Tại lãnh địa ma tộc, một nam nhân với vẻ bề ngoài trông mười phần tàn khốc đang ngồi bên giường bệnh, trên mặt mang theo bi thương, lo lắng cùng không bỏ mà ngắm nhìn bà lão đang nằm bất động trên giường.
"Phụ thân... Xin lỗi, Bất Hối không thể đi tiếp với người được rồi..." Bà lão mở cặp mắt đục ngầu ra, thanh sắc muôn phần yếu ớt, như muốn nói nhưng lại nói không ra hơi.
Từ cái ngày mà Vương Nguyên qua đời đến nay đã hơn trăm năm, và Quân Bất Hối vẫn luôn sinh hoạt bên cạnh phụ thân mình. Nàng không lấy chồng, bởi vì nàng tự biết việc đó sẽ không giúp ích gì được cho nàng, ngược lại còn gây hại cho cả nàng và phụ thân.
Thời gian trôi đi không chờ đợi một ai, tuế nguyệt đã tàn nhẫn hong khô nàng mỹ lệ. Dần dần, từ một nữ tử thanh xuân xinh đẹp rạng ngời, nay nàng đã trở thành một bà lão lọm khọm tựa như khúc củi mục, và cũng đã sắp sửa đi đến những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời.
Nàng là phàm nhân, nên dẫu cho có uống bao nhiêu linh đan diệu dược, nàng cũng không thể trường tồn mãi với cuộc đời. Vậy nên, từ lâu rồi, nàng đã biết ngày này sớm muộn gì cũng tới.
"Bất Hối... Ngươi có hối hận khi nhận ta làm cha hay không?" Quân Thiên Tứ nắm chặt cánh tay gầy gò của Quân Bất Hối, như cố lấy hết dũng khí ra mà hỏi: "Ta muốn được nghe câu trả lời thật lòng của ngươi"
Đôi mắt đục ngầu như lấy lại được một chút ánh sáng, Quân Bất Hối mỉm cười hiền hậu, nhẹ nhàng lắc đầu: "Phụ thân... Người nghĩ tại sao mẫu thân lại đặt cho ta cái tên này đây?"
"Nàng không hối hận, ta cũng vậy. Tuy thời gian chúng ta sống chung rất ngắn ngủi, nhưng đối với một phàm nhân như ta... Đó đã là quãng thời gian hạnh phúc nhất rồi" Quân Bất Hối yếu ớt nói tiếp: "Phụ thân... Xin đừng dằn vặt cùng thù hận nữa... Người không có lỗi..."
"Ta hi vọng... Sau khi ta chết đi, người có thể làm lại một cuộc đời mới... Người xứng đáng có được điều đó... Và ta tin là, mẫu thân cũng nghĩ như vậy..."
Quân Thiên Tứ nắm chặt tay lại, hốc mắt đỏ hoe, từng dòng lệ không kìm được mà lăn dài trên gò má thô kệch đầy sẹo: "Ta buông bỏ... Vậy thì ai sẽ đòi lại công đạo cho mẫu thân ngươi đây?"
"Phụ thân..."
Nhịp hô hấp của Quân Bất Hối vốn dĩ đã rất yếu rồi. Và giờ đây, vì nàng đã nói quá nhiều nên sức sống của nàng cũng càng nhanh trở nên suy yếu hơn.
Trước những giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nàng đột nhiên dùng sức nắm chặt tay của Quân Thiên Tứ, như thổn thức mà khóc: "Phụ thân... Ta yêu người"
"Vậy nên, xin người đừng làm gì ngu ngốc..."
"Khụ!"
"..."
Ho ra một ngụm máu tươi, Quân Bất Hối vô lực gục đầu vào lồng ngực của Quân Thiên Tứ. Nàng đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của chính cha mình, hệt như cái cách mà mẫu thân nàng đã qua đời năm đó.
"Phụ thân xin lỗi... Nhưng đã đi đến đây, ta đã không thể quay đầu lại được nữa" Quân Thiên Tứ ôm xác con mình lên, chậm rãi hướng về phía đỉnh tuyết sơn mà đi: "Ta vốn dĩ đã chẳng còn lí do gì để sống nữa... Vậy nên, mặc cho có đòi được công đạo hay không, ta vẫn hi vọng hai người có thể đi chậm lại một chút"
"Bởi vì... Ta sẽ đến sớm thôi"
Lập xong bia mộ cho con, Quân Thiên Tứ ngẩn người trước gốc cổ thụ, trước bia mộ của gia đình ba ngày ba đêm. Hắn không nói, không cười, cũng không khóc, chỉ đơn giản là ngây ra như một pho tượng.
Không ai biết trong đầu hắn ta lúc này đang nghĩ gì, chỉ biết là dường như hắn đã không còn một chút niềm tin nào vào thế giới này nữa.
Không lâu sau nữa, Quân Thiên Tứ đứng dậy ra đi. Lần này hắn đã thật sự biến mất, triệt để bặt vô âm tính khỏi ma tộc.
Nhiều năm sau...
Tại vùng đất trung lập, một trận chiến kinh thiên động địa đã xảy ra. Người ngoài nhìn vào sẽ lập tức thấy được hai thân ảnh đen kịt đang va chạm kịch liệt khiến đại địa chấn động, núi sông tan vỡ, vạn vật đều hoá thành cát bụi ngay trước dư uy của cuộc đại chiến.
Trong mơ hồ, họ cũng nhìn thấy một cung điện to lớn đang sừng sững trong cõi hư vô. Nó tựa như lâu đài nằm giữa những tầng mây, rộng lớn, nguy nga, tráng lệ, không khác gì hoàng điện đế khuyết chính thống.
"Nhận thua đi"
Một thanh âm trầm thấp vang lên làm sơn hà chấn động, vạn linh run rẩy. Bởi vì trong thanh âm kia không chứa đựng một chút tình cảm nào, ngược lại còn lạnh lẽo cùng áp bức đến không hiểu nổi.
Hắc ảnh đối diện không đáp lời. Hắn chỉ bấm đốt ngón tay, thiên luân trên đỉnh đầu như bừng cháy, từng đợt hắc khí như sóng thần cuộn trào nhuộm đen cả bầu trời, thiên thôn địa ám, khung cảnh hệt như tận thế đã sắp sửa ập tới với sinh linh.
"Hôm nay là ngươi chết, hoặc là ta chết!"
Từ trong bóng tối vô tận, một nam nhân tay cầm hắc kiếm bước ra. Con mắt hắn đỏ rực huyết quang, trông tràn ngập điên cuồng cùng dã tính. Cùng lúc đó, thiên luân trên đỉnh đầu hắn xoay tròn như hắc động, khí tức lan tràn đầy khủng bố sâm nhiên, trông hệt như ma thần giáng lâm.
Người đó chính là Quân Thiên Tứ.
Từ cái ngày mà Vương Nguyên chết đi, hắn đã thề nhất định sẽ báo thù Ma Hoàng. Và sau ngàn ngàn vạn vạn năm đau khổ tu luyện, hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Hoàng, cũng trở thành bậc Chí Tôn trong thế giới này.
Ấy thế mà, cho dù bản thân đã chạm đến đỉnh điểm của thế giới, hắn vẫn lộ vẻ chật vật khi phải chính diện chống chọi với Ma Hoàng. Hoặc là nói... Ma Hoàng đã mạnh đến phạm trù mà không ai có thể tưởng tượng ra được.
"Nhất định phải vậy sao?" Ma Hoàng lại cất lời, thanh âm vẫn đạm mạc vô cảm như cũ: "Vậy được rồi, ta liền thành toàn cho ngươi"
Quân Thiên Tứ chợt biến sắc, vội vàng bước vào thế thủ nhưng đã chậm.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ma Hoàng đã biến mất ngay tại chỗ rồi bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt hắn, lạnh lùng cho hắn một chưởng trời giáng.
Hắc kiếm không chịu nổi chưởng lực của Ma Hoàng mà nát tan thành từng mảnh. Cả Quân Thiên Tứ cũng ăn hết dư uy còn lại, một nửa thân dưới lập tức nổ tung thành huyết vụ.
Mưa máu tuôn rơi, và thân thể tàn khuyết của Quân Thiên Tứ cũng nặng nề rơi xuống trước thềm Ma Hoàng Điện do chính hắn xây dựng nên.
"Nếu đã có thể dứt khoát như vậy... Ngươi còn cố tình kéo dài để làm cái gì chứ?"
Nằm bất động trên mặt đất, sinh mệnh của Quân Thiên Tứ đang nhanh chóng trôi đi. Việc biết mình đang bị thương nghiêm trọng đến bực nào càng khiến hắn không lí giải nổi tâm tư của Ma Hoàng.
Một chưởng kia đã đánh nát hết tất cả mọi thứ của hắn. Từ nhục thể, hồn phách đến đạo căn, tất cả đều đã bị Ma Hoàng đánh cho tan tành xác pháo, không thể nào cứu vãn được nữa.
Nói cách khác, sở dĩ hắn có thể đánh với Ma Hoàng nhiều năm như vậy là vì Ma Hoàng đang cố tình nhường nhịn hắn. Nhưng đến hôm nay, dường như Ma Hoàng đã không nhịn nổi nữa nên mới ra tay kết liễu mạng sống của hắn.
Sau khi đánh Quân Thiên Tứ vào trạng thái cận tử, Ma Hoàng đã quay lưng về phía hắn, không định rời đi và cũng không mở miệng nói bất kì lời nào.
Hắn chỉ đơn giản là trầm mặc, đến cả quay đầu lại nhìn cũng không thèm nhìn.
"Sao vậy? Không muốn nhìn thằng con thất bại này lần cuối hay sao? Ha ha ha" Quân Thiên Tứ cuồng tiếu. Và sẽ chẳng ai biết được hắn có thật sự đang cười hay không.
Ma Hoàng im lặng một lúc rồi mới cất lời: "Ngươi vẫn còn ngây thơ lắm, ngoan ngoãn đi hoá kiếp đầu thai đi"
Nói xong, Ma Hoàng liền đưa tay lên xé mở hư không, định rời khỏi chỗ này.
"Kể cả khi con trai mình sắp chết, ngươi vẫn không có nửa điểm quan tâm đến ta... Quả nhiên, ngươi thật sự là một con quái vật máu lạnh đấy, Ma Hoàng đại nhân" Quân Thiên Tứ lại bật cười.
Lần này hắn cười như phát điên, cười đến không biết kiêng nể, cười như cuồng loạn, lại giống như đang cố tình châm biếm cách sống của Ma Hoàng.
Nhưng bây giờ dường như Ma Hoàng đã không để ý đến hắn nữa, chỉ lạnh lùng cất bước vượt không rời khỏi nơi này, bỏ lại Quân Thiên Tứ đang từ từ tiến đến ranh giới sinh tử trong cô độc.
"Khụ~ khụ khụ~"
"Vẫn vô dụng thôi... Bất Hối, lẽ ra ta nên nghe ngươi... Nguyên Nhi, có lẽ là nàng đã nói đúng" Quân Thiên Tứ lại không hiểu thấu cười ha ha: "Trong cõi u minh, có lẽ mọi thứ đều đã được định sẵn rồi... Ta không thể chiến thắng hắn, một chút cơ hội cũng không có..."
Sau một chưởng đó, bao nhiêu kiêu ngạo cùng tự tin của hắn đều đã biến mất... Cùng với sinh mạng của hắn.
Ma Hoàng quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn. Hắn luôn nghĩ rằng cho dù mình không thể đánh bại Ma Hoàng đi chăng nữa, nhưng ít ra thì vẫn đủ sức để đại chiến một trận... Nhưng thật không ngờ, Ma Hoàng lại mạnh đến mức độ như vậy.
Mạnh đến mức có thể một chưởng giết chết một Tiên Hoàng.
Hắn ta đã không còn là ma tộc nữa rồi... Là quái vật mới đúng.
"A... Đây là hương vị của cái chết sao..." Quân Thiên Tứ nửa cười nửa khóc: "Thì ra cái chết lại yên bình như vậy... Tại sao ta lại không đối diện với nó sớm hơn cơ chứ?"
Phải rồi...
Vì đã đắm chìm trong thù hận nên hắn mới không biết rằng... Cái chết mới là thứ duy nhất có thể giải thoát cho hắn...
"Cùng chàng tương ngộ, không uổng kiếp này..."
Trước cảm giác sinh mệnh đang trôi đi thật nhanh, thanh âm dịu dàng mà ngàn vạn năm nay Quân Thiên Tứ chưa từng được nghe đã đột ngột vang lên trong đầu hắn... Khiến hắn không kìm lòng được mà khóc thật lớn.
Hắn đã muốn nghe lại thanh âm đó từ rất lâu rồi... Đó là thanh âm dịu dàng nhất mà hắn từng nghe, cũng là thanh âm duy nhất mà hắn muốn nghe.
"Nguyên Nhi... Ta xin lỗi... Ta nợ ngươi, ta nợ ngươi quá nhiều... Kể cả khi ngươi ban cho ta sinh mạng này... Ta vẫn không thể sống theo đúng ý ngươi"
Từng kí ức cũ nhanh chóng ùa về từ sâu trong tiềm thức, những kí ức mà bản thân hắn tưởng chừng mình đã quên đi. Đó là những ngày tháng hắn chung sống với Vương Nguyên, những ngày tháng yên bình ngắn ngủi nhưng lại quý giá hơn bất kì thứ gì đối với hắn.
Vương Nguyên thật sự là một nữ tử vô cùng dịu dàng. Dẫu cho bản thân nàng biết hắn không phải một người cha tốt, một trượng phu tốt... Thế mà nàng vẫn nhất mực chung thủy sắc son với hắn, chưa từng có ý định thay lòng.
Nàng tình nguyện chăm sóc cho hắn, hi sinh vì hắn một cách vô điều kiện, thậm chí trong suốt cuộc đời mình, nàng vẫn chưa từng to tiếng với hắn lần nào...
Và hơn tất cả, vào cái ngày trời đầy mưa tuyết hôm đó, chính nàng đã ban cho hắn sinh mạng này.
Thử hỏi trên đời này có mấy ai vị tha cùng cao thượng như nàng đây?
Tâm trí liên tục bị bủa vây bởi những kí ức đẹp đẽ trong quá khứ, Quân Thiên Tứ dần dần quên đi hiện thực tàn khốc mà đắm chìm vào thế giới nội tâm của mình.
Ở một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã vô tình nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc. Đó là lúc mà hắn cùng Vương Nguyên đang ngồi ngắm sao.
"Thiên Tứ, ngươi có biết, đối với ta mà nói, mọi ngôi sao trên trời đều chính là ngươi hay không?" Vương Nguyên nhoẻn miệng cười, vui a nói: "Bởi vì sao? Bởi vì chúng đều vô cùng lấp lánh, xinh đẹp giống như ngươi vậy"
"Nếu có thể, ta thật sự muốn bắt vài khoả về treo trong nhà cho đẹp" Vương Nguyên lại tủm tỉm cười nói.
Quân Thiên Tứ phì cười, dùng sức xoa xoa đầu nàng: "Đợi ta đủ mạnh đi, ta sẽ bắt chúng về cho ngươi chơi"
Vương Nguyên nghe vậy liền không khỏi trợn trắng mắt mà nhìn nam nhân trước mặt mình.
Sau đó, nàng không nhịn được bật cười, lại tinh nghịch nhéo má đối phương một cái: "Ta chỉ đang nói đùa, ngươi thật sự nghĩ bắt sao là chuyện dễ làm lắm hay sao? Ta chỉ định thông qua nó chọc ghẹo ngươi một tí mà thôi..."
"Nhưng mà, nghe ngươi nói vậy... Đột nhiên ta lại có chút mong chờ"
"Nguyên Nhi..."
Ở bên ngoài, Quân Thiên Tứ đã ngừng thở, hai mắt từ từ khép lại.
Kỳ lạ là, nước mắt của hắn nay đã đình chỉ, bao nhiêu bi thương trên mặt đều tan biến, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ trên môi, thanh âm êm dịu thì thào: "Nếu có kiếp sau... Ta nhất định sẽ hái trăng bắt sao về cho ngươi..."
Cứ như thế, Quân Thiên Tứ đã rời khỏi trần thế trong sự thanh thản.
Mặc dù cả một đời dài hắn đều đắm chìm trong đau khổ và thù hận, thế nhưng trước những khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng... Nàng đã trở thành người cứu rỗi hắn ra khỏi bóng tối, để hắn an tâm mà tiến vào luân hồi... Hệt như cái cách mà hắn đã cứu rỗi nàng năm đó.
Từ xa xa, với vai trò là người quan sát, Lý Thuần Quân đã xuất hiện trước thi thể của Quân Thiên Tứ.
Hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng moi khoả Hắc Tâm đen kịt ra khỏi lồng ngực của Quân Thiên Tứ rồi bóp nát, để mặc cho bao nhiêu hắc khí bao trùm lấy người mình, đồng thời sinh ra những tác dụng tiêu cực.
"Ta sẽ hoàn thành ước nguyện của ngươi, Quân Thiên Tứ" Lý Thuần Quân mỉm cười: "À không, phải gọi là điện chủ mới đúng"
Kí ức thế giới dần trở nên hư huyễn rồi sụp đổ. Thay vào đó, một thế giới mới chậm rãi hình thành, với diện mạo là thế giới trước khi Quân Thiên Tứ nếm trải tất cả những bất hạnh cùng thống khổ.
Bất quá...
Lần này, Lý Thuần Quân sẽ không chỉ là một người quan sát nữa.
Lần này, hắn sẽ trở thành chính bản thân Quân Thiên Tứ! Hắn sẽ thay hắn ta sống lại một đời, và đồng thời hoàn thành toàn bộ ước nguyện của hắn ta, giúp hắn ta đạt được sự giải thoát chân chính!
"Dưới chính sự quan sát của ngươi, ta sẽ cho ngươi thấy nếu như ngươi làm đúng, ngươi sẽ tạo ra được kết cục mỹ hảo như thế nào!"