“Trừ ra như vậy, ta nghĩ không ra biện pháp khác, trong Tu La thành có không ít cơ quan cùng trận pháp, giờ đây năm loại nguyên khí phối hợp với nhau mới có thể mở ra, cho nên, lấy liên minh lính đánh thuê đi vào đúng là biện pháp tốt nhất, bởi vì cao thủ đông đảo, hơn nữa tất cả mọi người bất đồng thuộc tính, đến lúc đó có thể hợp tác.”
Vũ Văn Địch đem kế hoạch của chính mình nói ra, nhìn vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi cười nói: “Đám lính đánh thuê này biết có thể xông vào Tu La thành, không biết sẽ vui mừng biết bao nhiêu, trong Tu La thành bảo vật phong phú, có những thứ trân quý mà bọn họ mới chỉ được nghe qua mà thôi, nếu tùy tiện chiếm được một cái, bọn họ cũng là có lời.”
“Giao dịch công bằng mà thôi.”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết sở dĩ đám lính đánh thuê này tích cực như vậy còn không phải vì trong Tu La thành có nhiều bảo vật hay sao. Tựa như Tông Nam của Thập Hổ dong binh đoàn! Vũ Văn Địch cung cấp bản đồ và bọn họ cung cấp nhân lực, theo như yêu cầu mà thôi. “Bắc Nguyệt quận chúa, lúc này ngươi có thể gia nhập liên minh hay không?”
Vũ Văn Địch có chút chờ mong hỏi. Vị Bắc Nguyệt quận chúa này tính tình cao ngạo lãnh đạm, giống như ngọn gió phiêu tán khắp nơi, năm năm đến một ít tin tức cũng không có, thật sự đoán không ra nàng có chút tình cảm nào với Tề vương hay không. Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, trầm mặc một chút, nói: “Bảo vật của Tu La thành ta không cần, hơn nữa nơi nguy hiểm như vậy, không đáng để ta đi chịu chết.”
Vẻ mặt Vũ Văn Địch trong nháy mắt trở nên vô cùng thất vọng, trong lòng ngũ vị tạp trần, thật sự chờ đợi nhiều năm của Tề vương như vậy cảm thấy không đáng! “Bắc Nguyệt quận chúa không tham gia, ta cũng không miễn cưỡng.”
Vũ Văn Địch gật đầu, trong lòng mang theo cảm giác chua xót và thất vọng, thật sự là so với Phong Liên Dực còn cảm thấy khổ sở hơn! May mà hôm nay ở chỗ này không phải Tề vương, nếu không nghe được lời tuyệt tình như thế có lẽ đã thương tâm muốn chết! Hoàng Bắc Nguyệt uể oải dựa vào một thân cây trong sơn cốc, trong tay cầm mặt nạ, chậm rãi đeo lên trên mặt, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
“Năm năm trước ta đã đáp ứng hắn, sẽ đến Bắc Diệu quốc gặp hắn, lần này ta đến là để phó ước.”
Ngữ khí thản nhiên, nghe không ra có thâm ý gì. Vũ Văn Địch sửng sốt một chút, tựa hồ không hiểu rõ. Hoàng Bắc Nguyệt đã đeo lên mặt nạ, chậm rãi hướng về phía bên ngoài sơn cốc vừa đi vừa tản mạn nói: “Mặc kệ hắn ở nơi nào, ta đều đi gặp hắn một lần, ta không thích thất ước.”
Lời đã nói xong rõ ràng như vậy, Vũ Văn Địch sao có thể còn không rõ, trong lòng vừa xa sút nháy mắt đã nhảy nhót lên, chỉ kém không nhảy dựng lên! “Bắc Nguyệt quận chúa, Tề vương nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất vui mừng!”
“Có đúng không?”
Hoàng Bắc Nguyệt từ chối cho ý kiến, “Không biết ta gặp hắn có thể vui vẻ hay không.”
Vũ Văn Địch gãi gãi đầu, cười đến tít cả mắt, nhanh chóng đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Quận chúa, còn nhớ rõ năm đó ngươi xông vào phủ con tin, nghe được Tề vương đàn một khúc 《 Nguyệt Phách 》 không?”
Hoàng Bắc Nguyệt không phải người thích nói dối, tính tình sảng khoái dũng cảm, nói dối đối với nàng mà nói là không có khả năng, nên đáp: “Nhớ kỹ.”
Vũ Văn Địch cười nói: “Đó là Tề vương sáng tác cho ngươi, khúc phổ đầy đủ Tề vương vẫn bảo tồn, ta đến đây đưa cho ngươi, đó là tâm ý của tề vương điện hạ.”
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai, cười nhẹ hỏi: “Năm đó ta mới mười hai tuổi, Tề vương của các ngươi đối với ta là có tâm ý gì?”
Người trong cuộc không có ở đây, nàng muốn vui đùa cũng không cần cấm kỵ gì, cho dù là đùa giỡn chính bản thân mình cũng không có cảm giác gì.
Vũ Văn Địch đem kế hoạch của chính mình nói ra, nhìn vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt, chậm rãi cười nói: “Đám lính đánh thuê này biết có thể xông vào Tu La thành, không biết sẽ vui mừng biết bao nhiêu, trong Tu La thành bảo vật phong phú, có những thứ trân quý mà bọn họ mới chỉ được nghe qua mà thôi, nếu tùy tiện chiếm được một cái, bọn họ cũng là có lời.”
“Giao dịch công bằng mà thôi.”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết sở dĩ đám lính đánh thuê này tích cực như vậy còn không phải vì trong Tu La thành có nhiều bảo vật hay sao. Tựa như Tông Nam của Thập Hổ dong binh đoàn! Vũ Văn Địch cung cấp bản đồ và bọn họ cung cấp nhân lực, theo như yêu cầu mà thôi. “Bắc Nguyệt quận chúa, lúc này ngươi có thể gia nhập liên minh hay không?”
Vũ Văn Địch có chút chờ mong hỏi. Vị Bắc Nguyệt quận chúa này tính tình cao ngạo lãnh đạm, giống như ngọn gió phiêu tán khắp nơi, năm năm đến một ít tin tức cũng không có, thật sự đoán không ra nàng có chút tình cảm nào với Tề vương hay không. Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, trầm mặc một chút, nói: “Bảo vật của Tu La thành ta không cần, hơn nữa nơi nguy hiểm như vậy, không đáng để ta đi chịu chết.”
Vẻ mặt Vũ Văn Địch trong nháy mắt trở nên vô cùng thất vọng, trong lòng ngũ vị tạp trần, thật sự chờ đợi nhiều năm của Tề vương như vậy cảm thấy không đáng! “Bắc Nguyệt quận chúa không tham gia, ta cũng không miễn cưỡng.”
Vũ Văn Địch gật đầu, trong lòng mang theo cảm giác chua xót và thất vọng, thật sự là so với Phong Liên Dực còn cảm thấy khổ sở hơn! May mà hôm nay ở chỗ này không phải Tề vương, nếu không nghe được lời tuyệt tình như thế có lẽ đã thương tâm muốn chết! Hoàng Bắc Nguyệt uể oải dựa vào một thân cây trong sơn cốc, trong tay cầm mặt nạ, chậm rãi đeo lên trên mặt, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
“Năm năm trước ta đã đáp ứng hắn, sẽ đến Bắc Diệu quốc gặp hắn, lần này ta đến là để phó ước.”
Ngữ khí thản nhiên, nghe không ra có thâm ý gì. Vũ Văn Địch sửng sốt một chút, tựa hồ không hiểu rõ. Hoàng Bắc Nguyệt đã đeo lên mặt nạ, chậm rãi hướng về phía bên ngoài sơn cốc vừa đi vừa tản mạn nói: “Mặc kệ hắn ở nơi nào, ta đều đi gặp hắn một lần, ta không thích thất ước.”
Lời đã nói xong rõ ràng như vậy, Vũ Văn Địch sao có thể còn không rõ, trong lòng vừa xa sút nháy mắt đã nhảy nhót lên, chỉ kém không nhảy dựng lên! “Bắc Nguyệt quận chúa, Tề vương nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ rất vui mừng!”
“Có đúng không?”
Hoàng Bắc Nguyệt từ chối cho ý kiến, “Không biết ta gặp hắn có thể vui vẻ hay không.”
Vũ Văn Địch gãi gãi đầu, cười đến tít cả mắt, nhanh chóng đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt, nói: “Quận chúa, còn nhớ rõ năm đó ngươi xông vào phủ con tin, nghe được Tề vương đàn một khúc 《 Nguyệt Phách 》 không?”
Hoàng Bắc Nguyệt không phải người thích nói dối, tính tình sảng khoái dũng cảm, nói dối đối với nàng mà nói là không có khả năng, nên đáp: “Nhớ kỹ.”
Vũ Văn Địch cười nói: “Đó là Tề vương sáng tác cho ngươi, khúc phổ đầy đủ Tề vương vẫn bảo tồn, ta đến đây đưa cho ngươi, đó là tâm ý của tề vương điện hạ.”
Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai, cười nhẹ hỏi: “Năm đó ta mới mười hai tuổi, Tề vương của các ngươi đối với ta là có tâm ý gì?”
Người trong cuộc không có ở đây, nàng muốn vui đùa cũng không cần cấm kỵ gì, cho dù là đùa giỡn chính bản thân mình cũng không có cảm giác gì.