"Chữa trị xong cho phu quân của Võ Thần... Có lẽ ta cũng nên rời khỏi Hoàng Đô này được rồi" Lý Thuần Quân nói khẽ.
Mặc dù không khí đón Tết ở Hoàng Đô không tệ, đãi ngộ cũng rất tốt, nhưng mà, những nơi xa hoa như này lại không thích hợp với hắn.
Mặt khác, muốn tìm thêm nhân tài, hắn phải ngao du khắp thiên hạ mới được. Hoàng Đô tuy là nơi đất lành nhân kiệt, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là mọi nhân tài đều sẽ tập hợp ở đây.
Mộ Khuynh Tiên đi song song với hắn, nghe hết câu ấy liền mở miệng nói: "Ngươi đi đâu, ta đi với ngươi"
"Không cần đâu, ngươi cứ ở lại đây để... Giúp ta một vài chuyện" Lý Thuần Quân sờ sờ đầu nàng, cười nói: "Nhưng mà, đợi hôm sau hãy nói đến mấy chuyện này đi. Còn hiện tại, ta cứ việc chơi cho thoả thích đi đã"
Mộ Khuynh Tiên gạt phăng tay hắn ra, bĩu môi phụng phịu nói: "Không được tùy ý sờ lên đầu ta"
Ngươi có biết là mình đang sờ đầu ai không?
Lý Thuần Quân: "Được, không sờ nữa"
"Nhưng mà, Khuynh Tiên này, ngươi bây giờ đã là tu vi gì rồi?"
"Ích Địa hậu kỳ, thế nào?" Mộ Khuynh Tiên ngẩng đầu, vẻ mặt có chút đắc ý đáp trả lại hắn.
Lý Thuần Quân: "..."
Không đau, không đau.
Đều là người mình cả, hắn không cần phải ghen tị với nàng.
Nhưng mà... Nói gì thì nói, cái tốc độ này quả thật không có chút lí lẽ nào.
"Không cần hỏi nữa, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi" Mộ Khuynh Tiên nói: "Không phải là ta đang cậy mạnh, mà là ta biết thừa mình có đủ khả năng này"
"Ngươi còn dám nói đấy không phải cậy mạnh?" Lý Thuần Quân nội tâm thầm mắng một câu.
Tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng khi suy nghĩ lại một chút thì đây cũng đâu phải chuyện xấu đâu?
Và thế là, Lý Thuần Quân liền mặt dày nhờ vả: "Thế thì sau này đành phải cậy vào ngươi rồi"
Mộ Khuynh Tiên cười hì hì: "Vô sỉ thật, nhưng ta lại không ghét chuyện này. Vả lại, Thuần Quân nha, ngươi muốn làm Chạn Vương hay sao?"
Lý Thuần Quân nghe vậy liền dừng chân lại, có chút mộng bức ra tiếng: "A?"
Câu này của nàng là ý gì?
Chạn Vương?
Mộ Khuynh Tiên không giải thích, chỉ cười cười rồi chạy đi trước, bỏ lại Lý Thuần Quân vẫn ngẩn ngơ ở đó, một mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì.
Sau một lúc lâu, Lý Thuần Quân mới dần ý thức được một chuyện quan trọng.
Bị nàng bán manh lâu như vậy, hắn cũng đã dần quên mất việc nàng chính là Vô Dục Tịnh Thể.
Vậy nên...
Chẳng phải lúc này nàng nên thanh lãnh như băng sơn hay sao? Ấy thế quái nào bây giờ nàng lại thích nói thích cười đến như vậy?
Từ từ đã...
Sau một hồi lâu, tựa hồ đã nghĩ đến chuyện kinh khủng gì đó, Lý Thuần Quân liền không kìm được trợn to mắt lên, tâm can đều đồng loạt run rẩy: "Này này... Không phải chứ?"
"Không không không, đó nhất định là do ta đang tưởng tượng!"
Đứng trước suy đoán quá đỗi hợp tình hợp lí kia, không hiểu vì sao Lý Thuần Quân lại lựa chọn chối bỏ.
Hắn chỉ cảm thấy chuyện đó rất khó xảy ra.
Mà hắn... Cũng không muốn chuyện đó xảy ra.
"Mặc kệ có phải hay không, ta vẫn phải nghĩ cách chuồn đi thật sớm mới được, kẻo đến khi mọi chuyện vượt quá khả năng khống chế của ta, đến lúc đó liền xem như triệt để tiêu tùng" Lý Thuần Quân thâm tâm đại định, âm thầm lên kế hoạch chuồn khỏi tầm mắt của Mộ Khuynh Tiên.
Thế gian luôn có cái gọi là 'ngoài ý muốn', và hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện 'ngoài ý muốn' đó xảy ra.
"Lề mề chậm chạp"
Mộ Khuynh Tiên đứng từ xa, nhìn thấy hắn vẫn đang rất từ tốn ung dung tiến tới chỗ mình liền không khỏi lắc đầu thở dài.
Vừa nãy nàng đã cho hắn một vài gợi ý, thật không biết hắn có nhận ra tâm ý của nàng hay không?
Mà nếu hắn thật sự nhận ra... Vậy thì liệu hắn có chấp nhận tình cảm của nàng hay không?
Kỳ thật, chính bản thân nàng cũng cảm thấy tình cảm của mình đang phát triển quá nhanh. Chỉ vỏn vẹn một năm thôi mà đã đạt đến mức độ này, nàng thật sự không thể hiểu nổi.
Vậy nên, nàng nghĩ... Cho dù hắn có nhận ra đi chăng nữa... Hắn vẫn sẽ lựa chọn chối bỏ.
"Đột nhiên ta lại hy vọng hắn sẽ không nhận ra"
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Lý Thuần Quân đã đến nơi. Hắn nhìn nàng một chút rồi nói: "Mau đi thôi, pháo hoa sắp bắn đến nơi rồi"
"Ừm, đi thôi" Mộ Khuynh Tiên duỗi tay, tỏ ý muốn hắn nắm lấy.
Thế nhưng, Lý Thuần Quân lại rất thờ ơ, trực tiếp đi qua luôn, dáng vẻ tựa như chưa nhìn thấy gì. Mà khi nhìn thấy hắn đang cố ý phớt lờ mình, Mộ Khuynh Tiên lại có chút không hiểu thấu.
"Nam nữ thụ thụ bất thân" Lý Thuần Quân không quay đầu, chỉ để lại cho nàng một câu như vậy.
"Cứng nhắc" Mộ Khuynh Tiên nói.
"Người đọc sách phải tuân theo lễ nghĩa" Lý Thuần Quân không chút nao núng đối đáp lại nàng.
"Nếu đã vậy thì..."
Lựa đúng lúc đường phố đang vắng người, Mộ Khuynh Tiên bắt đầu biến thân, thể hình cấp tốc nhỏ lại, mà y phục cũng nhanh chóng thu nhỏ chạy theo kích thước cơ thể của nàng.
Không lâu sau, Tiểu Khuynh Tiên xuất hiện, nhưng khí chất của nàng cũng không biến non nớt đi mà ngược lại vẫn trầm tĩnh hệt như Mộ Khuynh Tiên bản thục nữ.
"Ta như vầy, ngươi có chịu nắm tay ta hay không?" Tiểu Khuynh Tiên cười hỏi, một nụ cười muôn phần khả ái.
Lý Thuần Quân dở khóc dở cười: "Thật hết nói nổi ngươi rồi. Có cần thiết phải làm đến vậy không? Nếu là ác thú vị thì ngươi nên dừng lại được rồi"
"Ta nghiêm túc" Tiểu Khuynh Tiên nói.
"Hiểu rồi, nhưng vẫn sẽ không nắm tay"
Con người Lý Thuần Quân cũng không tính là quá mức phức tạp. Hắn luôn cố gắng giữ khoảng cách với những nữ tử trưởng thành, nhưng đối với mấy bé gái thì hắn lại không như vậy, bởi vì đó là không cần thiết.
Dạng Tiểu Khuynh Tiên sẽ khiến hắn tự nhiên hơn... Đó cũng không phải là lời nói dối.
Cười khổ một tiếng, Lý Thuần Quân lại bế nàng lên, thoải mái đặt nàng ngồi ngay ngắn tại vị trí quen thuộc xưa nay.
Mà Mộ Khuynh Tiên cũng không kháng cự lại hắn, chỉ nỉ non nói nhỏ: "Đừng cứ mãi xem ta như trẻ con như vậy"
"Thế thì ngươi nói xem, ta với ngươi bây giờ cùng một đôi cha con có gì khác nhau đâu?"
"Ngươi nói cái gì?" Mộ Khuynh Tiên trợn mắt, dùng sức kéo lỗ tai hắn lên.
"Khụ khụ, thế còn huynh muội?"
"Hả?!"
Lý Thuần Quân: "..."
"Vậy phải như thế nào thì mới vừa lòng ngươi đây?" Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán, có chút đau đầu nói ra.
Tiểu ny tử này thật khó hầu hạ!
"Đừng xem ta như bé gái nữa, và ngươi cũng không có quyền từ chối" Mộ Khuynh Tiên lạnh giọng nói.
Thế nhưng mà... Giọng nói của nàng hiện tại lại rất thanh thúy, rất non nớt. Vậy nên, cho dù nàng có tỏ ra lãnh đạm đến mấy cũng không uy hiếp hắn nổi.
"Muốn ta không xem ngươi như bé gái... Cũng được, vậy thì ngươi cũng đừng bán manh nữa, bởi vì đó là đặc quyền của riêng các bé gái mà thôi" Lý Thuần Quân rất không phúc hậu đáp trả.
"..." Mộ Khuynh Tiên lần này thật sự phát bực: "Đó gọi là làm nũng, không phải bán manh! Chẳng lẽ đến làm nũng cũng không được sao?"
Mộ Khuynh Tiên nói những lời này với dáng vẻ rất đáng thương, một bộ người vật vô hại khiến Lý Thuần Quân cũng bắt đầu có chút xiêu lòng.
Nhìn nàng như vậy, thật khó để liên hệ với hình ảnh của một nữ bá vương đã một quyền úp sọt một phần ba nhân sĩ trong thiên hạ.
"Thôi được rồi, coi như ta thua ngươi" Lý Thuần Quân thở dài.
Sau đó, hắn lại rảo bước đi về phía nơi cao nhất trong Hoàng Đô, chuẩn bị cùng nàng ngắm pháo hoa.
Nơi cao nhất ở đâu ư?
Tất nhiên là nóc nhà của Vạn Bảo Các nha!
Suy đi tính lại, Vạn Bảo Các vẫn là nơi cao nhất ở đây. Hơn nữa, nơi đó cũng không có nhiều người có thể trèo lên được, yên tĩnh mát mẻ khỏi nói, đúng là một chỗ vô cùng thích hợp để ngắm pháo hoa.
Bằng vào những gì mà mình có, Lý Thuần Quân cũng không gặp bao nhiêu khó khăn để có thể leo lên nóc Vạn Bảo Các.
Dẫu sao thì hắn cũng đang mang tấm thẻ kia trong người, thân phận tương đương với khách quý, tất nhiên sẽ không có tên lính gác nào dám dị nghị với hắn.
Ngồi bên trên nóc nhà của Vạn bảo Các, Lý Thuần Quân chợt cảm thấy có chút buốt giá.
Tính ra thì hiện tại cũng chưa hẳn là đã qua mùa đông, thế nên tiết trời vẫn tương đối lạnh lẽo. Mà trên này gió lại mạnh, đổi lại là người bình thường thì có khi đã sớm run lên cầm cập rồi.
Mộ Khuynh Tiên thì không có biểu hiện gì. Tu vi của nàng vượt xa hắn, và khả năng kháng nhiệt cũng tương đương không cùng đẳng cấp với hắn, thế nên, chút khí lạnh này dĩ nhiên sẽ không gây ra bao nhiêu ảnh hưởng đến nàng.
Mộ Khuynh Tiên lắc mình một cái, thân thể từ từ trở về trạng thái trưởng thành. Sau đó, nàng lại lấy ra một chung trà, dùng linh lực đốt lửa hâm nóng rồi lại đưa cho Lý Thuần Quân: "Uống đi cho nóng người"
Lý Thuần Quân đưa tay nhận lấy, thổi nhẹ rồi uống một ngụm.
Đồng thời, hắn cũng lấy ra một ít bánh kẹo, vừa ăn vừa uống, cũng vừa là chờ đợi pháo hoa xuất hiện.
"Ngươi có vẻ thích bánh đậu xanh nhỉ?" Lý Thuần Quân khẽ mỉm cười, lại lấy ra thêm một ít cho Mộ Khuynh Tiên.
"Ừm"
"Này, làm ơn đừng lấy rượu ra, coi như ta cầu xin ngươi" Lý Thuần Quân nhắc nhở.
Mỗi lần nàng trả lời ngắn gọn đều sẽ có vấn đề.
"Được" Mộ Khuynh Tiên nhẹ gật đầu. Lần này nàng không có ý định uống rượu nữa.
Uống rượu nha...
Xa xôi trước kia, việc uống rượu đối với nàng chẳng qua chỉ là một loại thú vui... Nhưng bây giờ thì lại khác. Nó giờ đã biến thành một công cụ để nàng tiếp thêm dũng khí, hòng có thể chiếm đoạt hắn.
Rất nhiều chuyện mà lúc bình thường nàng không dám làm, thế nhưng, khi có rượu vào thì lại hoàn toàn khác. Tỉ như hôm đó vậy...
"Chủ thượng, lần này người cứ thuận theo ý mình mà làm, còn nô tài sẽ tiếp tục đi làm nhiệm vụ của mình" Thập tam công công đột nhiên truyền âm nói vậy.
"Không nghỉ phép sao?"
"Để khi khác đi, chủ thượng... Ta một ngày không làm việc là lại bắt đầu cảm thấy bứt rứt khó chịu, không làm không được"
"..., Ngươi là công cụ hình người chắc?"
"Ta là công cụ của người, thưa chủ thượng"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Chậc.
Kém chút thì nàng lại quên mất... Thân phận của mình là gì.
Nhưng không sao, đây vẫn là quãng thời gian mà nàng có thể buông thả.
Hai người lâm vào im lặng, một hồi lâu vẫn không có ai chịu lên tiếng. Do vậy, bầu không khí bắt đầu trở nên có chút gượng gạo lên, nhưng mà... Im lặng vẫn hoàn im lặng.
Không lâu sau, một đốm sáng xuất hiện giữa bầu trời rồi ba~ một tiếng, nó liền nổ thành một đoá hoa lửa tuyệt đẹp giữa bầu trời.
Từ đó, hàng loạt đốm sáng khác lại xuất hiện rồi thi nhau nổ tung, cảnh tượng đẹp mắt vô cùng.
"Thế nào, thoả mãn rồi chứ?" Lý Thuần Quân uống cạn chung trà rồi cười nói.
Buông xuống tách trà, Lý Thuần Quân chú tâm ngắm nhìn tràng hoa nở trước mắt, trong lòng cũng bất giác cảm thấy có chút vui sướng.
Bởi vì hắn biết, sau này sẽ không còn nhiều dịp để hắn có thể thư thả ngắm pháo hoa như thế này nữa.
Có thể tận hưởng liền cố gắng mà tận hưởng đi.
Mộ Khuynh Tiên ngồi ngay bên cạnh Lý Thuần Quân. Nàng ngắm pháo hoa được một lúc rồi dần chuyển sang ngắm hắn, thẩn thờ ra đó mà không cách nào dời mắt đi được.
Giữa một bầu trời biển hoa sáng lạn đẹp mắt, nàng đã lựa chọn bỏ qua hết thảy để có thể ngắm nhìn nam nhân bên cạnh mình, khắc sâu dung mạo của hắn vào tiềm thức, để nàng không bao giờ quên đi.
"Nhìn cái gì? Mặt ta có ruồi sao?"
"Không có gì, chỉ là... Ta đột nhiên có cảm giác trông ngươi cũng không đến nỗi tệ"
Lý Thuần Quân: "..."
Vậy nghĩa là nàng đang chê khéo hắn trước đây trông rất xí trai có đúng không?
Ta không đẹp cũng đâu phải lỗi của ta?
Uỷ khuất.
Pháo hoa thì không thèm ngắm, ngươi vậy mà lại đi chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của ta.
Quá ủy khuất.