Sau khi rời khỏi ngục tối, Lý Thuần Quân đã dẫn Thái Linh công chúa ra một góc tối khuất tầm nhìn mà ẩn nấp, đồng thời lắng nghe tiếng bước chân của những người bên ngoài đang chuẩn bị tiến vào đây.
Tiếng bước chân bịch bịch liên tục vang lên, và trái tim của cả Lý Thuần Quân cùng Thái Linh công chúa cũng theo đó nhảy rộn trong lồng ngực. Bọn họ đang rất căng thẳng cùng sợ hãi, bởi vì đây chính là thời khắc sống còn của cả hai người. truyen bjyx
Thậm chí, vì để tránh lộ ra khí tức nên đến cả thở họ cũng không dám, chỉ có thể run lẩy bẩy đứng đó, cố gắng áp chế dục vọng bỏ chạy, đồng thời cầu nguyện trời phật sao cho không bị phát hiện.
Cả công chúa lẫn Lý Thuần Quân đều biết rõ một khi vị trí của mình bị bại lộ, cơ hội sống sót của cả hai người sau đó chắc chắn sẽ bằng không!
Trạng thái của Lý Thuần Quân hiện tại tương đối tốt, mặc dù hắn cũng rất sợ hãi nhưng ít ra thì hắn vẫn còn giữ được bình tĩnh. Nhưng còn Thái Linh công chúa thì lại khác. Nàng chỉ là một cô nhóc mới mười sáu tuổi hơn mà thôi, cho nên nàng rất khó có thể kháng lại loại áp lực tâm lí khủng khiếp như thế này.
Trong vô thức, bản năng đã khiến nàng nắm chặt cánh tay của Lý Thuần Quân, mồ hôi lạnh tiết ra ướt sũng cả chiếc áo mới, môi nhỏ mím chặt, trông cứ như nàng đã sắp sửa hoảng loạn.
"Bình tĩnh lại, sẽ không sao đâu"
Lý Thuần Quân vội vàng truyền âm trấn an cho cô bé, điều này đã kịp thời giúp cô nàng bình tĩnh lại được một chút... Hoặc ít nhất chỉ là bớt run đi một tí mà thôi.
Mặt khác, trong hai người chỉ có một mình Lý Thuần Quân là biết truyền âm mà thôi. Vậy nên, cô bé có muốn hỏi han gì người bên cạnh cũng không được, bởi vì nàng chưa được học cách truyền âm nhập mật.
Bất lực, cô bé chỉ có thể nhìn hắn với cặp mắt trong suốt đẫm lệ đang ngập tràn sự sợ hãi. Mà cùng lúc đó, khoảng cách giữa hai bên cũng được nàng chủ động kéo gần lại... trong lúc vô ý thức.
"..."
Không còn cách nào khác, Lý Thuần Quân đành bế cô bé lên ôm vào lồng ngực. Hắn không biết vì sao mình lại làm ra động tác thừa thãi này, nhưng hắn nghĩ làm như vậy sẽ giúp cô nàng an tâm hơn.
Nàng mà hoảng loạn là chết chắc.
Đầu óc dần trở nên trống rỗng, hai người cứ thế im lặng chờ đón kết cục của mình.
Không lâu sau, một vài bóng người dần xuất hiện trong khu mật đạo tăm tối này. Họ chậm rãi cùng nhau tiến đến phía trước khối huyết thạch to lớn kia, sắc mặt hầm hầm vặn vẹo, thậm chí có thể nói là trông mười phần ma tính.
Những người này đều là binh sĩ thần tộc... Nhưng không hiểu vì lí do gì mà thần tộc uy nghiêm thánh khiết lại trở thành cái dạng này... Thật để người ta sinh lòng hoài nghi sâu sắc.
"Chắc chắn đã có con chuột nào đó lẻn vào đây rồi, mau đi lục soát cho ta! Nhanh!" Người dẫn đầu lạnh lùng quát một tiếng, khiến đám binh sĩ bên dưới một mặt khiếp sợ chạy đi làm việc.
"Xem ra những người này thật sự không nhận ra sự tồn tại của chúng ta" Lý Thuần Quân tiếp tục truyền âm: "Giờ thì ngươi an tâm được rồi chứ?"
Trong lồng ngực, Thái Linh công chúa dùng sức gật đầu. Nàng đủ tỉnh táo để nhớ lại rằng mình không được nói chuyện trong trạng thái này, thế là nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp.
Không chỉ riêng Lý Thuần Quân, việc biết được mình không bị đối phương phát hiện đã khiến cho tâm lí của Thái Linh công chúa bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhưng mà, sau khi đã bình tĩnh lại, những suy nghĩ còn lớn gan hơn đã bắt đầu hiện lên trong đầu nàng.
Lý Thuần Quân thì không để ý tới vẻ mặt đang biến ảo không ngừng của Thái Linh công chúa. Bởi vì lúc này đây, hắn chỉ chú tâm tới vị thống lĩnh thần tộc trước mặt mình cùng khối huyết thạch khổng lồ kia mà thôi.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đã rất thắc mắc không biết thứ này dùng để làm gì. Hơn nữa, hắn cũng biết rõ đây vốn không phải thứ gì tốt lành cả, nhưng hắn vẫn rất muốn khám phá ra tất cả mọi thứ đằng sau món tà vật kinh dị này.
Nhưng kì quái là tên thống lĩnh kia chỉ đứng đó ngắm nhìn huyết thạch mà không thèm nói gì. Hắn ta cứ như một pho tượng bất động, trong mắt chỉ có huyết thạch, và ngoài thứ đó ra thì không còn gì khác nữa.
"Còn cần bao nhiêu máu tươi nữa thì mới chịu thức tỉnh đây?"
Lúc này, tên thống lĩnh kia đột nhiên mở miệng: "Chẳng lẽ ta thật sự phải hiến tế Thái Linh công chúa sao? Nhưng nếu ta làm như vậy thật... Thần Hoàng sẽ thật sự xuất chinh giết chết ta"
"Tính đến nay, khối ma thạch này đã hấp thụ, cô đọng huyết dịch của hơn mười vạn người rồi... Thế mà mãi vẫn không chịu thức tỉnh, thật khó chiều" Tên thống lĩnh kia thở dài, trông có vẻ bất đắc dĩ: "Còn lũ man di kia thì không biết khi nào mới chịu tới nạp mạng... Chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra có gì đó không ổn rồi sao?"
Cùng lúc đó, ở phía xa, Lý Thuần Quân nghe lọt câu này liền triệt để nổi giận.
Giờ thì hắn đã biết lí do vì sao thần tộc lại lập mưu dẫn dụ quân đội ma tộc đến đây rồi... Đơn giản mà nói là để nạp mạng cho món tà vật này!
Cũng may là hắn cùng Bạch Tường Vi đủ tỉnh táo! Hơn nữa, hắn thật sự rất biết ơn vị mật thám xấu số kia...
Nhờ vào ám hiệu mà người đó đã để lại, cả ngàn người dưới trướng hắn mới may mắn thoát được một trận đại kiếp.
"Mười... Mười vạn người!?" Thái Linh công chúa như vỡ giọng, thân thể run lên kịch liệt: "Trong đó có biết bao nhiêu là đồng loại... Những người này có còn là thần tộc hay không? Rõ ràng là quái vật mà!"
"Kẻ nào!?"
Như đã phát giác ra cái gì đó, tên thống lĩnh kia chợt biến sắc nhìn về phía Lý Thuần Quân cùng Thái Linh công chúa. Cùng lúc đó, hai tay hắn ta cũng nhanh lẹ rút kiếm, một chém thật mạnh tung ra khiến vách tường hằn sâu một vết kiếm lớn sâu hun hút.
Lý Thuần Quân vội lách đầu, kịp thời tránh khỏi lưỡi kiếm sắc bén kia. Còn thân thể hắn thì vẫn đứng im bất động, ngay cả việc hô hấp cũng triệt để đình chỉ.
Thái Linh công chúa cũng bị đòn kiếm trời giáng kia doạ cho im bặt, đáy quần ướt sũng, khiến cảm xúc của nàng lúc này đang xen lẫn giữa sự sợ hãi cùng xấu hổ.
"Kì quái, là ảo giác của ta sao?" Tên thống lĩnh kia nhíu mày, sắc mặt mười phần nghi hoặc: "Rõ ràng là ta đã nghe thấy tiếng nói của ai đó... Chắc chắn không thể sai được"
Trầm tư mất một lúc, nam thống lĩnh kia đột nhiên lắc đầu: "Không được, đám thuộc hạ của ta sợ là không đủ sức để tìm ra con chuột nhắt này... Ta cũng phải tham gia mới được, tuyệt đối không được chủ quan"
Nói xong, tên thống lĩnh kia liền thu kiếm về tra vào bao, sau đó lại vội vàng chạy đi lùng sục khắp nơi trong khu mật đạo.
Ngay sau khi người đã đi mất, Lý Thuần Quân lập tức giận dữ truyền âm cho Thái Linh công chúa: "Đã bảo là đừng có nói chuyện mà! Suýt chút nữa là ta đã bị ngươi hại chết rồi có biết không?"
"Ta xin lỗi..." Thái Linh công chúa ấp úng nói nhỏ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương mà nói chuyện.
Cũng cùng lúc đó, nàng còn dùng tay che phần thân dưới của mình lại. Nàng biết đối phương đã nhận ra rồi, nhưng nàng vẫn không dám để tô hô ra cho hắn xem.
"Chậc" Lý Thuần Quân tặc lưỡi một tiếng: "Được rồi, ta sẽ giúp ngươi thay bộ khác. Lần sau đừng bất cẩn như vậy nữa"
"Ta có thể tự làm..."
"Không được, phần lớn thao tác che giấu tồn tại của ta đều có liên quan đến bộ y phục này. Thế nên, ngay sau khi ngươi cởi ra, ngươi sẽ rất dễ bị phát hiện" Lý Thuần Quân dùng sức cốc đầu nàng một cái: "Biết ngươi đã là một thiếu nữ rồi, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn nhiều!"
"..."
Không chỉ đáy quần nàng bị ướt, ngay cả cánh tay lẫn góc áo cũng hắn cũng đã bị ướt theo. Nhưng thân là một người cha đã từng vất vả chăm hai đứa con như hắn, chút chuyện này chỉ là chuyện vặt mà thôi.
Nhớ lại lúc trước chăm Mộ Khuynh Tiên còn cực hơn thế nhiều... Khụ.
"Thôi được rồi, phiền ngươi"
Soạt~
Không có lập trường để kháng cự, Thái Linh công chúa đành ngượng ngùng đem y phục cởi ra rồi đưa cho Lý Thuần Quân. Còn bản thân thì khư khư đưa tay che đậy đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể mình, quyết không cho người lạ chiếm tiện nghi.
Mãi đến khi Lý Thuần Quân trùm cho nàng một tấm vải lớn, sắc mặt của nàng mới bớt đỏ đi một chút.
"Đứng yên đó, đừng làm chệch quỹ đạo vận hành của trận văn" Lý Thuần Quân trịnh trọng nhắc nhở: "Ta sẽ mau chóng chuẩn bị một bộ đồ khác cho ngươi, nên tạm thời cứ ăn mặc mát mẻ như vậy đi"
"Mát mẻ..."
Vừa mới bớt xấu hổ đi được một chút, da mặt của Thái Linh công chúa lại lần nữa cháy rực một mảnh. Nàng thui thủi ngồi một góc vẽ vòng tròn, lại thấp giọng lẩm bẩm: "Sau này ta không lấy chồng được nữa rồi..."
"..."
"Nói bậy, ta cũng không phải nam tử, mà là một đại thúc hàng thật giá thật đấy, tin hay không thì tùy" Lý Thuần Quân vừa làm việc vừa giải thích: "Vả lại, ngươi còn chưa tính là đã trưởng thành, mà ta cũng chưa nhìn thấy gì của ngươi cả"
Thái Linh công chúa: "..."
"Một chút hứng thú nhìn cũng không có?" Nàng đột nhiên hỏi ngược lại.
"Không"
"Thế này thì sao?"
Roạt~
Mạnh bạo đem tấm khăn vải cởi xuống, Thái Linh công chúa đem cỗ thân thể trần trụi nhỏ nhắn của mình phô ra trước mặt Lý Thuần Quân. Vẻ mặt của nàng đỏ ửng, rõ ràng đang rất xấu hổ nhưng lại cố tỏ ý khiêu khích hắn.
"..."
"Vẫn là không" Lý Thuần Quân đưa tay che mặt, có chút buồn cười nói: "Ta nói này, ta thân là nam nhi bảy thước, làm sao có thể nảy sinh thú tính với cơ thể của một tiểu nữ hài chưa tới sáu tuổi cơ chứ?"
"Chưa tới sáu tuổi..." Thái Linh công chúa ngã quỵ, tựa hồ chịu phải đả kích rất lớn: "Ta năm nay đã mười sáu rồi mà..."
Lý Thuần Quân: "..."
Xin lỗi, nhưng với góc nhìn của nhân loại, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa trẻ trong mắt ta mà thôi.
Của Mộ Khuynh Tiên ta còn đã thấy nhiều đến phát chán rồi, làm sao có thể có hứng thú với ngươi được? Mơ đi.
"Mà lại, ngươi đường đường là một công chúa, đừng có làm chuyện mất mặt như vậy chứ?" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Mau mặc lại đi, bộ đồ mới cần khoảng nửa canh giờ mới làm xong"
"Ngươi đả kích tôn nghiêm của ta..." Thái Linh công chúa biệt khuất đến uất nghẹn, chỉ đành tiếp tục ngồi một góc vẽ vòng tròn.
Thấy nàng xuống tinh thần, Lý Thuần Quân không khỏi dở khóc dở cười. Tuy là tâm lí của nàng khá cứng cỏi, nhưng cơ thể nàng thì còn lâu mới bì kịp với tốc độ trưởng thành đó.
Hơn nữa...
"Chỉ bằng ấy thôi mà cũng đòi câu dẫn ta?" Lý Thuần Quân cười lạnh: "Tuổi gì, ta vẫn còn trinh đấy"
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy