Editor: Mặc Tử Liên
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Vị đại nhân kia?
Trong nháy mắt, từ mấu chốt quan trọng này hiện lên trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng mà nàng không kịp nghĩ nhiều thì công kích hung mãnh của Vị Ương đã tới gần rồi.
Tiểu Hổ kêu rít một tiếng, đột nhiên bổ nhào ra, cắn chặt lấy đuôi của Vị Ương, Vị Ương bị đau, dưới cơn nóng giận thanh kiếm chợt lóe lên, nặng nề mà đánh trên người của Tiểu Hổ.
Cũng may trời sinh thần thú có được năng lực phòng ngự vô cùng cường đại, thanh kiếm chém vào người chỉ tạo ra một vết thương nhỏ. Xích Kim Thánh Hổ chưa trưởng thành chưa trưởng thành ở trước mặt Vị Ương cũng khó có thể thi triển toàn lực.
Ra đòn phủ đầu với thần thú kia xong, Vị Ương không thèm quan tâm nữa, toàn tâm toàn ý phát động công kích với Hoàng Bắc Nguyệt.
Đối với thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt, Vị Ương cảm thấy rất không rõ ràng, có thể một mình xông vào Tu La thành, chỉ có năng lực như vậy thôi sao?
Thực lực cấp cửu tinh này, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp có thể coi như cao thủ, nhưng mà ở Tu La thành, loại thực lực này ngay cả xếp chót dưới mười hai Ma Thần cũng không thể.
Nàng một lòng nhận định Hoàng Bắc Nguyệt chắc chắn che giấu sức mạnh, thật sự muốn dồn ép thực lực chân chính của nàng ra, cho nên chiêu chiêu đều là công kích trí mạng.
Cái này khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt kêu khổ thấu trời, nếu là bình thường, nàng tuyệt đối tràn đầy tự tin đánh cùng Vị Ương một trận, nhưng thời khắc phù nguyên sắp tan vỡ, nếu nàng vận dụng một chút lực lượng thì có thể làm cho phù nguyên mỏng manh kia hoàn toàn hỏng mất, vì vậy tất cả hành động cũng bởi vì điều cố kỵ này mà không thể thi triển bình thường.
Mộc Thương ở một bên đang xem trận chiến nhìn ra có chút nghi hoặc, âm thầm suy tính, nói: “ Nữ nhân này rõ ràng sử dụng bùa chú thật, kỳ lạ là vì sao không ra tay với Vị Ương?”
Hắn trăm mỗi nghi hoặc không được giải, một người rõ ràng có được năng lực cường đại như vậy, lại cam tâm bị đánh chật vật dưới kiếm của Vị Ương vậy sao?
“Xem ra, ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi!”
Vũ khí va chạm của hai người tách ra, Vị Ương nhìn thấy đầu đầy mồ hôi của Hoàng Bắc Nguyệt, khinh thường cười rộ lên.
Hoàng Bắc Nguyệt quả thực đã cố đánh hết sức, trong thân thể của nàng, bởi vì có Hắc Thủy Cấm Lao mà không tích tụ nguyên khí, tất cả sức mạnh của nàng đều từ Vạn Thú Vô Cương mà ra, nhưng mà bây giờ lại không thể sử dụng Vạn Thú Vô Cương.
Lúc trước đánh một trận với con ma thú thủ hộ kia đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực cùng nguyên khí, bây giờ đối chiến Vị Ương, là một cao thủ không chỉ có chiến thuật cùng thực lực, mà còn có cả nguyên khí! Ở phương diện này, nàng rõ ràng yếu hơn so với một cao thủ bình thường, bởi vì nàng không có nguyên khí!
Trải qua lần mệt mỏi này, nhất định sau này nàng sẽ nghiên cứu phù chú thuật, đồng thời cũng phải tìm hiểu làm thế nào để tu luyện nguyên khí.
Nàng thở hổn hển, trên trán cùng người đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt, nghiêm trọng nhất là bị một kiếm của Vị Ương chém trúng vào vai, nếu không phải tốc độ né tránh của nàng cực nhanh, chỉ sợ cũng giống như Mộc Thương kia, cả cánh tay cũng bị chặt bỏ.
Tuy rằng hiện tại thực lực cách xa Vị Ương quá lớn, nhưng qua mấy hiệp như vậy, nàng vẫn như cũ làm cho Vị Ương vô kế khả thi!
Vị Ương hiển nhiên không có kiên nhẫn, vốn nghĩ nữ nhân chết tiệt này bị thương nặng, cũng không nghĩ đối phó với nàng lại khó như vậy, mặc kệ bị trọng thương cỡ nào thì vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Nhưng nàng biết, với tình trạng này, Hoàng Bắc Nguyệt đã là nỏ mạnh hết đà.
“Mộc Thương.” Vị Ương lạnh lùng mở miệng nói: “Đánh tiếp nữa, chỉ sợ nàng ta không sống nổi, không có cách nào theo lời dặn dò của Âm Hậu nữa, ngươi động thủ đi!”
Khóe môi tái nhợt của Hoàng Bắc Nguyệt hơi động, thân thể phải dựa vào Tiểu Hổ mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ
Vị đại nhân kia?
Trong nháy mắt, từ mấu chốt quan trọng này hiện lên trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng mà nàng không kịp nghĩ nhiều thì công kích hung mãnh của Vị Ương đã tới gần rồi.
Tiểu Hổ kêu rít một tiếng, đột nhiên bổ nhào ra, cắn chặt lấy đuôi của Vị Ương, Vị Ương bị đau, dưới cơn nóng giận thanh kiếm chợt lóe lên, nặng nề mà đánh trên người của Tiểu Hổ.
Cũng may trời sinh thần thú có được năng lực phòng ngự vô cùng cường đại, thanh kiếm chém vào người chỉ tạo ra một vết thương nhỏ. Xích Kim Thánh Hổ chưa trưởng thành chưa trưởng thành ở trước mặt Vị Ương cũng khó có thể thi triển toàn lực.
Ra đòn phủ đầu với thần thú kia xong, Vị Ương không thèm quan tâm nữa, toàn tâm toàn ý phát động công kích với Hoàng Bắc Nguyệt.
Đối với thực lực của Hoàng Bắc Nguyệt, Vị Ương cảm thấy rất không rõ ràng, có thể một mình xông vào Tu La thành, chỉ có năng lực như vậy thôi sao?
Thực lực cấp cửu tinh này, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp có thể coi như cao thủ, nhưng mà ở Tu La thành, loại thực lực này ngay cả xếp chót dưới mười hai Ma Thần cũng không thể.
Nàng một lòng nhận định Hoàng Bắc Nguyệt chắc chắn che giấu sức mạnh, thật sự muốn dồn ép thực lực chân chính của nàng ra, cho nên chiêu chiêu đều là công kích trí mạng.
Cái này khiến cho Hoàng Bắc Nguyệt kêu khổ thấu trời, nếu là bình thường, nàng tuyệt đối tràn đầy tự tin đánh cùng Vị Ương một trận, nhưng thời khắc phù nguyên sắp tan vỡ, nếu nàng vận dụng một chút lực lượng thì có thể làm cho phù nguyên mỏng manh kia hoàn toàn hỏng mất, vì vậy tất cả hành động cũng bởi vì điều cố kỵ này mà không thể thi triển bình thường.
Mộc Thương ở một bên đang xem trận chiến nhìn ra có chút nghi hoặc, âm thầm suy tính, nói: “ Nữ nhân này rõ ràng sử dụng bùa chú thật, kỳ lạ là vì sao không ra tay với Vị Ương?”
Hắn trăm mỗi nghi hoặc không được giải, một người rõ ràng có được năng lực cường đại như vậy, lại cam tâm bị đánh chật vật dưới kiếm của Vị Ương vậy sao?
“Xem ra, ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi!”
Vũ khí va chạm của hai người tách ra, Vị Ương nhìn thấy đầu đầy mồ hôi của Hoàng Bắc Nguyệt, khinh thường cười rộ lên.
Hoàng Bắc Nguyệt quả thực đã cố đánh hết sức, trong thân thể của nàng, bởi vì có Hắc Thủy Cấm Lao mà không tích tụ nguyên khí, tất cả sức mạnh của nàng đều từ Vạn Thú Vô Cương mà ra, nhưng mà bây giờ lại không thể sử dụng Vạn Thú Vô Cương.
Lúc trước đánh một trận với con ma thú thủ hộ kia đã tiêu hao hơn phân nửa thể lực cùng nguyên khí, bây giờ đối chiến Vị Ương, là một cao thủ không chỉ có chiến thuật cùng thực lực, mà còn có cả nguyên khí! Ở phương diện này, nàng rõ ràng yếu hơn so với một cao thủ bình thường, bởi vì nàng không có nguyên khí!
Trải qua lần mệt mỏi này, nhất định sau này nàng sẽ nghiên cứu phù chú thuật, đồng thời cũng phải tìm hiểu làm thế nào để tu luyện nguyên khí.
Nàng thở hổn hển, trên trán cùng người đều là mồ hôi, ngay cả tóc cũng ướt, nghiêm trọng nhất là bị một kiếm của Vị Ương chém trúng vào vai, nếu không phải tốc độ né tránh của nàng cực nhanh, chỉ sợ cũng giống như Mộc Thương kia, cả cánh tay cũng bị chặt bỏ.
Tuy rằng hiện tại thực lực cách xa Vị Ương quá lớn, nhưng qua mấy hiệp như vậy, nàng vẫn như cũ làm cho Vị Ương vô kế khả thi!
Vị Ương hiển nhiên không có kiên nhẫn, vốn nghĩ nữ nhân chết tiệt này bị thương nặng, cũng không nghĩ đối phó với nàng lại khó như vậy, mặc kệ bị trọng thương cỡ nào thì vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh.
Nhưng nàng biết, với tình trạng này, Hoàng Bắc Nguyệt đã là nỏ mạnh hết đà.
“Mộc Thương.” Vị Ương lạnh lùng mở miệng nói: “Đánh tiếp nữa, chỉ sợ nàng ta không sống nổi, không có cách nào theo lời dặn dò của Âm Hậu nữa, ngươi động thủ đi!”
Khóe môi tái nhợt của Hoàng Bắc Nguyệt hơi động, thân thể phải dựa vào Tiểu Hổ mới có thể miễn cưỡng đứng vững.