Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hoàng cung một hồi sợ bóng sợ gió, Hoàng Bắc Nguyệt sau khi trở về, thấy đám người Tào Tú Chi ăn lẩu xong cũng đi nghỉ ngơi, chỉ Công chúa Anh Dạ vẫn chờ nàng, hỏi nàng nửa đêm đi đâu.

Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nói đi tìm hiểu động tĩnh của Ngụy võ thần, sau đó bảo Công chúa Anh Dạ đi nghỉ ngơi.

Một mình yên tĩnh liền lập tức hỏi Yểm về người bên cạnh Ngụy võ thần, kẻ có thể tra ra hành tung của nàng là ai.

Người nọ quả thật rất giỏi, ngày hôm qua nàng ẩn thân xác định xung quanh không có ai, nhưng hắn lại thấy được! Còn có cá chép trong hồ nước cũng rất khả nghi.

"Đây chắc là loại "đồng thuật" thất truyền đã lâu." Yểm ngẫm nghĩ, không xác định nói.

"Đồng thuật?" Hoàng Bắc Nguyệt hình như có chút ấn tượng, lúc trước đi theo Linh Tôn đã xem qua điển tịch liên quan đến thứ này.

Khi đó ở Rừng rậm Phù Quang gặp thần thú Bách Mục Hàn Thiềm, trên đỉnh đầu nó cũng có con mắt kỳ quái, đó là một loại đồng thuật.

"Nghe nói Ngụy võ thần có một thần khí, tên là "Âm Dương Kính", người đời tưởng rằng "Âm Dương Kính" thần khí lợi hại nhất. Kỳ thật "Âm Dương Kính" là hai người, xưa kia, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp có tộc người âm dương, bọn họ tộc nhân rất thưa thớt, mỗi thế hệ đều chọn ra hai người xuất sắc nhất tộc kế thừa "Âm Dương Kính", Âm Kính nhìn dương giới, Dương Kính nhìn âm giới."

"Chờ đã, Dương Kính nhìn âm giới, thế giới người chết cũng có thể nhìn sao?" Hoàng Bắc Nguyệt chặn lời Yểm, nhăn mi, thật không thể tin được!

"Nói là vậy, tuy nhiên, nào có người có thể nhìn thấy âm giới đâu? Nói "Dương Kính nhìn âm giới", kỳ thật là Dương Kính có thể giết người, có thể đưa người tới âm giới." Yểm ngưng một tiếng, "Nhưng "Âm Dương Kính" thất truyền lâu rồi, sao lại xuất hiện trở lại đây?"

"Thế mà lão gian tặc Ngụy võ thần chiếm được!" Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm mặt nói. Nàng hai lần bị thiệt trước Âm Dương Kính, nàng xuất đạo nhiều năm như vậy, đối bản lãnh của mình luôn luôn tự tin, đặc biệt với công phu ẩn giấu hành tung thì nàng là tổ tông.

Nhưng nhiều lần bị người phát hiện, trong lòng sao thoải mái được?

"Âm Kính có thể nhìn thấy bất cứ nơi nào hắn muốn." Yểm cũng không hài lòng nói, "Âm Dương Kính quả thật rất đáng ghét, có thể làm loạn rất nhiều chuyện!"

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghĩ chết tiệt... chỗ nào cũng bị nhìn thấy thì làm gì còn bí mật?

"Yên tâm đi, Âm Dương Kính có quy tắc, không thể nhìn chuyện dơ bẩn, không được có cử chỉ trộm hương. Người tu hành đồng thuật giống hòa thượng, có rất nhiều giới luật, trong đó sắc giới là nghiêm trọng nhất, một khi phạm vào sắc giới, đồng thuật sẽ tự bị phá."

Hoàng Bắc Nguyệt thoáng yên tâm, may là có quy định như vậy. Thế gian bất luận công pháp quái dị gì đều có hạn chế, nếu không, thế giới sẽ loạn mất?

"Vậy ta lần này gặp phải hẳn là Âm Kính!" Hoàng Bắc Nguyệt khó chịu nói.

"Có thể có năng lực này, ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Âm Dương Kính." Yểm rầu rĩ nói, "Nếu thật sự là bọn họ, sau này làm việc cẩn thận một chút."

"Hắn chỉ nhìn thấy ta mặc áo choàng, không có việc gì đâu." Cùng lắm sau này không mặc áo choàng đen.

Yểm gật đầu, đột nhiên như tên trộm cười rộ lên: "Hôm nay ở trong cung, Phong Liên Dực đột nhiên gọi lại ngươi, lúc ấy ngươi có chút cao hứng phải không?"

Hoàng Bắc Nguyệt mặc kệ hắn, kéo chăn qua đầu ngủ say, Yểm kêu to vài tiếng không thấy nàng đáp lời, không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ tự mình đi nghỉ ngơi.

An tĩnh trở lại, trong lòng nàng ngẫm nghĩ, hôm nay ở trong cung, vì sao hắn gọi nàng lại? Đối với bóng lưng nàng, hắn chẳng lẽ nhớ tới cái gì?

Tuy nhiên, hắn đã đoạn tình tuyệt ái, cho dù nhớ tới thì có ích gì? Bọn họ vẫn là kẻ địch.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Tào Tú Chi đã mặc quần áo, giúp mười vị mỹ nhân chuẩn bị tốt, đại điển phong Hậu bắt đầu, hắn muốn dẫn các tiểu mỹ nhân cùng tiến cung.

"Haiz, Nước Bắc Diệu thật kỳ quái, gì mà lệnh truy nã chứ!" Tào Tú Chi cầm một tờ lệnh truy nã nhìn tới nhìn lui, xoay ngang xoay dọc.

"Cái gì vậy?" Công chúa Anh Dạ vẫy vẫy tay, Tào Tú Chi lập tức chân chó mà đưa lệnh truy nã đến cho nàng nhìn.

Chỉ thấy trên lệnh truy nã có hai người, một người đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, mà người còn lại toàn thân mặc áo choàng màu đen che hết mặt cùng thân thể, chỉ có bên khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh ngạo.

Đây là bảng cáo thị truy nã mới nhất của Nước Bắc Diệu. Hai người trên bảng kia được treo giải thưởng cao nhất, chỉ cần bắt được người mặc áo choàng đen là được Thành Tu La đáp ứng bất cứ nguyện vọng gì!

Lợi lớn như thế, có thể thấy người mặc áo choàng đen tuyệt đối là phạm nhân tội ác tày trời!

Nhưng hai người kia không nhìn thấy mặt, tìm thế nào đây!

"A, sao ta lại cảm giác người mặc áo choàng đen có chút quen thuộc nhỉ?" Tào Tú Chi nhìn bức họa lầm bầm tự nói.

"Câm miệng!" Công chúa Anh Dạ sắc mặt rất khó coi, nắm chặt lệnh truy nã, hỏi: "Cái này dán lúc nào?"

"Sáng nay." Tào Tú nói "Binh lính cố ý phát mấy lần vào dịch quán, nói là bắt được người này sẽ được trọng thưởng!"

"Người mặc áo choàng đen rốt cục phạm tội gì? Lại muốn gióng trống khua chiêng bắt nàng?" Công chúa Anh Dạ cố gắng duy trì ngữ khí trấn định hỏi.

Tào Tú Chi ngẫm nghĩ nói: "Nghe nói người này đêm qua lẻn vào phủ đệ của Ngụy Tam tiểu thư, định hành thích nhưng bị phát hiện, làm hoàng đế giận dữ, liền hạ lệnh truy nã. Dĩ nhiên mang Thành Tu La làm mồi dụ, có thể thấy hoàng đế nhất định rất tức giận."

"Hành thích hoàng hậu tương lai?" Công chúa Anh Dạ sắc mặt trắng bệch, cầm lệnh truy nã đứng lên, đi nhanh về phòng Hoàng Bắc Nguyệt.

Tào Tú Chi ở phía sau vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát liền nói: "Ta cảm giác người mặc áo choàng đen trên bức họa thật giống bộ dáng của Bắc Nguyệt quận chúa mặc áo choàng đen ngày đó".

"Câm mồm!" Công chúa Anh Dạ hét lớn một tiếng, xoay người lại, sắc mặt nghiêm nghị, "Lời như thế có thể tùy tiện nói lung tung sao?"

Tào Tú Chi lập tức bịt miệng, chính mình cũng biết lỡ lời, bất an nhìn Công chúa Anh Dạ, lấy lòng cười nói: "Ta tùy ý nói thôi, nơi này không có người ngoài".

"Tùy tiện cũng không thể nói! Loại tội danh này ngươi đảm đương được sao?"

"Vâng vâng, tại hạ sai rồi, mời công chúa trách phạt." Tào Tú Chi như là con chó nhỏ bị con chó lớn bắt nạt, ủy khuất đứng cắm rễ tại chỗ.

Công chúa Anh Dạ lạnh lùng liếc hắn, tiện tay chỉ vào vách tường, "Đi úp mặt vào tường đi!"

"Vâng" Tào Tú Chi đi úp mặt vào tường, ủy khuất đứng.

Chứng kiến hắn ngoan ngoãn tức cười như vậy, Công chúa Anh Dạ nhếch khóe miệng tươi cười, sau đó rất nhanh thu hồi nụ cười, đi tới phòng Hoàng Bắc Nguyệt.

Lúc đó Hoàng Bắc Nguyệt đã thay quần áo hoa lệ, A Lệ Nhã thật cẩn thận giúp nàng xử lý vạt áo trùng điệp rườm rà. Nến Đỏ giúp nàng chải một búi tóc phức tạp, còn chính nàng miễn cưỡng dựa vào đệm êm, cầm 《Bách luyện kinh quyển》 cẩn thận nghiên cứu, mặc hai nha đầu tùy tiện lăn qua lăn lại.

Công chúa Anh Dạ đi tới, sắc mặt rất khó coi, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng giật mình hỏi, "Anh Dạ, ngươi làm sao vậy?"

"Sao ngươi lại làm vậy?" Công chúa Anh Dạ nắm chặt lệnh truy nã trong tay, ánh mắt trầm thống nhìn nàng.

"Ta làm cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt rất khó hiểu, quần áo rất rườm rà, nàng muốn bước xuống cũng khó.

Công chúa Anh Dạ thoáng mở lệnh truy nã trong tay ra, giơ lên trước mặt nàng, "Ngươi tự nhìn đi!"

Nến Đỏ chải tóc Hoàng Bắc Nguyệt, liếc mắt thấy lệnh truy nã liền kinh ngạc nói: "Chủ nhân, sao hai cái đều bị truy nã? Oa, treo giải thưởng cao như vậy! chà chà, thật cảm kích Thành Tu La!".

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không biểu cảm nhìn lệnh truy nã, khóe miệng nhếch lên "Không cẩn thận chút liền đứng đầu bảng."

Người đeo mặt nạ quỷ là nàng lúc ấy vì cứu Cát Khắc, cho nên chạy vào trong cung đánh một hồi với Phong Liên Dực, vốn nàng không thể thắng, tuy nhiên nàng dùng thủ đoạn nhỏ đùa giỡn, khiến Phong Liên Dực đến nay thống khổ không chịu nổi, bị truy nã cũng có thể hiểu.

Nhưng sao người mặc áo choàng đen cũng bị truy nã?

"Bắc Nguyệt, tại sao ngươi đi ám sát Ngụy Yên Nhiên? Giết cô ta có ích lợi gì? Cái gì cũng không vãn hồi được a!". Nước mắt tuôn rơi, Công chúa Anh Dạ đột nhiên nhào vào đùi nàng khóc lớn.

Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời ngớ người, nàng đâu có đi ám sát Ngụy Yên Nhiên, thậm chí nàng chưa từng nghĩ đến điều này!

"Anh Dạ, nghe ta nói, chuyện tối ngày hôm qua, kỳ thật..."

"Ta biết ngươi làm những điều này vì ta, nhưng ngươi mạo hiểm như vậy, nếu xảy ra chuyện, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ chính mình! Ngươi hiểu chưa?" Công chúa Anh Dạ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, khuôn mặt buổi sang trang điểm tốt giờ bị trôi hết phấn son, nhưng vẻ đẹp của nàng vẫn không phai màu.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: "Nhưng là ta..."

"Cám ơn ngươi." Anh Dạ nghẹn ngào nói, lúc nói ba câu kia ra, Hoàng Bắc Nguyệt tinh tường nhìn thấy ánh mắt của nàng sáng rỡ chân thành. Vẻ u buồn tồn tại trong ánh mắt trong veo của nàng dường như đang từ từ tiêu tán.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, chuyện hiểu lầm vô tình tạo tác dụng không tưởng được.

Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu a?

Anh Dạ tưởng nàng đi ám sát Ngụy Yên Nhiên để Anh Dạ không phải đối diện với hôn lễ của Phong Liên Dực, tưởng nàng dụng tâm lương khổ suy nghĩ cho Anh Dạ.

Nhưng trên thực tế, nàng chỉ theo dõi người quỷ quỷ túy túy kia, trong lúc vô ý theo dõi tới phủ đệ của Ngụy Yên Nhiên mà thôi, mấy thứ ám sát nàng thật sự chưa từng nghĩ tới.

"Xem ra ngươi cõng oan ức này rồi." Yểm hắc hắc cười rộ lên.

Hoàng Bắc Nguyệt xạm mặt lại, quả thật oan ức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK