Chiến Dã đi một mạch, nhờ có người của mình giúp đỡ, từ sau khi Anh Dạ công chúa dời Nam Dực quốc, hành tung của nàng đều có người báo cáo chi tiết lại với hắn.
“Điện hạ, biệt viện bên hồ ngay đằng trước, là nơi ở của Tề vương Bắc Diệu quốc.”
Ghìm cương ngựa dừng lại bên hồ, quả nhiên Anh Dạ tìm đường đến đây, là vì Phong Liên Dực.
Mấy năm gần đây, quan hệ hai nước Nam Dực quốc và Bắc Diệu quốc coi như là hoà thuận, thương nhân qua lại, văn hóa kết hợp, nếu lúc này, Anh Dạ có thể đến Bắc Diệu quốc làm Tề Vương phi, chắc chắn quý tộc hai nước đều thấy vui mừng.
Nhưng, Anh Dạ từ nhỏ đã luôn thích Phong Liên Dực, lại không biết đối phương đối với nàng có tình ý hay không.
Thanh mai trúc mã từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Anh Dạ xinh đẹp đáng yêu, tuy tính cách có chút điêu ngoa, nhưng tấm lòng thiện lương, thông minh lanh lợi, Phong Liên Dực ít nhiều cũng sẽ động lòng.
Trên mặt hiện ra nụ cười có chút vui mừng, Chiến Dã sai người đi trước, đưa thiệp thăm hỏi, người kia mới đi được một đoạn, bỗng nhiên cửa phủ phía trước mở ra, một bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn từ bên trong khóc lóc chạy ra.
Người nọ hoảng sợ, vội vàng nép sang một bên, khi ngẩng đầu nhìn rõ người đang khóc kia, sắc mặt liền thay đổi, gọi lớn: “Công chúa điện hạ!”
Chiến Dã ở khá xa, nhưng liếc mắt nhìn qua thấy thân ảnh kia chẳng phải là Anh Dạ sao?
Công chúa Anh Dạ lớn lên từ trong muôn vàn cưng chiều, ngay cả hắn cũng không nỡ làm cho nàng bị một chút xíu tổn thương, vì sao đến Bắc Diệu quốc lại khóc thành ra như vậy?
Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Chiến Dã đi lên, túm lấy tay của công chúa Anh Dạ, hỏi: “Anh Dạ, làm sao vậy?”
Công chúa Anh Dạ ngẩng đầu, thấy là hắn, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền nhào vào trong ngực hắn, không kiềm chế nữa mà khóc to thành tiếng.
“Hắn khi dễ ta! Hắn bắt nạt ta!”
Hai cung nữ Vô Song và Vô Hoan đi theo bên người nàng cũng tỏ ra rất tức giận.
Khóe mắt Vô Song đỏ ửng, nói: “Tề vương kia sao lại có thể như thế? Ngày trước không nhìn ra hắn là người như vậy! Làm cho người ta hết sức thất vọng!”
Chiến Dã nheo mắt lại, thấy Anh Dạ khóc thê thảm như vậy, trong lòng đã rất giận dữ, lại nghe hai cái cung nữ này nói như thế, trong lòng liền khẳng định Phong Liên Dực đã làm gì không phải với Anh Dạ, nếu không với tính cách lúc nào cũng mạnh mẽ của Anh Dạ, tuyệt đối sẽ không khóc thành như vậy!
Đang tức giận trong lòng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người từ cửa phủ chạy theo ra, áo trắng tung bay, nhìn qua vẫn không nhiễm một hạt bụi trần nào, tự nhiên phóng khoáng, vẫn là hình tượng công tử nhã nhặn!
Phong Liên Dực sợ công chúa Anh Dạ một mình chạy ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, mới lo lắng đuổi theo, nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy bóng dáng một người cao ngất đang ôm công chúa Anh trong trong, không khỏi ngẩn ra.
“Thái tử Chiến Dã?” Năm năm không gặp, nhưng bộ dáng vẫn không hề thay đổi, nhìn qua, vẫn là thái tử điện hạ anh tuấn phong nhã, cao quý lạnh lùng.
“Ngươi đã làm gì Anh Dạ?” Chiến Dã ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa tức giận nồng đậm.
Hắn tuy không quá chiều chuộng Anh Dạ giống như phụ hoàng và mẫu hậu, mặc nàng vô cớ gây sự, nhưng Anh Dạ một mình ở nước khác bị bắt nạt, trong lòng người làm anh như hắn sao có thể dễ chịu?
“Chuyện này —” Phong Liên Dực có chút khó xử, nhìn thấy Anh Dạ công chúa khóc đến đau lòng như vậy, bản thân cũng không thể chối cãi, nói lý với nữ nhân thường khó mà nói rõ được.
“Điện hạ, biệt viện bên hồ ngay đằng trước, là nơi ở của Tề vương Bắc Diệu quốc.”
Ghìm cương ngựa dừng lại bên hồ, quả nhiên Anh Dạ tìm đường đến đây, là vì Phong Liên Dực.
Mấy năm gần đây, quan hệ hai nước Nam Dực quốc và Bắc Diệu quốc coi như là hoà thuận, thương nhân qua lại, văn hóa kết hợp, nếu lúc này, Anh Dạ có thể đến Bắc Diệu quốc làm Tề Vương phi, chắc chắn quý tộc hai nước đều thấy vui mừng.
Nhưng, Anh Dạ từ nhỏ đã luôn thích Phong Liên Dực, lại không biết đối phương đối với nàng có tình ý hay không.
Thanh mai trúc mã từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Anh Dạ xinh đẹp đáng yêu, tuy tính cách có chút điêu ngoa, nhưng tấm lòng thiện lương, thông minh lanh lợi, Phong Liên Dực ít nhiều cũng sẽ động lòng.
Trên mặt hiện ra nụ cười có chút vui mừng, Chiến Dã sai người đi trước, đưa thiệp thăm hỏi, người kia mới đi được một đoạn, bỗng nhiên cửa phủ phía trước mở ra, một bóng dáng mềm mại nhỏ nhắn từ bên trong khóc lóc chạy ra.
Người nọ hoảng sợ, vội vàng nép sang một bên, khi ngẩng đầu nhìn rõ người đang khóc kia, sắc mặt liền thay đổi, gọi lớn: “Công chúa điện hạ!”
Chiến Dã ở khá xa, nhưng liếc mắt nhìn qua thấy thân ảnh kia chẳng phải là Anh Dạ sao?
Công chúa Anh Dạ lớn lên từ trong muôn vàn cưng chiều, ngay cả hắn cũng không nỡ làm cho nàng bị một chút xíu tổn thương, vì sao đến Bắc Diệu quốc lại khóc thành ra như vậy?
Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Chiến Dã đi lên, túm lấy tay của công chúa Anh Dạ, hỏi: “Anh Dạ, làm sao vậy?”
Công chúa Anh Dạ ngẩng đầu, thấy là hắn, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền nhào vào trong ngực hắn, không kiềm chế nữa mà khóc to thành tiếng.
“Hắn khi dễ ta! Hắn bắt nạt ta!”
Hai cung nữ Vô Song và Vô Hoan đi theo bên người nàng cũng tỏ ra rất tức giận.
Khóe mắt Vô Song đỏ ửng, nói: “Tề vương kia sao lại có thể như thế? Ngày trước không nhìn ra hắn là người như vậy! Làm cho người ta hết sức thất vọng!”
Chiến Dã nheo mắt lại, thấy Anh Dạ khóc thê thảm như vậy, trong lòng đã rất giận dữ, lại nghe hai cái cung nữ này nói như thế, trong lòng liền khẳng định Phong Liên Dực đã làm gì không phải với Anh Dạ, nếu không với tính cách lúc nào cũng mạnh mẽ của Anh Dạ, tuyệt đối sẽ không khóc thành như vậy!
Đang tức giận trong lòng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người từ cửa phủ chạy theo ra, áo trắng tung bay, nhìn qua vẫn không nhiễm một hạt bụi trần nào, tự nhiên phóng khoáng, vẫn là hình tượng công tử nhã nhặn!
Phong Liên Dực sợ công chúa Anh Dạ một mình chạy ra ngoài sẽ xảy ra chuyện, mới lo lắng đuổi theo, nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy bóng dáng một người cao ngất đang ôm công chúa Anh trong trong, không khỏi ngẩn ra.
“Thái tử Chiến Dã?” Năm năm không gặp, nhưng bộ dáng vẫn không hề thay đổi, nhìn qua, vẫn là thái tử điện hạ anh tuấn phong nhã, cao quý lạnh lùng.
“Ngươi đã làm gì Anh Dạ?” Chiến Dã ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa tức giận nồng đậm.
Hắn tuy không quá chiều chuộng Anh Dạ giống như phụ hoàng và mẫu hậu, mặc nàng vô cớ gây sự, nhưng Anh Dạ một mình ở nước khác bị bắt nạt, trong lòng người làm anh như hắn sao có thể dễ chịu?
“Chuyện này —” Phong Liên Dực có chút khó xử, nhìn thấy Anh Dạ công chúa khóc đến đau lòng như vậy, bản thân cũng không thể chối cãi, nói lý với nữ nhân thường khó mà nói rõ được.