại nhân đi vây bắt hồn phách một người tên là Hoàng Bắc Nguyệt chạy mất."
"Lôi Vương là ai?".
"Một trong năm vị Tần vương của Tư U Cảnh, chưởng quản hồn phách cùng giao tiếp với nhân thế." Ô Lạp đôi mắt ục ục di chuyển, bị đông lạnh nên hàm răng run lên, nói chuyện cũng không lưu loát,"Đại, đại nhân, Lôi Vương đại nhân rất lợi hại, nếu hắn biết các ngươi......"
"Ta giết các ngươi, hủy thi diệt tích, hắn có thể biết sao?" Nguyệt Dạ khóe mắt bén chọn, vài phần sơ lạnh.
Ô Lạp run run, giọng nói run rẩy: "Ta, chúng ta cũng có hồn phách......"
"Đương nhiên, vì phòng ngừa hồn phách các ngươi trở về cáo trạng, ta sẽ phong ấn các ngươi, lệnh phong ấn đâu?" Nguyệt Dạ vươn tay.
"Ta sẽ không giao lệnh phong ấn cho các ngươi! Trừ phi, trừ phi ngươi thả chúng ta!"
"Tù nhân không có tư cách nói điều kiện." Nguyệt Dạ vẫy tay, để Cát Khắc đem Phương Pháp Tây dẫn tới, hắn bị Tiểu Hổ thiêu toàn thân tối như mực, chỉ còn lại cặp mắt vẫn sáng, giờ phút này đã ngã nghiêng trên mặt đất, vết bỏng cực kỳ nghiêm trọng.
"Phương Pháp Tây, u u ô..." Nhìn thấy Phương Pháp Tây bi thảm như vậy, Ô Lạp lập tức khóc lớn.
"Lệnh Phong ấn." Nguyệt Dạ nói lại một lần, trong giọng nói đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Ô Lạp không dám chần chờ, lập tức lục soát lệnh phong ấn trên người Phương Pháp Tây, cung kính đưa cho nàng.
Nến Đỏ mang lệnh phong ấn lên, đó là một lệnh bài màu vàng, hai bên đường viền hoa màu đen, ở chỗ trống phía giữa có một dấu hiệu như luồng khói xanh.
Hoa văn ở mép lệnh bài dường như quen quen.
Ô Lạp đơn thuần sẽ không làm bộ, bởi vậy nàng tin tưởng lệnh bài trăm phần trăm là thật.
Một luồng khói xanh này chẳng lẽ chính là hồn phách bị phong ấn sao?
Nguyệt Dạ vươn một ngón tay, muốn sờ khói xanh có động tĩnh hay không.
"Không nên đụng!" Ô Lạp đột nhiên hô to, "Sẽ làm hồn phách thả ra".
Quả nhiên là hồn phách, Nguyệt Dạ thu hồi tay, đặt lệnh phong ấn trong lòng bàn tay gõ một chút, nói: "Hiện tại có thể nói, Tư U Cảnh rốt cục là chỗ nào? Có phải là..... Minh giới?".
"Đúng!" Phương Pháp Tây cố gắng phun ra một chữ.
Song Ô Lạp lại cười ha hả, khóe mắt cũng cười ra nước mắt, "Minh giới? Ha ha ha, Minh giới?"
Phương Pháp Tây bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đồ đần......
Nguyệt Dạ tự nhiên biết Phương Pháp Tây vừa rồi muốn che giấu, có điều Ô Lạp quá ngu, căn bản không am hiểu nói chuyện.
Ánh mắt chuyển hướng Ô Lạp, nếu không phải Minh giới thì nàng yên tâm hơn nhiều, sức mạnh thần thánh ma quỷ hư ảo mới là khó đối phó nhất.
Tuy nhiên, nếu đối phương chỉ là một thế lực cường đại thì lại khác.
"Nói mau! Nếu không lại đông lạnh ngươi lần nữa!" Nguyệt Dạ quát lạnh.
Ô Lạp lập tức ngừng cười, lắp bắp nói: "Căn, căn bản không có Minh giới, Tư U Cảnh chỉ bắt bớ hồn phách cùng bọn họ ký khế ước hoặc nguyền rủa, do đó cho mình sử dụng."
"Hồn phách hư vô mờ mịt, làm sao các ngươi biết cùng bọn họ ký khế ước?"
"Việc này, không phải việc của bọn ta." Ô Lạp chớp chớp mắt, đúng là hoàn toàn không biết gì cả.
Nguyệt Dạ thay đổi vấn đề, nói: "Các ngươi thật có thể can thiệp tới luân hồi?"
"Dạ Vương bệ hạ không gì làm khó được!" Ô Lạp lớn tiếng nói.
Dạ Vương? Một nhân vật thần bí, nhưng giờ phút này Nguyệt Dạ không có hứng thú biết Dạ Vương.
"Vậy nói cho ta biết, trên đời mỗi ngày đều có nhiều người chết như vậy, sao các ngươi lại biết chỗ hồn phách ở?"
"Người bình thường hồn phách tự nhiên không khó, nhưng một số triệu hồi sư, luyện dược sư cùng hồn phách cường giả......" Ô Lạp không giữ mồm giữ miệng nói, đột nhiên Phương Pháp Tây nhảy dựng lên che miệng hắn lại!
"Đồ đần! Không được nói nữa. Ngươi muốn phản bội Tư U Cảnh, muốn bị Lôi Vương đại nhân trừng phạt sao?"
Ô Lạp lập tức rùng mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.
Suýt nói đến trọng điểm.
Trái tim Nguyệt Dạ hung ác, trên khuôn mặt thanh lệ chợt xuất hiện sát khí đặc hơn, bỗng nhiên đứng lên khỏi gốc cây.
"Hừ! Lôi Vương các ngươi trừng phạt lợi hại? ta trừng phạt sẽ không lợi hại sao?" Nói xong vẫy tay Băng Linh Huyễn Điểu, cánh băng thật lớn lập tức mở ra, che toàn bộ ánh sáng trên đầu.
Khuôn mặt Ô Lạp nhất thời tái nhợt, nhớ tới mùi vị bị khí lạnh vô cùng đóng băng vừa rồi liền run rẩy.
Lôi Vương đại nhân rất đáng sợ, cô gái này cũng rất đáng sợ a!
"Không được nói!" Phương Pháp Tây hung ác ra lệnh, bịt miệng của hắn, chết cũng không buông tay.
Tiểu Hổ từ phía sau đi tới, móng vuốt tách hắn ra, tiếp tục dùng lửa nóng thiêu hắn. Nó điều chỉnh lực cháy rất khá, dù đau nhức nhưng không chết được.
Nghe Phương Pháp Tây ngày càng kêu gào thê thảm, sắc mặt Ô Lạp cũng càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng oa một tiếng khóc lớn lên: "Ta nói! Ta nói! Đừng đông lạnh ta!".
Nguyệt Dạ ra hiệu với Băng Linh Huyễn Điểu, nó từ phía sau tiến lại, bàn chân thật lớn dẫm Ô Lạp bên dưới.
"Chỉ cần lời nói của ngươi có nửa chữ khiến ta cảm giác là nói dối, lập tức cho ngươi thành tượng băng!" Nguyệt Dạ hung hăng nói.
"Nói thật! Ta tuyệt đối nói thật!" Ô Lạp sợ đến thân thể run rẩy.
"Cả Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nhiều cường giả như vậy, mặc kệ là tu tập võ đạo, triệu hoán thuật, luyện dược thuật, ảo thuật, linh hồn bọn họ cũng rất cường đại, cũng không phải dễ dàng khiến các ngươi vây bắt? Các ngươi dựa vào cái gì có thể bắt bọn họ?" Nguyệt Dạ lạnh lùng hỏi.
Không biết tại sao, nàng mặc dù không có cực nhỏ trí nhớ, nhưng lại cảm giác hoang mang cùng khó tin.
Chuyện này dường như cùng nàng, không, phải nói là cùng Hoàng Bắc Nguyệt không thoát khỏi liên quan!
Nhưng nếu có quan hệ thì Nến Đỏ hẳn sẽ biết, nhưng Nến Đỏ cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Ô Lạp chảy nước mắt nói: "Chúng ta, chúng ta có khế ước cùng mỗi một cường giả."
"Khế ước?" Nguyệt Dạ ngẩn ra, ngay cả Cát Khắc cùng A Tát Lôi cũng không hiểu liếc nhìn nhau một cái.
Chỉ Nến Đỏ đột nhiên che miệng, đôi mắt trong suốt chậm rãi trợn to, từ khe hở phát ra tiếng hô nhỏ khiếp sợ.
Nguyệt Dạ nhìn nàng, khẳng định biết sự tình trọng đại, liền quát Ô Lạp: "Nói mau!"
Ô Lạp vội nói: "Ở công hội lính đánh thuê! Kẻ mạnh trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp muốn tu hành đều phải tuyên thệ thuần phục tại Công hội lính đánh thuê, ký khế ước với khế ước trận......"
Nghe hắn nói xong, mọi người kể cả Nguyệt Dạ đều ngơ ngẩn, thần sắc trên mặt mỗi người cũng thiên biến vạn hóa, cực kỳ nghiêm nghị.
Bước trên con đường của kẻ mạnh, nhất định phải trở thành lính đánh thuê, cùng ký khế ước với khế ước trận, thuần phục vương lệnh của lính đánh thuê. Dường như tất cả cường giả trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều phải đi theo đường này.
Trừ một số lính đánh thuê hắc ám, nhưng bọn hắn cũng không chạy khỏi thế lực lính đánh thuê khổng lồ đuổi giết.
Trong lòng mọi người đều không hẹn mà lạnh toát cả người, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, lạnh triệt nội tâm.
Ai mà ngờ được bề ngoài công hội lính đánh thuê đúng là che chở, kì thực là lực lượng tà ác nô dịch bọn họ sau khi chết?
Nghe Ô Lạp đã nói ra bí mật lớn nhất, đã không còn bất cứ gì có thể giấu diếm, Phương Pháp Tây nằm trên mặt đất dự định nhận thua.
Nguyệt Dạ để Băng Linh Huyễn Điểu mở thân thể đóng băng của Ô Lạp ra, để hắn cùng Phương Pháp Tây về một chỗ.
"Ngươi tên ngu ngốc này!" Phương Pháp Tây nghiến răng nghiến lợi nói,"Tiết lộ bí mật của Tư U Cảnh, ngươi vẫn định trở về sao?".
"Có Lôi Vương đại nhân, bọn họ biết thì sao? trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp không có người có thực lực đối nghịch cùng Tư U Cảnh!" Ô Lạp giống như không có gì lo lắng.
Phương Pháp Tây không nói gì.
Nguyệt Dạ nghe được lời hắn, trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn chậm rãi hiện ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt trong suốt chuyển hướng bọn họ.
"Ta luôn luôn là người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta thì giết cả nhà hắn!"
Ô Lạp ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt rất ngờ nghệch, Phương Pháp Tây lại cười lạnh: "Chỉ bằng một hồn phách như ngươi? Ngươi có biết gặp phải chính là người nào không?"
Nguyệt Dạ đồng dạng cười lạnh đáp lại: "Tư U Cảnh cũng không biết bọn họ chọc phải người nào! Sau khi ta dựng lại linh thể, các ngươi đừng nghĩ có ngày lành!"
Nguyệt Dạ không khách khí đá mông một trong hai người. Người nọ đau đến nhảy dựng lên, nghe tiếng kêu đúng là Ô Lạp.
"Loài người lớn mật, dám vô lễ với Ô Lạp đại nhân ta, xem ta dạy dỗ ngươi!" Ô Lạp không sợ chết kêu to, nhưng lại lui ở bên người Phương Pháp Tây không dám động thủ.
"Ô Lạp đại nhân?" Nguyệt Dạ nén cười, nhìn tiểu nhân này thấy tức cười, nhẹ nhàng linh hoạt như tiểu ác ma.
Ô Lạp cố gắng ngếch đầu lên mới có thể nhìn thấy cằm Nguyệt Dạ, nhưng vẫn tràn trề sức mạnh như cũ.
"Hừ! Chúng ta là Ô Lạp và Phương Pháp Tây đại nhân, được xưng là "Chiến đấu tiểu Vương Tử" ở Tư U Cảnh, loài người nếu đắc tội chúng ta thì sẽ hồn phách sẽ bị lấy đi!"
"A? hóa ra các ngươi lợi hại như vậy!" Nguyệt Dạ nhíu mày, sau khi làm động tác ra hiệu với mọi người không nói gì, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, trong con ngươi màu lam lạnh dẫn theo ý cười.
"Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây đại nhân lợi hại như vậy, nhất định không có nhược điểm gì nhỉ?"
Kẻ tên là Phương Pháp Tây ngẩng đầu, muốn mở miệng trước, nhưng lại bị Nến Đỏ lặng lẽ che miệng lại.
Ô Lạp thế mà thẳng tính, bị nịnh nọt một câu cả người lâng lâng, nghe Nguyệt Dạ nói vậy không nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên là có! Phương Pháp Tây sợ lửa thiêu! Ô Lạp ta sợ đóng băng!"
"Vậy thật tốt quá!" Nguyệt Dạ vỗ tay một cái, nói chuyện với tên gia hỏa như vậy không uổng lao lực!
Phương Pháp Tây liếc nhìn Ô Lạp mà cúi đầu, đồ đần này......
Đám người A Tát Lôi len lén cười rộ lên, cái tên Ô Lạp này đầu như bã đậu?
Vừa rồi nhìn bóng đen rõ ràng rất lợi hại, căn bản không thể tưởng tượng lại là một tên ngốc nghếch......
Ô Lạp còn không rõ chính mình nói sai cái gì, nhìn Nguyệt Dạ khờ dại hỏi: "Bây giờ sợ chưa? Sợ thì thả chúng ta ra!".
"Chúng ta đều là người hiếu khách, các ngươi đã tới, chúng ta cũng có một phần đại lễ muốn tặng". Nguyệt Dạ đứng lên, hất vạt áo, xoay người ra hiệu bằng ánh mắt với Băng Linh Huyễn Điểu.
"Lễ vật gì? Sao ngươi lại đi?" Ô Lạp nhìn bóng lưng của nàng hô lớn.
Giây tiếp theo, Băng Linh Huyễn Điểu đã đứng ở trước mặt hắn, nguyên khí băng lạnh lẽo mãnh liệt bao phủ xuống, Ô Lạp sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Phương Pháp Tây.
"Phương Pháp Tây! Băng tới! Làm sao bây giờ?"
"Đồ đần ngươi, cút ngay cho ta!" Phương Pháp Tây tức giận nói, nếu hắn không ngu như vậy thì sao có thể dễ dàng bị người khác bắt được nhược điểm chứ!
Loài người quả nhiên giảo hoạt như các đại nhân từng nói!
Tiểu Hổ dùng móng vuốt vỗ một chút vào mặt Phương Pháp Tây. Trên móng vuốt mang theo lửa thánh vàng, thiêu đến mức Phương Pháp Tây bật nhảy dựng lên.
"Ô oa! Lạnh quá, lạnh quá a!"
"Bỏng chết!"
Liên tiếp tiếng kêu thảm quanh quẩn trong Rừng rậm Phù Quang.
Nguyệt Dạ dù vội nhưng vẫn ung dung nghiêng người ngồi dưới một gốc cây đại thụ, dựa vào thân cây, thảnh thơi nhìn phía dưới hành hình.
Nàng ngẫu nhiên bắt được hai kẻ thuộc về "Những người đó", vừa lúc có thể lấy được một ít đầu mối.
"Chủ nhân, bọn chúng rốt cuộc là ai?" Nến Đỏ ở bên cạnh nghi hoặc, cho dù từ trước Hiên Viên Vấn Thiên dạy nàng rất nhiều thứ, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì về những người này.
"Bọn họ vừa rồi nhắc tới một chỗ." Hơi ngừng một chút, con ngươi màu lam lạnh nhẹ nhàng chuyển động "Tư U Cảnh."
"Ta chưa bao giờ nghe nói đến." Nến Đỏ lắc đầu, "Còn có chỗ mà ngay cả A Cha cũng không biết sao?"
"Thế gian to lớn, huống hồ Tư U Cảnh không dính dáng cùng hắn, bởi vậy hắn mới không đề cập." Nguyệt Dạ chỉ có thể nghĩ như vậy.
Đương nhiên, cũng có thể là Tư U Cảnh quá mức thần bí. Thần bí đến mức ngay cả Hiên Viên Cẩn cùng Hiên Viên Vấn Thiên đều không thể biết tới.
Nói vậy chỉ sợ rất khó giải quyết. Chỗ ẩn giấu trong bóng tối như vậy, nhất định siêu việt cường đại khủng bố hơn Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La nhiều.
Bọn họ quản lý hồn phách, quản lý sinh tử luân hồi, như tồn tại trong thần thoại vậy.
"Vương, hắn đồng ý hàng." Một lát sau, A Tát Lôi mang theo Ô Lạp bị đông lạnh một nửa thành cầu băng.
Băng Linh Huyễn Điểu xuống tay thật thâm hiểm, toàn thân chỗ nào cũng đông lạnh, nhưng đầu thì không, để hắn vẫn duy trì thanh tỉnh, vẫn biết kêu to cầu xin tha thứ, nhưng lại thống khổ nhất.
Nhìn băng vũ trong suốt trên nhánh cây, Băng Linh Huyễn Điểu thần thái lãnh ngạo, không liếc ai một cái, Nguyệt Dạ mới hạ mắt xuống lạnh lùng nhìn Ô Lạp quỳ dưới tàng cây.
"Kể hết những gì ngươi biết thì ta sẽ làm tuyết tan."
Ô Lạp nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa nói: "Chúng ta theo lệnh Lôi Vương đại nhân đi vây bắt hồn phách một người tên là Hoàng Bắc Nguyệt chạy mất."
"Lôi Vương là ai?".
"Một trong năm vị Tần vương của Tư U Cảnh, chưởng quản hồn phách cùng giao tiếp với nhân thế." Ô Lạp đôi mắt ục ục di chuyển, bị đông lạnh nên hàm răng run lên, nói chuyện cũng không lưu loát,"Đại, đại nhân, Lôi Vương đại nhân rất lợi hại, nếu hắn biết các ngươi......"
"Ta giết các ngươi, hủy thi diệt tích, hắn có thể biết sao?" Nguyệt Dạ khóe mắt bén chọn, vài phần sơ lạnh.
Ô Lạp run run, giọng nói run rẩy: "Ta, chúng ta cũng có hồn phách......"
"Đương nhiên, vì phòng ngừa hồn phách các ngươi trở về cáo trạng, ta sẽ phong ấn các ngươi, lệnh phong ấn đâu?" Nguyệt Dạ vươn tay.
"Ta sẽ không giao lệnh phong ấn cho các ngươi! Trừ phi, trừ phi ngươi thả chúng ta!"
"Tù nhân không có tư cách nói điều kiện." Nguyệt Dạ vẫy tay, để Cát Khắc đem Phương Pháp Tây dẫn tới, hắn bị Tiểu Hổ thiêu toàn thân tối như mực, chỉ còn lại cặp mắt vẫn sáng, giờ phút này đã ngã nghiêng trên mặt đất, vết bỏng cực kỳ nghiêm trọng.
"Phương Pháp Tây, u u ô..." Nhìn thấy Phương Pháp Tây bi thảm như vậy, Ô Lạp lập tức khóc lớn.
"Lệnh Phong ấn." Nguyệt Dạ nói lại một lần, trong giọng nói đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Ô Lạp không dám chần chờ, lập tức lục soát lệnh phong ấn trên người Phương Pháp Tây, cung kính đưa cho nàng.
Nến Đỏ mang lệnh phong ấn lên, đó là một lệnh bài màu vàng, hai bên đường viền hoa màu đen, ở chỗ trống phía giữa có một dấu hiệu như luồng khói xanh.
Hoa văn ở mép lệnh bài dường như quen quen.
Ô Lạp đơn thuần sẽ không làm bộ, bởi vậy nàng tin tưởng lệnh bài trăm phần trăm là thật.
Một luồng khói xanh này chẳng lẽ chính là hồn phách bị phong ấn sao?
Nguyệt Dạ vươn một ngón tay, muốn sờ khói xanh có động tĩnh hay không.
"Không nên đụng!" Ô Lạp đột nhiên hô to, "Sẽ làm hồn phách thả ra".
Quả nhiên là hồn phách, Nguyệt Dạ thu hồi tay, đặt lệnh phong ấn trong lòng bàn tay gõ một chút, nói: "Hiện tại có thể nói, Tư U Cảnh rốt cục là chỗ nào? Có phải là..... Minh giới?".
"Đúng!" Phương Pháp Tây cố gắng phun ra một chữ.
Song Ô Lạp lại cười ha hả, khóe mắt cũng cười ra nước mắt, "Minh giới? Ha ha ha, Minh giới?"
Phương Pháp Tây bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đồ đần......
Nguyệt Dạ tự nhiên biết Phương Pháp Tây vừa rồi muốn che giấu, có điều Ô Lạp quá ngu, căn bản không am hiểu nói chuyện.
Ánh mắt chuyển hướng Ô Lạp, nếu không phải Minh giới thì nàng yên tâm hơn nhiều, sức mạnh thần thánh ma quỷ hư ảo mới là khó đối phó nhất.
Tuy nhiên, nếu đối phương chỉ là một thế lực cường đại thì lại khác.
"Nói mau! Nếu không lại đông lạnh ngươi lần nữa!" Nguyệt Dạ quát lạnh.
Ô Lạp lập tức ngừng cười, lắp bắp nói: "Căn, căn bản không có Minh giới, Tư U Cảnh chỉ bắt bớ hồn phách cùng bọn họ ký khế ước hoặc nguyền rủa, do đó cho mình sử dụng."
"Hồn phách hư vô mờ mịt, làm sao các ngươi biết cùng bọn họ ký khế ước?"
"Việc này, không phải việc của bọn ta." Ô Lạp chớp chớp mắt, đúng là hoàn toàn không biết gì cả.
Nguyệt Dạ thay đổi vấn đề, nói: "Các ngươi thật có thể can thiệp tới luân hồi?"
"Dạ Vương bệ hạ không gì làm khó được!" Ô Lạp lớn tiếng nói.
Dạ Vương? Một nhân vật thần bí, nhưng giờ phút này Nguyệt Dạ không có hứng thú biết Dạ Vương.
"Vậy nói cho ta biết, trên đời mỗi ngày đều có nhiều người chết như vậy, sao các ngươi lại biết chỗ hồn phách ở?"
"Người bình thường hồn phách tự nhiên không khó, nhưng một số triệu hồi sư, luyện dược sư cùng hồn phách cường giả......" Ô Lạp không giữ mồm giữ miệng nói, đột nhiên Phương Pháp Tây nhảy dựng lên che miệng hắn lại!
"Đồ đần! Không được nói nữa. Ngươi muốn phản bội Tư U Cảnh, muốn bị Lôi Vương đại nhân trừng phạt sao?"
Ô Lạp lập tức rùng mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cực độ.
Suýt nói đến trọng điểm.
Trái tim Nguyệt Dạ hung ác, trên khuôn mặt thanh lệ chợt xuất hiện sát khí đặc hơn, bỗng nhiên đứng lên khỏi gốc cây.
"Hừ! Lôi Vương các ngươi trừng phạt lợi hại? ta trừng phạt sẽ không lợi hại sao?" Nói xong vẫy tay Băng Linh Huyễn Điểu, cánh băng thật lớn lập tức mở ra, che toàn bộ ánh sáng trên đầu.
Khuôn mặt Ô Lạp nhất thời tái nhợt, nhớ tới mùi vị bị khí lạnh vô cùng đóng băng vừa rồi liền run rẩy.
Lôi Vương đại nhân rất đáng sợ, cô gái này cũng rất đáng sợ a!
"Không được nói!" Phương Pháp Tây hung ác ra lệnh, bịt miệng của hắn, chết cũng không buông tay.
Tiểu Hổ từ phía sau đi tới, móng vuốt tách hắn ra, tiếp tục dùng lửa nóng thiêu hắn. Nó điều chỉnh lực cháy rất khá, dù đau nhức nhưng không chết được.
Nghe Phương Pháp Tây ngày càng kêu gào thê thảm, sắc mặt Ô Lạp cũng càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng oa một tiếng khóc lớn lên: "Ta nói! Ta nói! Đừng đông lạnh ta!".
Nguyệt Dạ ra hiệu với Băng Linh Huyễn Điểu, nó từ phía sau tiến lại, bàn chân thật lớn dẫm Ô Lạp bên dưới.
"Chỉ cần lời nói của ngươi có nửa chữ khiến ta cảm giác là nói dối, lập tức cho ngươi thành tượng băng!" Nguyệt Dạ hung hăng nói.
"Nói thật! Ta tuyệt đối nói thật!" Ô Lạp sợ đến thân thể run rẩy.
"Cả Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nhiều cường giả như vậy, mặc kệ là tu tập võ đạo, triệu hoán thuật, luyện dược thuật, ảo thuật, linh hồn bọn họ cũng rất cường đại, cũng không phải dễ dàng khiến các ngươi vây bắt? Các ngươi dựa vào cái gì có thể bắt bọn họ?" Nguyệt Dạ lạnh lùng hỏi.
Không biết tại sao, nàng mặc dù không có cực nhỏ trí nhớ, nhưng lại cảm giác hoang mang cùng khó tin.
Chuyện này dường như cùng nàng, không, phải nói là cùng Hoàng Bắc Nguyệt không thoát khỏi liên quan!
Nhưng nếu có quan hệ thì Nến Đỏ hẳn sẽ biết, nhưng Nến Đỏ cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Ô Lạp chảy nước mắt nói: "Chúng ta, chúng ta có khế ước cùng mỗi một cường giả."
"Khế ước?" Nguyệt Dạ ngẩn ra, ngay cả Cát Khắc cùng A Tát Lôi cũng không hiểu liếc nhìn nhau một cái.
Chỉ Nến Đỏ đột nhiên che miệng, đôi mắt trong suốt chậm rãi trợn to, từ khe hở phát ra tiếng hô nhỏ khiếp sợ.
Nguyệt Dạ nhìn nàng, khẳng định biết sự tình trọng đại, liền quát Ô Lạp: "Nói mau!"
Ô Lạp vội nói: "Ở công hội lính đánh thuê! Kẻ mạnh trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp muốn tu hành đều phải tuyên thệ thuần phục tại Công hội lính đánh thuê, ký khế ước với khế ước trận......"
Nghe hắn nói xong, mọi người kể cả Nguyệt Dạ đều ngơ ngẩn, thần sắc trên mặt mỗi người cũng thiên biến vạn hóa, cực kỳ nghiêm nghị.
Bước trên con đường của kẻ mạnh, nhất định phải trở thành lính đánh thuê, cùng ký khế ước với khế ước trận, thuần phục vương lệnh của lính đánh thuê. Dường như tất cả cường giả trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều phải đi theo đường này.
Trừ một số lính đánh thuê hắc ám, nhưng bọn hắn cũng không chạy khỏi thế lực lính đánh thuê khổng lồ đuổi giết.
Trong lòng mọi người đều không hẹn mà lạnh toát cả người, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, lạnh triệt nội tâm.
Ai mà ngờ được bề ngoài công hội lính đánh thuê đúng là che chở, kì thực là lực lượng tà ác nô dịch bọn họ sau khi chết?
Nghe Ô Lạp đã nói ra bí mật lớn nhất, đã không còn bất cứ gì có thể giấu diếm, Phương Pháp Tây nằm trên mặt đất dự định nhận thua.
Nguyệt Dạ để Băng Linh Huyễn Điểu mở thân thể đóng băng của Ô Lạp ra, để hắn cùng Phương Pháp Tây về một chỗ.
"Ngươi tên ngu ngốc này!" Phương Pháp Tây nghiến răng nghiến lợi nói,"Tiết lộ bí mật của Tư U Cảnh, ngươi vẫn định trở về sao?".
"Có Lôi Vương đại nhân, bọn họ biết thì sao? trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp không có người có thực lực đối nghịch cùng Tư U Cảnh!" Ô Lạp giống như không có gì lo lắng.
Phương Pháp Tây không nói gì.
Nguyệt Dạ nghe được lời hắn, trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn chậm rãi hiện ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt trong suốt chuyển hướng bọn họ.
"Ta luôn luôn là người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta thì giết cả nhà hắn!"
Ô Lạp ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt rất ngờ nghệch, Phương Pháp Tây lại cười lạnh: "Chỉ bằng một hồn phách như ngươi? Ngươi có biết gặp phải chính là người nào không?"
Nguyệt Dạ đồng dạng cười lạnh đáp lại: "Tư U Cảnh cũng không biết bọn họ chọc phải người nào! Sau khi ta dựng lại linh thể, các ngươi đừng nghĩ có ngày lành!"