Mục lục
Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nàng cũng biết được bản thân hiểu về hắn quá ít, cái gì cũng không biết, căn bản là chưa từng để tâm chú ý tới hắn.

Từ nhỏ nàng đã được huấn luyện để trở thành một sát thủ giết người, sư phụ không dạy nàng thế nào là tình yêu? Cho nên từ trước tới giờ đều là do Phong Liên Dực nỗ lực, còn nàng lại không hề làm được gì.

Hoá ra không quý trọng một thứ gì đó, nó thật sự sẽ mất đi.

Sau khi mất, thật sự rất hối hận.

“Ta cũng chưa hề nhìn qua bộ dạng của Ảnh Hoàng, sau này chắc cũng không thể thấy.” Hoàng Bắc Nguyệt có chút đau lòng nói.

Gió đêm vù vù thổi qua hai má của nàng, nàng bây giờ muốn giải sầu, lập tức lấy từ trong nạp giới ra một vò rượu và hai cái chén ra, cùng Phong Nhã Ngọc uống.

Rượu của nàng đều là rượu tốt, trộm được từ trong phòng nhỏ của Linh Tôn ở Phù Quang rừng rậm, không biết đã cất giữ mấy trăm năm, tinh khiết và thơm đến say lòng người, vừa rót rượu ra, mùi thơm liền lan toả mọi nơi.

Tửu lượng Phong Nhã Ngọc không tốt, uống hết một chén mặt đã có chút hồng hồng, nhưng vì muốn giải sầu, đẩy trôi hết uất ức trong lồng ngực, cho nên liền uống thêm vài chén, có chút say, hết khóc lại cười.

“Thật ra, thật ra ta cũng mới gặp qua một lần, Ảnh Hoàng xuất hiện.” Hai tay Phong Nhã Ngọc tự giữ mặt mình, giống như sợ buông ra thì sẽ ngã xuống: “Trong truyền thuyết, có nói trong ‘ngũ linh’ thì Phong linh thú đẹp nhất, quả nhiên không sai.”

Tửu lượng của Hoàng Bắc Nguyệt rất tốt, uống mấy chén đầy, cũng chỉ hơi ngà ngà, nàng ngồi im lặng nghe Phong Nhã Ngọc kể lại.

“Kĩ năng chiến đấu của Ảnh Hoàng: Phong Dực và Phong Hoa Tuyết Nguyệt, là tuyệt kĩ đẹp nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, ha hả, nhưng mẫu hậu lại không thích một chút nào, vì sao người lại ghét nó tới như vậy? Ta rất mong hoàng huynh và mẫu hậu, có thể chung sống thật tốt với nhau”

Nói xong lời này Phong Nhã Ngọc lại khóc, hai má úp trong cánh tay của chính hắn, tiếng ô ô truyền đến.

Hoàng Bắc Nguyệt buông chén rượu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tay xoa xoa đầu của hắn an ủi, thấp giọng nói:”Có một số việc, ngươi không nên hiểu thì tốt hơn, ngươi cứ tin là hoàng huynh trong trí nhớ của ngươi vẫn chưa thay đổi đi.”

Sau khi Phong Nhã Ngọc uống say thì lăn ra ngủ, quả nhiên là rượu tốt, Hoàng Bắc Nguyệt điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu, tránh thoát vài người của Tu La thành, trải qua một đường bay dài, cuối cùng cũng đến bìa rừng của Phù Quang rừng rậm.

Nhóm người A Tát Lôi vẫn còn ở đó chờ nàng, để lại tín hiệu của bọn họ trong rừng, Hoàng Bắc Nguyệt đi theo, cùng bọn họ tụ họp lại.

Nghe nàng kể lại ngắn gọn mọi chuyện, đám người A Tát Lôi đều đồng ý để Phong Nhã Ngọc cao quý này làm đồng bọn, dù sao chỉ cần là chuyện Vương quyết định, bọn họ đều không có ý kiến phản đối!

Hoàng Bắc Nguyệt xem xét vết thương của Cát Khắc, có bình máu của Phong Liên Dực, vết thương của Cát Khắc cũng có một chút tiến triển, xem ra, một chuyến kia cũng không uổng phí!

“Vương, tiếp theo chúng ta đi đâu?” A Tát Lôi đi ra từ trong lều trại rồi vội vàng hỏi.

“Đương nhiên phải đến Nam Dực quốc.” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.

A Tát Lôi cùng tất cả mọi người vui mừng hỏi: “Vương muốn về nhà sao?”

“Ừ, về nhà!” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu thật mạnh.

Đã rời đi nhiều năm như vậy, trong lòng nàng vẫn coi phủ trưởng công chúa là nhà của mình!

Bọn họ trực tiếp đi xuyên qua Phù Quang rừng rậm, việc này khiến Phong Nhã Ngọc với những ý nghĩ thâm căn cố đế là Phù Quang rừng rậm có những thứ kinh khủng tồn tại giật mình không dứt, lúc đầu còn nghĩ những người này bị điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK