Editor: Thiên Ân
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Trái tim Phong Liên Dực chợt co rút lại, lạnh giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại biết nàng ấy?”
Tên Hoàng Bắc Nguyệt, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp không nhiều người biết đến, cho dù trưởng công chúa Huệ Văn năm đó rạng danh được người người kính trọng cỡ nào, thì Hoàng Bắc Nguyệt cũng là nữ nhân không có tiếng tăm gì ở trên đại lục, danh tiếng cũng không lan rộng được.
Huống hồ, từ năm năm trước, Hoàng Bắc Nguyệt đã rời khỏi Nam Dực quốc, cho dù người của Nam Dực quốc, cái tên này cũng không thường được nhắc tới, trừ vài người thân cận, không ai biết nàng có thân phận là Hí Thiên.
Nói cách khác, không ai biết thực lực của nàng!
Cho dù biết nàng là Hí Thiên, cũng không thể biết phù chú thuật của nàng!
Mà người này, rốt cuộc là ai? Hắn không chỉ hiểu về phù chú thuật chỉ có trong truyền thuyết, còn biết Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ sử dụng được!
“Ta?” Người nọ cười lạnh, tiếng bước chân cũng chầm chậm đến gần cửa chính, có loại cảm giác tối thượng, tiếng bước chân như giẫm đạp lên sinh mệnh con người, lạnh lẽo âm u, tràn ngập sát khí cường đại!
Minh xoay tròn cơ thể thật dài, từ trên cột trườn đi, theo xà ngang trong phòng, từ từ đi tới của, hơi gật đầu nói: “Quân Ly các hạ, lúc này chỉ cần mang Vương trở về Tu La thành, không cần phải động thủ là tốt nhất.”
Người bên ngoài phát ra tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, nói: “Ta biết, không cần lo lắng.”
Nói xong, hắn liền cuộn người lại cả người tuôn ra hắc khí thần bí quỷ dị, Minh tránh sang một bên, dưới ngọn đèn ánh sáng chiếu vào sáng óng ánh, đôi mắt dày đặc màu đỏ sậm biến hoá hết sức quỷ dị.
“Ma thú?” Phong Liên Dực nhìn hắn biến hoá như vậy thì thầm nói, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, lập tức lại thấy có gì đó không đúng: “Không, không phải ma thú.”
Ma thú trời sinh đã có sát khí cùng tà tác, vì vậy bọn họ rất khó có thể hoá thân thành hình dạng con người, trừ phi cấp bậc cao đến một trình độ khác thường, thì may ra có thể, nhưng nếu biến hình được cũng sẽ rất xấu.
Nam tử trước mắt này, dung mạo rất tuấn mĩ cao quý, mặc dù tròng mắt màu đỏ lộ ra một chút tà ác nhè nhẹ, cũng không thể che lấp khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm trên người hắn.
Nếu là ma thú, tuyệt đối sẽ thành một thứ có thể nghịch thiên chống đối lại tất cả! Cho dù vương tộc ma thú của Tu La thành, chỉ sợ cũng phải thua kém ba phần.
Nhưng, rõ ràng người này không phải, trên người ma thú đều có sát khí rất nặng, người khác có thể không nhìn ra nhưng hắn là huyết mạch của Tu La thành, trời sinh đã có sự mẫn cảm sâu sắc có thể nhận biết được!
Thực lực của người này rất mạnh, cho dù không phải ma thú, cũng tồn tại một sức mạnh khủng khiếp!
“Vương, vị này là Quân Ly các hạ, thần thú duy nhất còn lại của vương tộc, nếu bàn luận về địa vị, có thể nói cao hơn cả Lệ Tà.” Minh ở một bên giải thích: “Cô nương tên Hoàng Bắc Nguyệt kia, là đồ đệ của hắn, chẳng qua việc này đã trở thành quá khứ.”
Nửa câu đầu của Minh tuy làm cho Phong Liên Dực khiếp sợ, nhưng một nửa sau, mới thật sự khiến cho tim hắn run rẩy!
“Có ý tứ gì?”
Linh Tôn chậm rãi đi vào, mắt màu đỏ sậm tàn ác nhìn liếc qua Phong Liên Dực, nói: “Ở trong Tu La thành, ta gặp nàng.”
Trái tim hắn co rút nhanh giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp thật chặt, Phong Liên Dực nắm chặt kiếm gió trong tay, thanh âm khô khốc run rẩy: “Sau đó thì sao?”
“Trên đời này không còn người nào có thể ảnh hưởng đến quyết định của Vương nữa!” Minh bỗng nhiên cao giọng nói, thân mình nâng lên cao, hắc khí trên người bỗng nhiên tuôn ra, trong nháy mắt đã đem cả thư phòng bao phủ!
Đáy mắt đỏ sậm của Linh Tôn chợt hiện lên một tia nghiêm nghị, nâng tay lên, ở trong đám hắc khí khuấy động, sau đó hơi nhắm mắt lại, có chút hưởng thụ nói: “Dưới lực lượng này, quần ma quấy phá, mới là nơi thuận lợi nhất để vận dùng phù chú!”
#Ân: quần ma quấy phá là một đám yêu khí làm loạn.
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Trái tim Phong Liên Dực chợt co rút lại, lạnh giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại biết nàng ấy?”
Tên Hoàng Bắc Nguyệt, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp không nhiều người biết đến, cho dù trưởng công chúa Huệ Văn năm đó rạng danh được người người kính trọng cỡ nào, thì Hoàng Bắc Nguyệt cũng là nữ nhân không có tiếng tăm gì ở trên đại lục, danh tiếng cũng không lan rộng được.
Huống hồ, từ năm năm trước, Hoàng Bắc Nguyệt đã rời khỏi Nam Dực quốc, cho dù người của Nam Dực quốc, cái tên này cũng không thường được nhắc tới, trừ vài người thân cận, không ai biết nàng có thân phận là Hí Thiên.
Nói cách khác, không ai biết thực lực của nàng!
Cho dù biết nàng là Hí Thiên, cũng không thể biết phù chú thuật của nàng!
Mà người này, rốt cuộc là ai? Hắn không chỉ hiểu về phù chú thuật chỉ có trong truyền thuyết, còn biết Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ sử dụng được!
“Ta?” Người nọ cười lạnh, tiếng bước chân cũng chầm chậm đến gần cửa chính, có loại cảm giác tối thượng, tiếng bước chân như giẫm đạp lên sinh mệnh con người, lạnh lẽo âm u, tràn ngập sát khí cường đại!
Minh xoay tròn cơ thể thật dài, từ trên cột trườn đi, theo xà ngang trong phòng, từ từ đi tới của, hơi gật đầu nói: “Quân Ly các hạ, lúc này chỉ cần mang Vương trở về Tu La thành, không cần phải động thủ là tốt nhất.”
Người bên ngoài phát ra tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, nói: “Ta biết, không cần lo lắng.”
Nói xong, hắn liền cuộn người lại cả người tuôn ra hắc khí thần bí quỷ dị, Minh tránh sang một bên, dưới ngọn đèn ánh sáng chiếu vào sáng óng ánh, đôi mắt dày đặc màu đỏ sậm biến hoá hết sức quỷ dị.
“Ma thú?” Phong Liên Dực nhìn hắn biến hoá như vậy thì thầm nói, nhưng nhìn bộ dạng của hắn, lập tức lại thấy có gì đó không đúng: “Không, không phải ma thú.”
Ma thú trời sinh đã có sát khí cùng tà tác, vì vậy bọn họ rất khó có thể hoá thân thành hình dạng con người, trừ phi cấp bậc cao đến một trình độ khác thường, thì may ra có thể, nhưng nếu biến hình được cũng sẽ rất xấu.
Nam tử trước mắt này, dung mạo rất tuấn mĩ cao quý, mặc dù tròng mắt màu đỏ lộ ra một chút tà ác nhè nhẹ, cũng không thể che lấp khí chất nghiêm nghị không thể xâm phạm trên người hắn.
Nếu là ma thú, tuyệt đối sẽ thành một thứ có thể nghịch thiên chống đối lại tất cả! Cho dù vương tộc ma thú của Tu La thành, chỉ sợ cũng phải thua kém ba phần.
Nhưng, rõ ràng người này không phải, trên người ma thú đều có sát khí rất nặng, người khác có thể không nhìn ra nhưng hắn là huyết mạch của Tu La thành, trời sinh đã có sự mẫn cảm sâu sắc có thể nhận biết được!
Thực lực của người này rất mạnh, cho dù không phải ma thú, cũng tồn tại một sức mạnh khủng khiếp!
“Vương, vị này là Quân Ly các hạ, thần thú duy nhất còn lại của vương tộc, nếu bàn luận về địa vị, có thể nói cao hơn cả Lệ Tà.” Minh ở một bên giải thích: “Cô nương tên Hoàng Bắc Nguyệt kia, là đồ đệ của hắn, chẳng qua việc này đã trở thành quá khứ.”
Nửa câu đầu của Minh tuy làm cho Phong Liên Dực khiếp sợ, nhưng một nửa sau, mới thật sự khiến cho tim hắn run rẩy!
“Có ý tứ gì?”
Linh Tôn chậm rãi đi vào, mắt màu đỏ sậm tàn ác nhìn liếc qua Phong Liên Dực, nói: “Ở trong Tu La thành, ta gặp nàng.”
Trái tim hắn co rút nhanh giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp thật chặt, Phong Liên Dực nắm chặt kiếm gió trong tay, thanh âm khô khốc run rẩy: “Sau đó thì sao?”
“Trên đời này không còn người nào có thể ảnh hưởng đến quyết định của Vương nữa!” Minh bỗng nhiên cao giọng nói, thân mình nâng lên cao, hắc khí trên người bỗng nhiên tuôn ra, trong nháy mắt đã đem cả thư phòng bao phủ!
Đáy mắt đỏ sậm của Linh Tôn chợt hiện lên một tia nghiêm nghị, nâng tay lên, ở trong đám hắc khí khuấy động, sau đó hơi nhắm mắt lại, có chút hưởng thụ nói: “Dưới lực lượng này, quần ma quấy phá, mới là nơi thuận lợi nhất để vận dùng phù chú!”
#Ân: quần ma quấy phá là một đám yêu khí làm loạn.