Trong lúc còn đang bất tỉnh, một thanh âm nam tử liên tục vang lên bên tai Lý Thuần Quân kèm theo những động tác thúc giục rất mạnh, làm hắn không cách nào yên giấc nổi.
"Mau tỉnh dậy!"
Lý Thuần Quân có chút buồn bực mở mắt, liền thấy trước mặt hắn lúc này chính là Tào Chính Thuần.
Có vẻ như hắn ta đã vượt cấp khiêu chiến thành công, nhưng thương tích trên người cũng không tính là nhẹ.
"Ngươi bị thương rất nặng, từ từ ngồi dậy thôi" Tào Chính Thuần đỡ Lý Thuần Quân ngồi dậy, nói tiếp: "Cũng may là thanh kiếm kia tương trợ ta kịp lúc. Bằng không, nếu như ta không kịp thời cho ngươi uống đan dược, có lẽ cả hai chúng ta đều vứt xác tại đây rồi"
"Thanh kiếm?" Lý Thuần Quân có chút mộng bức.
Trong giới thiệu rõ ràng là đao nha, thiên đao rõ ràng... Tại sao lại là kiếm?
Cơ mà, trong cơn mệt mỏi cực độ, Lý Thuần Quân lười đi suy nghĩ vấn đề này.
Đứng dậy, Lý Thuần Quân loạng choạng đi tới chỗ thanh kiếm, dùng hết sức rút nó lên rồi đổ gục xuống mặt đất. Kể cả vậy, việc làm này của hắn vẫn doạ cho Tào Chính Thuần ngây người.
"Ngươi hàng phục được nó rồi? Tại sao chứ? Ngươi làm sao làm được?" Tào Chính Thuần mười phần kinh nghi hỏi.
Lý Thuần Quân ngồi xếp bằng, trầm mặc nhìn thanh 'kiếm' trên bắp đùi một hồi lâu rồi khẽ lắc đầu: "Kỳ thật, chính ta cũng không biết"
"Khi đó, khi ý thức của ta đã sắp sửa mất đi thì một tiếng ca đột nhiên vang lên trong đầu ta... Cũng chẳng biết vì lí do gì, ta biết được nó đã chọn ta... Về chuyện này, ta cũng không rõ ràng"
Tào Chính Thuần: "..."
Hàng phục Tiên Khí lại dễ như vậy? Sao hắn không hề biết?
"Cầm lấy" Lý Thuần Quân đưa kiếm cho Tào Chính Thuần rồi nói: "Ta cần nghỉ ngơi thêm ít lâu, muốn lĩnh ngộ gì thì mau lĩnh ngộ đi"
Lý Thuần Quân biết rõ mục đích mà Tào Chính Thuần tìm đến đây đều là vì Vĩnh Hằng Thiên Đao. Mặt khác, Tào Chính Thuần đã cứu hắn một mạng nên hắn không thể không hồi đáp một cách thoả đáng được.
"Tạ ơn" Tào Chính Thuần không khách khí liền bắt đầu nhập định, lĩnh ngộ kiếm ý chân nghĩa.
Bên cạnh, Lý Thuần Quân lại nuốt vào thêm mấy viên đan dược rồi bắt đầu trị thương.
Ngốc ở đây tận mấy ngày, cả hai người đều đồng loạt bừng tỉnh. Chẳng hiểu vì lí do gì nhưng nội tâm của cả hai đột nhiên dâng lên một cảm xúc bất an đến cực điểm, cứ như đang có mưa giông bão tố treo lơ lửng trên đầu vậy.
"Tào huynh, ngươi thanh lý hết toàn bộ đám dong binh kia hay chưa?" Lý Thuần Quân đột nhiên mở miệng hỏi.
Tào Chính Thuần nhẹ gật đầu: "Tất nhiên rồi, ta làm sao có thể lưu lại hậu hoạn được cơ chứ?"
Nghe vậy, Lý Thuần Quân liền càng bất an hơn, đôi lông mày nặng nề chùn xuống: "Vậy thì tại sao..."
Đám dong binh kia đã thanh lý xong, và những người còn sống cũng đã đi hết... Vậy thì, tại sao hắn lại cảm thấy bất an? Hơn nữa, càng kỳ quái là sự bất an này lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.
"Trước tiên rời khỏi chỗ này" Lý Thuần Quân nói.
Tào Chính Thuần gật đầu. Hắn vội tiến tới dìu Lý Thuần Quân đứng dậy rồi thật nhanh rời khỏi tế đàn quỷ dị này.
Vĩnh Hằng Thiên Đao không muốn ở lại, nó chủ động bay tới sà vào trên lưng Lý Thuần Quân, kiểu gì cũng không chịu đi khỏi. Mà bản thân hắn thì lại không muốn mang theo củ khoai nóng bỏng tay này nên cũng rất phiền não.
"Lên thẳng mặt đất luôn hay sao?"
"Có lẽ vậy đi... Ta cảm thấy lại sắp có đại sự xảy ra..."
Ngày đi đêm nghỉ, Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần một đường đi lên. Tuy là rất mệt nhưng bọn hắn cũng không dám nán lại nửa khắc, bởi vì... Mạng luôn quan trọng hơn tất cả mà.
Mất mấy ngày đường, rốt cục cả hai người đã lên đến được lối ra. Mặt khác, lúc này trong người cả hai đều đang mang những thương tích vô cùng nặng nề, vậy nên bọn hắn không nghĩ việc ở lại nơi thâm sơn cùng cốc trị thương là lựa chọn thông minh...
Do vậy, cả hai lại tiếp tục lên đường, hi vọng nhanh chóng trở về thành an tĩnh dưỡng thương.
Nào đâu, việc hai người lựa chọn trở về thành lại chính là lựa chọn không thông minh nhất... Thậm chí là đang tự mình dấn thân vào tai hoạ.
Khi về đến nơi, Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần ngẩn ngơ ra đó, miệng mồm há hốc, cả nửa ngày trời trôi qua cũng không biết phải nói gì... Bởi vì trước mặt bọn hắn, toà thành phồn vinh kia đã không còn tồn tại nữa.... Mà thay vào đó là một mảnh hoang địa điêu tàn, ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.
"Hi hi"
Một tiếng cười quen thuộc đột ngột vang lên bên tai khiến Lý Thuần Quân giật nảy mình. Hắn làm sao không nhận ra được tiếng cười này là của ai cơ chứ?
"Lam! Hồ! Điệp!" Lý Thuần Quân gằn giọng nhìn về hư không.
Tại đó, một thân ảnh mỹ lệ đến không hợp lẽ thường xuất hiện. Nàng mặc thanh y trên thân, vóc người uyển chuyển, tóc dài phiêu dật, dung mạo khuynh thành, hoàn toàn không có góc độ nào có thể chê được.
"Là thiếp thân nha" Lam Hồ Điệp thuấn ảnh tới vuốt ve gương mặt Lý Thuần Quân, yêu kiều cười nói: "Ngươi có lẽ là người duy nhất có thể đấu trí với ta... Nhưng đáng tiếc, ngươi vẫn kém một chút"
"Đến cùng mà nói, ngươi vẫn chỉ là một con tốt nhảy trên bàn cờ của ta mà thôi"
Lý Thuần Quân trầm mặc, không nói gì. Bởi vì khi chứng kiến cảnh tượng này, hắn đã có thể suy đoán ra tường tận kế hoạch của Lam Hồ Điệp.... Cũng như nghiệm ra sự thất bại của bản thân.
Một cách đơn giản mà nói, bước đầu nàng sẽ dùng bảo đồ để dẫn dụ toàn bộ cường giả tiến vào trong tế đàn, khiến cho lực lượng hộ thành suy yếu. Trong khi đó, bản thân nàng sẽ ở bên ngoài, thoả thích đồ thành mà không gặp phải một chút kháng cự nào.
Cùng lúc đó, ở bên dưới lòng đất, nàng cũng đã âm thầm bố trí sẵn tất cả. Có lẽ là nàng đã sớm biết hắn sẽ trà trộn vào bên trong nên mới ở ngoài đây đứng đợi, nhưng là đợi người hay đợi kiếm thì không ai biết được... Ngoài nàng.
Nàng đã đứng ở lối ra đợi sẵn. Và cho dù những người kia có may mắn sống sót khỏi cuộc hiến tế đi chăng nữa... Đến cuối cùng, bọn hắn vẫn không thể thoát khỏi cái chết đã được định sẵn.
Và nếu tính thêm cả những người đã chết trước kia nữa thì... Có lẽ trong toà thành ấy, chỉ còn mỗi Lý Thuần Quân cùng Tào Chính Thuần là còn sống.
Từ đầu tới cuối, Lý Thuần Quân vẫn luôn dốc sức phá hỏng kế hoạch của Lam Hồ Điệp. Kết quả của trận chiến bên dưới tế đàn đã cho Lý Thuần Quân một chút tự tin là mình đã thành công... Nhưng không, thực tế đã chứng minh... Hắn chưa từng nhảy ra khỏi bàn cờ của ả ma nữ này.
"Kể cả khi vẫn kém một chút, ta vẫn rất vừa ý ngươi" Lam Hồ Điệp cười nói: "Về đề nghị trước đó, ngươi cảm thấy thế nào?"
Dáng vẻ của nàng lúc này trông rất ngây thơ vô hại, hoàn toàn không thể liên hệ với một ác nhân đã nhẫn tâm đồ diệt cả một toà thành chỉ để tu luyện ma công.
"Đây là chuyện riêng của chúng ta, ngươi ngủ một chút đi" Lam Hồ Điệp búng tay một cái, Tào Chính Thuần liền hôn mê đổ gục ra đất, không thể nào kháng cự dưới tay một Bán Tiên.
Xong việc, Lam Hồ Điệp lại có chút mong chờ nhìn hắn: "Thế nào? Ngươi có đồng ý làm trượng phu của ta không?"
"Nếu ta từ chối?"
"Vậy thì ta sẽ tự tay bắt ngươi về nha" Lam Hồ Điệp yểu điệu cười một tiếng: "Mặc dù dung mạo của ngươi không ưa nhìn cho lắm, nhưng ta có thể chỉnh sửa lại được... Chuyện này hoàn toàn nằm trong khả năng của ta"
"Chỉnh dung là tà đạo, ta không cần" Lý Thuần Quân thẳng thắn nói.
Lam Hồ Điệp nghe vậy cũng không lộ vẻ tức giận, nhưng nụ cười trên mặt nàng đã sớm tắt đi.
Nàng chỉ đặt tay lên ngực trái, nói với bản thân bằng một tông giọng rất nhỏ: "Người chính trực như ngươi không nên xuất hiện trên thế giới này... Tại sao? Tại sao ta lại không gặp ngươi sớm hơn cơ chứ?"
"Hả?" Lý Thuần Quân có chút không nghe rõ nàng ta đang nói gì.
Lúc này, Lam Hồ Điệp bỗng nhiên lại nở ra một nụ cười rạng rỡ, đồng thời ngón tay còn chỉ về phía thanh kiếm đang lơ lửng sau lưng Lý Thuần Quân: "Này, phu quân à, ta muốn thanh kiếm kia, ngươi cho ta được chứ?"
"Ai là trượng phu của ngươi? Đừng nói bậy!" Lý Thuần Quân trực tiếp gạt phăng cái danh từ kia ra khỏi người mình: "Muốn lấy nó, trừ phi ngươi bước qua xác ta"
"Quyết tâm như vậy làm gì đâu?"
"Ta có thể thoát khỏi bàn tay của ngươi sao?"
Lam Hồ Điệp nhìn hắn một lúc rồi thở dài: "Thôi được rồi, mang ngươi về luôn một thể vậy"
Lý Thuần Quân: "..."
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cái chết... Nhưng mà, lựa chọn này của nàng thật để cho hắn cảm thấy hoài nghi.
Chẳng lẽ những lời đó đều không phải đang nói đùa, nàng thật sự đem hắn xem như trượng phu?
Không thể nào!
Lý Thuần Quân vì vấn đề này mà cảm thấy đau đầu vô cùng. Quả nhiên, suy nghĩ của nữ nhân đều rất khó lường.
Nhưng mà... Tổng kết lại, hắn đã thua Lam Hồ Điệp, mà còn là thua rất triệt để là đằng khác.
"Ta đưa ngươi về động phủ" Lam Hồ Điệp nắm lấy tay Lý Thuần Quân kéo đi, để hắn cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nàng cứ như vừa đi từ hầm băng ra vậy, nhiệt độ cơ thể thấp đến khó hiểu, thậm chí còn suýt chút nữa đã làm tay hắn đóng thành tảng băng rồi.
Hơn nữa, những lời mà nàng vừa nói ra còn làm hắn cảm thấy lạnh lẽo hơn. Hắn mà về đó rồi thì còn ra ngoài được sao?
Tất nhiên không! Tuyệt đối không!
Phải chạy!
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân lại án binh bất động.
Đến khoảng nửa đêm, khi thấy Lam Hồ Điệp đã tạm thời buông xuống cảnh giác, hắn liền liều mạng cầm chặt Vĩnh Hằng Thiên Đao, một đao bổ đứt không gian rồi thông qua lối đó mà đào thoát.
Sau khi Lý Thuần Quân rời đi không được bao lâu, Lam Hồ Điệp tại trong sơn động đột nhiên mở mắt ra. Nàng yên lặng nhìn qua chỗ vết nứt không gian đang dần khép lại rồi cất tiếng thở dài.
Nàng không ngăn cản hắn, tựa hồ là nàng cố ý để hắn rời đi.
Bằng vào trí tuệ của mình, nàng biết rõ hắn vẫn luôn chờ đợi cơ hội chạy thoát. Dẫu vậy, nàng không những không bố trí kết giới mà còn mắt nhắm mắt mở, không làm bất cứ điều gì khác, thậm chí là còn tạo cơ hội cho hắn chạy đi.
"Nếu ngươi đã lựa chọn như vậy, về sau chúng ta liền là tử địch rồi..." Lam Hồ Điệp ngẩng đầu, ngắm nhìn trăng sáng một lúc lâu rồi nghi ngờ nói khẽ: "Từ lúc nào mà ta đã trở nên mềm lòng đến như vậy? Nếu theo lệ thường mà nói... Ta đã giết chết hắn từ lâu rồi"
"Chẳng lẽ... Những kí ức đó đã vô tình tác động đến tiềm thức lẫn hành động của ta sao?"
"Nó nên biết mất đi"
"Bởi vì... Ta là quái vật"
Nói đến đây, vẻ mặt nàng dần trở nên đanh ác hơn bao giờ hết. Nàng đã không còn chút nào mỹ lệ hoạt bát như trước nữa, thậm chí là biểu lộ của nàng lúc này đang có phần doạ người: "Mà đã là quái vật thì tuyệt đối không được có tình cảm"