“Ngươi muốn tỷ thí bằng tay không? Cũng được!” Thiên Đại Đông Nhi từ trên lưng Cự Tê Giáp Long nhảy xuống, vung tay đem nó thu hồi vào không gian Linh thú, ngay cả bảo kiếm cũng thu hồi, sau đó bày ra một tư thế đánh nhau vô cùng kỳ quái.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, động tác này không phải là động tác năm đó nàng đã dạy cho Đông Lăng hay sao?
Đông Lăng dốc lòng luyện tập, hy vọng có thể trở nên cường đại hơn, không trở thành gánh nặng cho nàng.
Không nghĩ tới, bây giờ nàng lại muốn dùng những chiêu thức này để đối phó với mình, quả nhiên là thế sự khó lường, thật đáng châm chọc.
Thiên Đại Đông Nhi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vì cách một lớp mặt nạ, nàng không thể thấy được bất cứ biểu tình gì của Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng rất tò mò, khi thấy nàng bày ra động tác này, vẻ mặt bên dưới lớp mặt nạ kia liệu có xuất hiện một tia dao động nào hay không?
Nhất định là không có rồi, nàng chính là Hoàng Bắc Nguyệt mà, một Hoàng Bắc Nguyệt máu lạnh tàn nhẫn!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nâng tay lên, làm ra một cái động tác “xin mời”. Tinh quang chợt lóe trong mắt Thiên Đại Đông Nhi, nàng khẽ kêu một tiếng, lập tức xông lên!
Cát vàng cuồn cuộn nổi lên khắp nơi, hung điểu trên không trung phát ra từng tiếng rít gào bén nhọn!
Thân ảnh hai người giống như hai đám mây điên cuồng quấn vào nhau, nhanh chóng biến ảo, lúc thì cận thân chiến đấu, lúc thì tách ra lấy sức.
Thân thủ hai người nhanh đến mức khó tin, cao thủ võ đạo trong đám lính đánh thuê cũng không ít, ai nấy đều âm thầm phát ra từng tiếng thán phục sợ hãi!
Không nghĩ tới Thiên Đại Đông Nhi tuổi còn trẻ mà lại có tốc độ linh hoạt cùng động tác tàn nhẫn như vậy!
Nguyệt Dạ bên này lại càng đáng sợ hơn, thân hình giống như quỷ mị của nàng liên tục biến ảo trong cát vàng, cho dù có nhìn chằm chằm thì cũng không thể nhìn rõ động tác của nàng.
Hai người kia, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng coi như là cao thủ số một số hai!
“Thân thủ của ngươi sao lại tệ như vậy? Không dám xuất ra thực lực chân chính chiến đấu với ta hay sao? Vẫn sợ bị người khác nhận ra thân phận à?”
Thiên Đại Đông Nhi xoay người, nhanh chóng lách ra sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt, năm ngón tay co lại thành trảo chộp về phía cổ của nàng!
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhếch, một ngón tay nâng lên, lập tức đem tay của nàng hất văng ra, một chỉ kia nhìn như rất nhẹ nhưng lại làm cho cả bàn tay của Thiên Đại Đông Nhi có cảm giác chết lặng!
Nếu không phải lúc trước thân thể của nàng không có cách nào chịu tải được nguyên khí lưu chuyển, Thiên Đại Đông Nhi sao có thể đánh đấm thoải mái như vậy được?
Chiêu thức đánh nhau hiện đại? Đó là kỹ năng nàng tự tin nhất đấy. Nhanh chóng! Tàn nhẫn! Chuẩn xác! Gần như không có người nào có thể thoải mái giao thủ cùng nàng, ngay cả sư phụ nổi danh nghiêm khắc, hay bắt bẻ cũng rất là hài lòng với kỹ xảo đánh nhau của nàng!
Chỉ tiếc, hiện giờ nàng là hổ xuống đồng bằng, là rồng vào nước cạn, không ngờ bây giờ lại bị một tiểu nha đầu do chính tay mình dạy dỗ khinh thường!
(Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi (rồng vào nước cạn bị tôm cười nhạo, hổ xuống đồng bằng thì bị chó khinh): Nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp)
“Sợ? Ta có sợ sao?” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên mỉm cười.
Thiên Đại Đông Nhi thẹn quá hóa giận, lại lần nữa mạnh mẽ xông lên.
Cát vàng lại nổi lên, trong lúc mọi người đang hết sức chăm chú quan sát trận chiến, cửa động mà đám người Hoàng Bắc Nguyệt vừa thoát ra lúc nãy bỗng nhiên bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ đụng vỡ!!
Đá vụn văng tung tóe khắp nơi, hung điểu đang bay lượn trên trời cao không cẩn thận bị đá bắn trúng, phát ra từng trận rít gào thảm thiết. Một đám mới vừa rồi còn ở giữa không trung diễu võ dương oai, giờ phút này giống như chim sợ cành cong, đồng loạt vỗ cánh bay đi.
Động tĩnh thật lớn kia khiến cho mọi người không nhịn được mà xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Huyễn Linh Thú màu đen đang vỗ vỗ cặp cánh khổng lồ bay đến, uy áp siêu cường khiến cho đám lính đánh thuê lập tức biến sắc. Bọn họ cho rằng lại có thêm một tên địch nhân cường đại khác tới, bơi vậy vội vàng lấy vũ khí ra, chuẩn bị cho một tràng ác chiến!
Nhưng khi thấy Mặc Liên đang chậm rãi bước ra, bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, động tác này không phải là động tác năm đó nàng đã dạy cho Đông Lăng hay sao?
Đông Lăng dốc lòng luyện tập, hy vọng có thể trở nên cường đại hơn, không trở thành gánh nặng cho nàng.
Không nghĩ tới, bây giờ nàng lại muốn dùng những chiêu thức này để đối phó với mình, quả nhiên là thế sự khó lường, thật đáng châm chọc.
Thiên Đại Đông Nhi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vì cách một lớp mặt nạ, nàng không thể thấy được bất cứ biểu tình gì của Hoàng Bắc Nguyệt. Nàng rất tò mò, khi thấy nàng bày ra động tác này, vẻ mặt bên dưới lớp mặt nạ kia liệu có xuất hiện một tia dao động nào hay không?
Nhất định là không có rồi, nàng chính là Hoàng Bắc Nguyệt mà, một Hoàng Bắc Nguyệt máu lạnh tàn nhẫn!
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nâng tay lên, làm ra một cái động tác “xin mời”. Tinh quang chợt lóe trong mắt Thiên Đại Đông Nhi, nàng khẽ kêu một tiếng, lập tức xông lên!
Cát vàng cuồn cuộn nổi lên khắp nơi, hung điểu trên không trung phát ra từng tiếng rít gào bén nhọn!
Thân ảnh hai người giống như hai đám mây điên cuồng quấn vào nhau, nhanh chóng biến ảo, lúc thì cận thân chiến đấu, lúc thì tách ra lấy sức.
Thân thủ hai người nhanh đến mức khó tin, cao thủ võ đạo trong đám lính đánh thuê cũng không ít, ai nấy đều âm thầm phát ra từng tiếng thán phục sợ hãi!
Không nghĩ tới Thiên Đại Đông Nhi tuổi còn trẻ mà lại có tốc độ linh hoạt cùng động tác tàn nhẫn như vậy!
Nguyệt Dạ bên này lại càng đáng sợ hơn, thân hình giống như quỷ mị của nàng liên tục biến ảo trong cát vàng, cho dù có nhìn chằm chằm thì cũng không thể nhìn rõ động tác của nàng.
Hai người kia, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng coi như là cao thủ số một số hai!
“Thân thủ của ngươi sao lại tệ như vậy? Không dám xuất ra thực lực chân chính chiến đấu với ta hay sao? Vẫn sợ bị người khác nhận ra thân phận à?”
Thiên Đại Đông Nhi xoay người, nhanh chóng lách ra sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt, năm ngón tay co lại thành trảo chộp về phía cổ của nàng!
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhếch, một ngón tay nâng lên, lập tức đem tay của nàng hất văng ra, một chỉ kia nhìn như rất nhẹ nhưng lại làm cho cả bàn tay của Thiên Đại Đông Nhi có cảm giác chết lặng!
Nếu không phải lúc trước thân thể của nàng không có cách nào chịu tải được nguyên khí lưu chuyển, Thiên Đại Đông Nhi sao có thể đánh đấm thoải mái như vậy được?
Chiêu thức đánh nhau hiện đại? Đó là kỹ năng nàng tự tin nhất đấy. Nhanh chóng! Tàn nhẫn! Chuẩn xác! Gần như không có người nào có thể thoải mái giao thủ cùng nàng, ngay cả sư phụ nổi danh nghiêm khắc, hay bắt bẻ cũng rất là hài lòng với kỹ xảo đánh nhau của nàng!
Chỉ tiếc, hiện giờ nàng là hổ xuống đồng bằng, là rồng vào nước cạn, không ngờ bây giờ lại bị một tiểu nha đầu do chính tay mình dạy dỗ khinh thường!
(Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi (rồng vào nước cạn bị tôm cười nhạo, hổ xuống đồng bằng thì bị chó khinh): Nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp)
“Sợ? Ta có sợ sao?” Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn nàng, thản nhiên mỉm cười.
Thiên Đại Đông Nhi thẹn quá hóa giận, lại lần nữa mạnh mẽ xông lên.
Cát vàng lại nổi lên, trong lúc mọi người đang hết sức chăm chú quan sát trận chiến, cửa động mà đám người Hoàng Bắc Nguyệt vừa thoát ra lúc nãy bỗng nhiên bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ đụng vỡ!!
Đá vụn văng tung tóe khắp nơi, hung điểu đang bay lượn trên trời cao không cẩn thận bị đá bắn trúng, phát ra từng trận rít gào thảm thiết. Một đám mới vừa rồi còn ở giữa không trung diễu võ dương oai, giờ phút này giống như chim sợ cành cong, đồng loạt vỗ cánh bay đi.
Động tĩnh thật lớn kia khiến cho mọi người không nhịn được mà xoay người nhìn lại.
Chỉ thấy Huyễn Linh Thú màu đen đang vỗ vỗ cặp cánh khổng lồ bay đến, uy áp siêu cường khiến cho đám lính đánh thuê lập tức biến sắc. Bọn họ cho rằng lại có thêm một tên địch nhân cường đại khác tới, bơi vậy vội vàng lấy vũ khí ra, chuẩn bị cho một tràng ác chiến!
Nhưng khi thấy Mặc Liên đang chậm rãi bước ra, bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn nhau.