Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ tỉnh mộng, Dực, ngươi sẽ cười trừ, cảm giác chỉ như giấc mộng hoang đường mà thôi, nàng cũng sẽ cười cười, cất kỹ mọi chuyện dưới đáy lòng.

Chờ lần sau gặp lại vẫn rút đao hướng tới, sống chết không tha.

Đây chính là thứ tốt nhất trong tình yêu chúng ta đi, mặc dù không có quá trình nở hoa, nhưng đã có kết quả ngọt ngào, dù là chỉ là trong mộng.

Nàng nhẹ nhàng tựa vào trước ngực hắn, khóe miệng êm ái cười, cam tâm tình nguyện, đâu còn sợ sau này núi đao biển lửa chứ?

Hơi thở nặng nề phập phồng bên tai nàng, Phong Liên Dực nhẹ nhàng liếc nàng một cái, con ngươi vốn trong suốt, giờ phút này hư ảo như bị nhuộm một tầng cảnh trong mơ, xinh đẹp mê ly, nhìn hắn mà suýt quên cả thở.

"Nguyệt, ngươi có phải hay không rất ghét ta như vậy?" Giọng hắn khàn khàn, bị dục tình bao phủ càng gợi cảm.

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhẹ: "Ta thích ngươi như vậy, rất thích."

Hắn ngẩn ra, trong con ngươi màu tím sẫm hiện lên vẻ thống khổ, lập tức cởi xiêm y của nàng, một mặt tỉ mỉ hôn nàng.

Xiêm y rơi xuống đất, trên người nàng da tay trắng noãn nhẵn nhụi thành một mảnh trắng tuyết trong mắt hắn, nàng trời sanh tính rộng rãi, trừ trên mặt thì rất ít khi để ý vết sẹo trên người, bởi vậy trên người có mấy vết sẹo mặc dù không nghiêm trọng, nhưng lại hằn rõ so với da tay tuyết trắng khiến Hoàng Bắc Nguyệt ngượng ngùng giơ tay ngăn trở.

Sớm biết có ngày này thì nàng hẳn đã sớm chuẩn bị để diệt trừ vết sẹo, trong mắt hắn, nàng muốn chính mình hoàn mỹ không có khiếm khuyết.

Đặc biệt là chỉ một lần trong mộng này.

Tuy nhiên hiện tại hối hận đã không còn kịp, hắn cúi đầu khẽ hôn vào vết sẹo nhợt nhạt trên vai nàng.

Hắn không thèm để ý nàng có đẹp hay không, nhưng hắn đau lòng.

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt mông lung nhìn hắn, đột nhiên mở hai tay nắm chặt bả vai rắn chắc của hắn, nàng sóng mắt như nước, nồng đậm lông mi che giấu ánh mắt như ẩn như hiện.

Ánh mặt trời mỏng manh sáng rỡ thấu qua cửa sổ, êm ái chiếu vào làn da nàng, hấp dẫn giống như hoa yêu, hắn ngừng thở hai giây, đột nhiên thân thể bắt đầu phát chặt, hô hấp dồn dập, ánh mắt chuyển thành một mảnh ám tử.

Da thịt cùng da thịt vừa khít không thể thỏa mãn dục vọng của hắn, mềm mại cùng nhẵn nhụi vượt qua tưởng tượng lại khiến hắn khát vọng lâu như vậy...

Hắn bắt đầu trải mịn hôn ở trên người nàng, từ cổ mãi cho đến bụng bóng loáng bằng phẳng, tùy ý đốt lửa.

Hắn đầu lưỡi như mặt nước lạnh lẽo, qua một chỗ cũng làm cho nàng sợ hãi nắm chắc hắn, cố gắng ngẩng đầu, nhưng lại chỉ nhìn thấy gò má hoàn mỹ như yêu của hắn.

Nàng thấp giọng hô:"Dực..."

Sức nóng kỳ dì từ bụng tràn ra, thân thể nàng cảm giác hư không không thể thừa nhận, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cảm giác mình lại hư không như thế.

Hư không như vậy chỉ có lấp kín lẫn nhau.

Hắn ngước mắt nhìn nàng thật sâu, rồi sau đó, hai tay cầm eo nhỏ nhắn của nàng, thoáng giơ lên, bắt đầu chậm rãi tiến vào.

Rất sợ thương tổn nàng, động tác hắn rất chậm, mồ hôi từ từ ngưng tụ trên trán, hô hấp cũng càng ngày càng nặng.

Lúc gặp phải chướng ngại, hắn dừng lại, mang theo vài phần thống khổ nhìn nàng, giọng nói trầm khàn như bóng đêm quây quang hắn.

"Hiện tại hối hận vẫn kịp."

Nàng hơi tò mò tại sao ở trong mộng hắn vẫn lý trí hỏi nàng như vậy, nhưng hy vọng gắn kết với hắn càng sâu trong tay nàng.

Nàng không hối hận, sao hối hận được chứ? Có lẽ cuộc đời này chỉ có một lần thân cận với hắn như vậy.

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt mông lung, gương mặt ửng đỏ, trong con ngươi ngập nước. Ánh mắt hắn bị dục tình hành hạ làm khuôn mặt gợi cảm mị hoặc. Sắc đẹp khuynh quốc như vậy khiến thành trì cũng rơi vào tay giặc. Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt cố gắng mỉm cười với hắn, mềm mại, dịu ngoan, đó là một khuôn mặt xinh đẹp nhường nào? Tuấn tú, tha thiết ước mơ.

"Dực, hôn ta."

Hắn cúi đầu ngấn trụ môi nàng, dùng sức trằn trọc, đồng thời ưỡn thân...

Nàng hô nhỏ, thân thể căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Hắn nhất thời cứng đờ, không dám cử động nhìn nàng "Rất đau sao?"

Nàng cau mày không nói, cắn môi, hắn nín thở chờ đợi, hồi lâu mới chịu đựng đau nhức lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào trên vai hắn, hốc mắt đã ươn ướt.

"Không đau, không đau chút nào." Còn không bằng nàng thương tổn hắn, đau nhức như vậy căn bản không quan trọng.

Hắn hôn nàng, sau đó bắt đầu chậm rãi động tác, không rõ, hắn đã bỏ qua viện ái, sao còn có thể dịu dàng yêu nàng như vậy?

Có lẽ bởi vì ở trong mộng, cho nên bọn họ đều là bộ dáng đồng lòng tốt nhất lúc ban đầu.

Ở trong giấc mộng, mọi chuyện cũng trở nên mơ hồ, chỉ có cảm giác mới chân thật nhất. Khi hắn lần lượt va chạm vào nàng, kiếp trước cùng kiếp này lần lượt đan xen.

Chuyện từng xảy ra, vô số lần bên bờ sống chết, thời khắc nguy cấp, âm mưu đấu đá cũng không phục tồn tại, ngàn vạn năm cũng chỉ trong trong nháy mắt đó.

Chỉ có giờ khắc này là nàng dùng hết hai đời mới chờ tới, hóa ra nàng đợi lâu như vậy......

Tại giao cảnh đoàn tụ, thời khắc liều chết triền miên, Hoàng Bắc Nguyệt ôm thật chặt hắn muốn khóc.

Không phải bởi vì lần đầu tiên đau đớn, mà bởi vì nàng rốt cuộc đem trái tim cùng thân thể hoàn toàn giao cho hắn, mà bọn họ lại không thể ở bên nhau...

Bên trong là điên loan đảo phượng, như keo như sơn, mà bên ngoài ánh mắt Lệ Tà lại âm ám nhìn tay của mình.

Trong lòng bàn tay có nguyên khí phong vô hình đang dần dần tiêu tán ra bên ngoài, nguyên khí phong tiến vào không khí như giấy vụn, bay càng ngày càng xa.

Hắn thân thể cao lớn như núi nhỏ đứng trong rừng, ngước mắt đuổi theo chỗ nguyên khí phong biến mất, ánh mắt hơi ngưng tụ, trong con ngươi màu tím nhạt phản chiếu một màu đỏ đẹp đẽ.

Vạt áo đỏ như máu bay lên trong gió, mặt nạ tinh sảo hoàn mỹ, có cảm giác người ta vừa gặp đã thương.

Vẫn không nhúc nhích đứng trên ngọn cây xa xa, ánh mắt đỏ sậm nhìn về phía bên này, bộ dáng như có điều suy nghĩ.

Lệ Tà bước qua, thân thể cao lớn từ trên cao nhìn xuống ma thú mạnh mẽ này, mặc dù có ưu thế độ cao, nhưng khí thế Yểm không hề kém hắn.

"Yểm các hạ, xem ra bị thương không nhẹ a." Lệ Tà châm chọc nói, vẻ mặt đồ đằng có vẻ đáng sợ, nhưng hắn biết, Yểm tháo mặt nạ xuống còn đáng sợ hơn hắn một trăm lần.

Yểm miễn cưỡng liếc hắn một cái, ánh mắt vẫn hấp dẫn hồn phách người như trước.

"Ai ở bên trong?"

"Người mà ngươi không muốn nhìn thấy." Lệ Tà thản nhiên nói.

Yểm cúi đầu nhìn tay hắn, thoáng thấy nguyên khí phong tiêu tán, Yểm lạnh lùng nói: "Vì sao nguyên khí của ngươi đang biến mất?"

Lệ Tà mím môi, thờ ơ nắm chặt tay nói:"Không phải chuyện mà các hạ bận tâm."

"Vậy ta nên bận tâm cái gì?" Yểm uể oải hỏi, đối với rất nhiều chuyện, hắn không hề có hứng thú.

Lệ Tà nói: "Dung mạo tuyệt thế xinh đẹp của ngươi bị hủy, ngươi không hận sao?"

"Hận, thì tính sao?"

"Ta rất hy vọng có thể tận mắt thấy cô ta chết, đáng tiếc Tu La vương vẫn nhân từ nương tay, không thể để ta theo ý nguyện a!" Lệ Tà cảm thán nói.

Yểm nói: "Cô ta đã chết một lần vẫn sống lại, nữ nhân này không đơn giản như vậy."

"Hừ, mặc dù nói như vậy, nhưng để cô ta lại, đối với ta và ngươi cũng không có lợi, mặc kệ thế nào, Vạn Thú Vô Cương cùng ma thú vĩnh viễn đối lập, cô ta còn sống, ta và ngươi phải chết hoặc bị phong ấn, ngươi nguyện ý sao?"

Yểm híp hai mắt, bộ dáng vẫn uể oải "Ta theo hắc tử (nốt ruồi đen) hợp tác, hắn làm thế nào thì ta làm như thế, không muốn lãng phí thời gian hỏi nhiều, có điều ta rất hoài nghi, cô ta có thể tập hợp đủ năm loại chú ấn không? Chú ấn Phong cuối cùng là khó khăn nhất đi?"

Nghe hắn nói như vậy, trong ánh mắt Lệ Tà trở nên rất tối tăm, trong nắm tay nắm chặt, nguyên khí phong tiêu tán càng lúc càng nhanh.

"Hừ! Năm đó Hiên Viên Vấn Thiên cũng thành công còn gì? chỉ cần cầm Vạn Thú Vô Cương, vận may vĩnh viễn giống nhau!" Lệ Tà phẫn hận nói.

Yểm thấp giọng cười rộ lên: "Vấn Thiên? Vấn Thiên là ta nuôi lớn, thủ đoạn mà hắn dùng để đạt được Chú ấn Phong cũng không quang minh, điểm này, tin rằng ngươi càng rõ hơn ta?"

Lệ Tà hừ lạnh: "Tu La vương Thượng Mặc Cho chết, thành toàn hắn!"

"Đúng vậy, Âm Hậu vì Vấn Thiên không tiếc thiệt thòi gả cho hắn, cuối cùng thành công ám sát Tu La vương, đoạt nguyên khí phong của hắn..." Yểm nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại, ánh mắt màu đỏ như lưỡi dao sắc bén bắn về phía vậy phòng nhỏ trong núi!

Thân thể vừa động, Yểm đột nhiên bước về phía trước, muốn vượt qua Lệ Tà, nhưng Lệ Tà lại sớm có chuẩn bị, lúc hắn hành động liền lui về phía sau, thân thể cao lớn che kín đường của Yểm.

Yểm hung hăng nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên ha ha ha cười to "Được lắm Thành Tu La a!"

Lệ Tà sắc mặt càng tối tăm hơn hắn, nhưng lúc này vẫn thản nhiên nói một câu: "Lệnh vua không thể trái."

"Hừ! Tu La vương định ngồi xem hổ đấu? Nói cho hắn biết, không có chuyện dễ dàng như vậy!" Yểm hung tợn nói "Hắn giúp Hoàng Bắc Nguyệt, ta cùng hắc tử (nốt ruồi đen) cho dù bị phong ấn cũng muốn lôi hắn chôn cùng!"

"Ngươi cùng Quân Ly vô dụng như vậy sao?" Lệ Tà nói "Năm đó Hiên Viên Vấn Thiên phong ấn ngươi cũng lực bất tòng tâm mà chết. Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại muốn đối phó ngoài ngươi cùng Quân Ly còn có Thiên Quỳ nữa."

Ánh mắt Yểm vẫn âm tà, như là không nghe thấy lời của hắn, chỉ lạnh lùng phẩy tay áo một cái, "Yên tâm, đừng nghĩ không đếm xỉa đến Thành Tu La!"

Nói xong, vô số cánh hoa hiện lên, bóng dáng yêu hồng biễn mất giữa đám hoa bay hoa lệ.

Nhìn Yểm biến mất, Lệ Tà mới chậm rãi buông lỏng nắm tay, lầm bầm lầu bầu "Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt, không có Hoàng Bắc Nguyệt, sao có thể kiềm chế ba cái đại ma đầu các ngươi?"

Bên ngoài khúc nhạc đệm ngắn cũng không ảnh hưởng Loan Phượng trong phòng nhỏ. Hoàng Bắc Nguyệt vừa bị công thành đoạt đất không ngừng nghỉ lúc đầu còn có thể ôm hắn tình ý nói chuyện liên tục, càng về sau chỉ có thể rên rỉ...

Nếu như đây là một hồi chiến thì hắn trời sinh là vương giả trên chiến trường, mà nàng, Dạ Già Vương Hoàng Bắc Nguyệt thực lực mạnh mẽ chỉ có thể bị đánh tơi bời cầu xin tha thứ...

Mãi mới chờ đến lúc hắn thoả mãn, nàng mệt mỏi ghé vào trên lồng ngực hắn không nhúc nhích, mặc kệ hắn châm chọc lần thứ hai, giả chết không động đậy.

Đùa chứ, cái gọi là "Tinh tẫn người vong" là áp dụng với phụ nữ chứ?

Thể năng của nàng tuyệt đối là số một, nhưng trước mặt hắn vẫn có cảm giác không ngóc đầu lên được.

Mồ hôi nhỏ giọt, hai cỗ thân thể như dính áp vào nhau, hắn ôn tồn cắn vành tai của nàng, mơ hồ có khí thế trọng chỉnh núi sông, Hoàng Bắc Nguyệt kinh hồn táng đảm giả chết, vừa giả bộ đã mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi...

Nếu như đây là mộng, tại sao rõ ràng triền miên như vậy?

Nếu đây không phải là mộng, sao hắn có thể dịu dàng ôm nàng, yêu thương nàng?

Hắn cầm mặt của nàng, thân thể bộ phận tương liên, lực lượng lửa nóng chậm rãi tiến vào, nàng mơ hồ không biết là cái gì, hai mắt cố gắng muốn mở, lại bị tay hắn nhẹ nhàng ngăn lại.

"Nguyệt, thấy không? có ánh sáng..." Hắn thấp giọng thì thào.

Bị giọng nói của hắn dẫn dắt, nàng cố gắng nhìn, ở bóng tối trong đầu giống như đường hầm xe lửa dài dằng dặc, thật sự thấy ánh sáng như ẩn như hiện phía trước.

"Đi qua, đừng sợ, ta ở chỗ này nhìn ngươi." Hắn tiếp tục lấy giọng nói khàn khàn hấp dẫn.

Nàng bị chỉ dẫn, chậm rãi đi về phía trước, từng bước lại có thể cảm giác được hắn ôm, hơi ấm vây quanh nàng.

Khóe miệng tươi cười chậm rãi mở rộng, vẫn mở rộng đến khi ánh sáng chói mắt vây quanh nàng, sau đó, độ ấm của hắn biến mất.

"Nguyệt, ta yêu ngươi, vẫn mai yêu ngươi, chưa bao giờ thay đổi..." Hắn thấp giọng thở dài, chợt biến mất.

Hoàng Bắc Nguyệt chợt mở to mắt, trở tay muốn bắt hắn lại, không muốn để hơi ấm biến mất, song...

Ánh trăng thản nhiên từ ngoài cửa sổ xuyên thấu chiếu vào khuôn mặt của nàng, trong không gian mông lung, không khí chung quanh thanh lạnh, nàng ngủ ở trên giường trúc, đắp chăn mỏng, trên người đau ê ẩm khó tin.

Kinh ngạc nhìn chung quanh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Mọi chuyện vừa rồi là nàng nằm mơ sao?

Không, sẽ không a, nàng rất tỉnh táo, vẫn rất thanh tỉnh, mọi chuyện xảy ra, tất cả chi tiết nàng cũng nhớ rất rõ ràng, làm sao có thể là giấc mộng?

Người nằm mơ rõ ràng là Phong Liên Dực, tại sao lại biến thành nàng?

Nàng chậm rãi ngồi xuống, biết chung quanh không có ai, không có nguyên khí dao động, không có gì hết, chỉ là rừng cây lạnh lẽo, đêm tối cùng nhà gỗ nhỏ.

Nàng tựa khuôn mặt vào trong bàn tay, chậm rãi hô hấp, chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Không biết qua bao lâu, cửa nhà gỗ nhỏ bị đẩy nhẹ ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt cất giấu vui mừng lẫn sợ hãi, nhưng nhìn thấy Nến Đỏ đứng ngơ ngác ở cửa, vui sướng trong mắt tựa như hoa nến lặng yên dập tắt.

Hắn đi, sẽ không trở về.

Kỳ quái! Nàng sao có thể như nữ nhân ngốc đem lần đầu tiên hiến cho người yêu, nhưng đối phương lại vì đạt được thân thể của nàng mà sau khi rời khỏi khiến tim như bị đao cắt, khổ sở muốn đập đầu vào tường chứ?

Nàng khi nào thì trở nên không rộng rãi như vậy?

"Chủ nhân?" Nến Đỏ trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, nàng hoàn toàn không ngờ nhìn thấy một màn như vậy.

Nhìn thấy nàng ôm chăn mỏng, bên ngoài bả vai cùng phía dưới cổ, tất cả đều hằn lên vết đỏ tím, nàng tuổi không nhỏ, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ.

Thấy bộ dáng Nến Đỏ thẹn thùng như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi kéo chăn mỏng quấn quanh mình thành một vòng tròn, để cằm trên đầu gối, thản nhiên cười nói: "Thật như một giấc mộng, nhưng tỉnh mộng lại cảm giác thật thê lương."

Nến Đỏ đỏ mắt đi tới, ngồi xuống bên người nàng, nghẹn ngào nói: "Phong Liên Dực là một đại ác nhân! Đại hỗn đản! Hắn như thế nào có thể..."

"Là ta cam tâm tình nguyện." Hoàng Bắc Nguyệt thì thào nói "Ta biết hắn tại sao muốn bỏ qua viện ái."

Nến Đỏ cúi đầu, không ngừng khóc nhè.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng mặc kệ nàng có nghiêm túc nghe hay không, vẫn cứ nói: "Hắn vì yêu ta trong vô vọng, cho nên lựa chọn tác thành ta, nếu không, cho dù ta buông tha hết thảy mà đi theo hắn, nửa đời sau hắn cũng sẽ tự trách mà không dám đến gần ta".

"Hắn sợ không thể thực hiện giấc mộng của ta, sợ cả đời ta đều hoài nghi cùng hối hận..."

Nàng nói một nửa cũng ngừng lại, từng giọt nước mắt trào ra bên ngoài, không thể ngăn cản được.

Nến Đỏ ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn nhìn, chỉ thấy trong mi tâm của Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên thoáng hiện ký hiệu Chú ấn Phong, đột nhiên giật mình một cái, lập tức trong lòng tràn đầy chua xót.

"Chủ nhân......" Nghẹn ngào mở miệng, kết quả không nói được gì hết, Nến Đỏ chỉ có thể tới gần nàng, chậm rãi ôm nàng, để nàng khóc thật thoải mái.

Chú ấn Phong đúng thứ khó đạt nhất trong năm loại chú ấn.

Mặc dù nguyên khí phong nhìn dịu dàng, kì thực hết sức bá đạo, trên cả đại lục, chỉ có mấy người nổi tiếng với nguyên khí phong, mà một khi tu luyện nguyên khí phong tới trình độ nhất định rất đáng sợ.

Các đời vương tộc trong Thành Tu La đều truyền thừa nguyên khí phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK