Từ phong cách bố trí càng lúc càng thêm phần độc ác, Lý Thuần Quân suy đoán hẳn là hắn ta đang tức muốn điên lên rồi.
"Lại là ngã rẽ"
Tiếp tục đụng phải một ngã rẽ, cả hai lại lần nữa phải đưa ra lựa chọn mang tính sống còn. Nhưng cũng giống như trước, Lý Thuần Quân không dại gì mà vội vàng chọn lựa, thay vào đó hắn sẽ dùng những hạt đậu đi do thám nội tình.
Nhưng rồi, hắn mau chóng nhận ra là mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
"Sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm, hẳn là lần này không do thám được tin tức gì rồi đúng không?"
Lý Thuần Quân không phủ nhận, cực kì nghiêm túc gật đầu.
"Thế thì hết cách, xem ra ta lại phải đích thân xuất thủ rồi" Lam Hồ Điệp cười nói.
Nói rồi Lam Hồ Điệp liền bước ra phía trước, khí tràng quanh thân cũng bắt đầu thay đổi. Từ đó, hình chiếu Thất Tinh Bắc Đẩu bắt đầu hiện lên trong tròng mắt của nàng, tinh quang hình thành một loại quỹ tích thần bí, trông tựa như nàng đang thực hiện thao tác thần kì nào đó.
Lý Thuần Quân ngắm nhìn, trầm tư một chút rồi chợt nhận ra: "Nàng ta vậy mà còn biết cả thuật chiêm tinh bói toán?"
"Bốn con đường, trong đó có đến ba cái là Đại Hung, còn lại một cái là Tiểu Cát, hẳn đó là con đường an toàn rồi" Lam Hồ Điệp nói: "Tuy ta biết thuật chiêm tinh nhưng nó lại không dễ dùng cho lắm, rất tốn sức"
"Vậy sao?" Lý Thuần Quân hảo tâm lại gần đưa cho nàng một lọ đan dược: "Đợi hồi sức rồi đi tiếp đi, chúng ta đều không biết được phía trước có thứ gì đang đợi mình đâu. Hơn nữa, thuật chiêm tinh bói toán vốn dĩ không thể cho ra kết quả chính xác trăm phần trăm"
"Tạ ơn"
Lam Hồ Điệp không khách khí nhận lấy lọ đan dược, đồng thời trên mặt còn mang theo một nụ cười tuyệt đẹp.
Hàng tẩu giang hồ, bản thân nàng tất nhiên sẽ không thiếu thủ đoạn phòng thân. Và như một lẽ dĩ nhiên, đan dược hồi phục nàng cũng không thiếu, nhưng mà... Nếu là đồ mà hắn cho, nàng tuyệt đối sẽ không từ chối, dù cho đó có là thứ gì hèn mọn đi chăng nữa.
Hắn rất đặc biệt với nàng. Do vậy, đồ của hắn cũng thế, đều rất đặc biệt như chính chủ nhân của nó.
"Quay về phải cất thật kĩ mới được" Lam Hồ Điệp thầm nghĩ.
Ngồi tại bên cạnh, Lý Thuần Quân vẫn đang mắt lớn mắt nhỏ nhìn nàng. Tính ra thì một lọ kia cũng có đến chục viên, mà nàng thì lại đang khá mệt... Ấy vậy mà, nàng ta lại chỉ uống đúng một viên thôi mới ghê chứ?
Là do nàng ta đang cố tình diễn kịch để lừa lọc hắn, hay là do nàng ta quá mức kẹt sỉ vậy?
Nửa canh giờ sau, Lam Hồ Điệp đã hồi phục hoàn toàn, và cả hai cứ như vậy tiếp tục lên đường.
Càng đi sâu vào bên trong, Lý Thuần Quân bắt đầu cảm nhận được cỗ áp lực kia đang dần mạnh lên theo thời gian. Và hắn cũng nhờ đó mà nhận biết được áp lực này có hương vị khá giống với uy áp của những cường giả, hoặc là những sinh vật cấp cao.
Suy nghĩ một chút, Lý Thuần Quân dễ dàng liên hệ được thứ đang dòm ngó mình cũng chính là thứ đang phóng thích uy áp bừa bãi kia.
"Lý Thuần Quân, mau lại đây nhìn"
Xa xa phía trước, Lam Hồ Điệp tựa như phát hiện ra cái gì đó liền hướng phía Lý Thuần Quân ngoắc ngoắc tay. Lấy làm lạ, hắn cũng mau chóng chạy tới xem thử rốt cục là thứ gì đã thu hút sự chú ý của nàng.
"Bích hoạ?"
"Ngươi đọc hiểu không? Ta không am hiểu cổ ngữ cho lắm" Lam Hồ Điệp hỏi.
Lý Thuần Quân nhíu mày.
Trước mặt hắn lúc này chính là một bức bích hoạ khổng lồ mang theo một loại vận vị vô cùng cổ xưa. Mặc dù rất nhiều khu vực trên bức hoạ đã đóng rêu phong, nhưng một số vị trí quan trọng của bích hoạ thì lại không bị phong hoá, tựa như đã được một thứ lực lượng thần bí nào đó bảo vệ.
Vì thị lực không tốt, lại thêm việc trong này khá tối tăm nên Lý Thuần Quân cũng không nhìn ra được bức bích hoạ này đang có gì. Dường như cũng biết được điều đó, Lam Hồ Điệp liền chậm rãi thi pháp, chia sẻ thị giác với hắn.
"Tạ ơn"
Giờ đã có thể nhìn rõ được bức bích hoạ, Lý Thuần Quân bắt đầu phân tích từng chi tiết một trên đó.
Bích hoạ này không phải một thể thống nhất mà chia thành nhiều phần khác nhau. Phần đầu tiên là hình ảnh về một bộ tộc cổ đại áo quần đều làm bằng da thú, lông tóc bù xù đang đồng loạt di cư đến nơi nào đó... Và đến khi tìm thấy một vùng đất linh khí sung túc, đất lành chim đậu thì họ liền quyết định lập làng, an cư sinh sống tại đó, lấy tên tộc là Việt.
Phần thứ hai là hình ảnh về chính ngôi làng đó đang gặp phải khó khăn trong việc canh tác nông nghiệp. Cụ thể là năm đó hạn hán mất mùa, muôn dân đói kém, người chết như rạ, chỉ có thể lập đàn cầu nguyện cho mưa thuận gió hoà, gửi gắm toàn bộ niềm tin vào đất trời.
Cũng đúng vào đêm cầu nguyện đó, bầu trời nguyên bản tĩnh lặng đột nhiên trở nên sáng rực, và một viên vẫn tinh cũng nương theo màn sáng mà rơi xuống, tạo một vụ nổ lớn đến không tưởng tượng nổi.
Tưởng chừng trời giáng thiên phạt, cả tộc đều sợ hãi tìm đến trung tâm của vụ nổ. Nhưng kì lạ là không có hố lớn, cũng không có đất đá văng lên tứ tung, chỉ có một khối vẫn thạch hình bầu dục đang yên lặng nằm đó, kèm theo tiếng khóc xé lòng của một đứa trẻ.
Viên thiên thạch đó có hình dạng khá giống cái nôi, và đứa trẻ đó cũng đang nằm gọn trong khối thiên thạch mà khóc. Biết rõ đứa trẻ đang đói, một vài bà mẹ trong tộc liền bước ra, cho đứa bé ấy ăn uống thật no say.
Bức hoạ thứ ba chính là hình ảnh một người thanh niên đang gánh trên lưng một thúng thảo dược rất lớn. Hắn cứ mở mồm ra là thao thao bất tuyệt, tựa như đang cố gắng giảng dạy cho mọi người xung quanh về cái gì đó. Mặc dù có nhiều chỗ không hiểu nhưng mọi người đều răm rắp nghe theo, không dám cãi lại dù chỉ nửa lời.
Có lẽ, trong mắt bọn họ, người thanh niên kia chính là thần sứ được thần minh phái xuống nhằm cứu rỗi cả tộc bọn họ.
Bức hoạ thứ tư là hình ảnh cậu thanh niên kia đã hoàn toàn trưởng thành, ngồi chiễm chệ trên ngôi vương mà cai trị muôn dân. Chỉ có điều, khí chất của hắn lại không phải của một vị vua. Nó uy nghiêm, thần thánh lại cao xa tít tắp, trông tựa như một vị thần chí cao đang nhìn xuống phàm thế, thương hại cho số mệnh vô thường của muôn dân bên dưới hạ giới.
Hắn có thể đi, nhưng hắn lại không muốn đi. Hắn sinh ra mà không rõ số mệnh, cũng không có lí do để tồn tại... Vậy nên, ngay từ khi có được nhận thức, hắn đã thề với lòng mình rằng sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ Việt tộc. Đó chính là số mệnh của hắn, và hắn cũng sẽ vì lí do đó mà tồn tại.
Bức hoạ thứ năm chính là hình ảnh người thanh niên kia đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, biểu lộ trông vô cùng phẫn nộ. Hắn một tay cầm ngọc đỉnh, một tay cầm thần kiếm trực chỉ thương khung, ánh mắt lăng lệ bất khuất, dường như hắn đang tuyên chiến với một tồn tại vô thượng nào đó đang dòm ngó đến thế gian này... Cũng chính là thế giới mà hắn đang bảo vệ.
Bức hoạ thứ sáu là hình ảnh người thanh niên kia đang đại chiến với vị thần minh bí ẩn đó. Tuy rằng không mong muốn nhưng dư uy của thần chiến đã khiến cho nhân gian bên dưới cơ hồ muốn sụp đổ, thây nằm vạn dặm, sinh linh lầm than.
Sau cùng, vì để tận trung với sứ mệnh của mình, người thanh niên đó đã thiêu đốt thần cách, cưỡng chế đánh vỡ thời không để tiến hành di dân đi thế giới khác. Còn bản thân thì vẫn tiếp tục ở lại nơi này, tử chiến với vị thần minh thiên ngoại kia.
Ở bức hoạ thứ bảy, vị thần minh kia đã không còn tồn tại nữa, nhưng ít ra thì di vật của hắn vẫn còn.
Thanh thần kiếm kia đã đâm xuyên qua ngực của vị ác thần nọ, trảm đi phần lớn đạo hạnh cả đời của hắn. Đồng thời, ngọc đỉnh cũng không chịu kém cạnh, nó đại phát thần uy trấn áp vị thần minh kia ngay dưới chân đỉnh, đời đời lao ngục hắn ta, để hắn ta mãi mãi không thể thoát ra ngoài làm hại sinh linh.
Vị thần minh kia tuy đã chiến tử, nhưng di vật của hắn thì vẫn luôn tiếp nối ý chí của hắn, vĩnh viễn không để cho tên ác thần kia xổng ra ngoài làm hại nhân gian mà hắn từng liều mạng bảo vệ.
Xem xong hết thảy bảy bức bích hoạ, nhãn thần Lý Thuần Quân có hơi ngưng lại một chút, dường như hắn đang phải suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng.
"Thế nào?" Lam Hồ Điệp hỏi.
"Ta không đọc được chữ, nhưng ta đại khái hiểu được ý cảnh của bích hoạ"
Dứt lời, Lý Thuần Quân liền chậm rãi tiến tới phía trước bức bích hoạ cuối cùng, một phủi tay đánh bay toàn bộ bụi bẩn cùng rêu phong. Từ đó, trên bức bích hoạ dần lộ ra một hàng chữ nhỏ sáng ngời, như thể có tinh quang đang lưu chuyển bên trên.
Thần Nông Đại Đế!
Không giống với những nét chữ cổ khác trên bích hoạ, dòng chữ này lại toả ra một loại hàm vận kỳ lạ, khiến người ta hiểu ra ý nghĩa của nó ngay lập tức mà không cần phải biết đọc cổ ngữ mới hiểu được.
"Thần Nông Đại Đế... Việt tộc..." Lý Thuần Quân có chút đau đầu nói: "Cả tộc này đã sớm đi thế giới khác sinh sống rồi, vậy thì ai đã xây dựng nên khu di tích này? Chẳng lẽ lại là chính bản thân Thần Nông Đại Đế?"
"Bàn về chiến lực, Thần Nông Đại Đế xác thực trên cơ tên ác thần kia... Nhưng vì bảo hộ cho Việt tộc nên hắn mới phải hi sinh thần cách để đánh vỡ thời không, cũng do vậy mà hắn mới trở nên yếu ớt đến mức phải tử trận..."
"Nhưng mà, hẳn là hắn sẽ không trực tiếp chết trận, bằng không thì phong ấn làm sao có thể hoàn thành? Sau đó lại còn xây dựng di tích này để cảnh cáo hậu nhân?" Lý Thuần Quân nói khẽ: "Như vậy liền dễ hiểu rồi, về thôi"
Lam Hồ Điệp: "..."
Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Ai cho ngươi về?
Thấy Lý Thuần Quân thật sự quay lưng bỏ về, Lam Hồ Điệp liền vội vàng chạy tới giữ chặt hắn lại, lớn tiếng chất vấn: "Sao lại đi về? Mau giải thích cho ta!"
"Toà di tích này đã tồn tại từ thời đại thần thoại rồi. Qua nhiều năm như vậy, coi như là tiên khí cũng phải trở thành một đống sắt vụn nếu không được bảo dưỡng" Lý Thuần Quân nói: "Đã như vậy rồi thì còn gì cho ngươi cầm về? Chi bằng dứt khoát đi về ngủ cho sướng cái thân"
"Ít nhất thì ngươi cũng nói cho ta nghe một chút sự tình bên trong đi đã!"
Lý Thuần Quân thở dài, dáng vẻ mười phần lười biếng kể lại những gì bản thân hiểu được cho Lam Hồ Điệp nghe.
Nghe xong, Lam Hồ Điệp rốt cục cũng hiểu ra vì sao Lý Thuần Quân luôn miệng khẳng định nếu cứ tiếp tục ở lại cũng chẳng thu hoạch được gì, ngược lại còn có thể gặp nguy hiểm... Và thú thật, chính bản thân nàng cũng cảm thấy như vậy.
Chỉ là...
"Khoan đã, Lý Thuần Quân, chẳng phải ở đây vẫn còn có người khác hay sao?" Lam Hồ Điệp lên tiếng nhắc nhở, sắc mặt cũng dần trở nên bất an: "Liệu... Chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra đi? Đúng không?"
Lý Thuần Quân có chút ngẩn ra nhìn nàng. Đến lúc này thì hắn mới chợt nhớ ra rằng không chỉ mình bọn hắn đang có mặt ở đây.
Đầu não khẽ động, Lý Thuần Quân lập tức sắc mặt đại biến: "Nguy rồi!"
Sẽ không thật sự là chuyện đó đi?
"Không về nữa, mau tìm hắn ta diệt khẩu!" Lý Thuần Quân ác liệt nói thật nhanh.
Ác đến mức để Lam Hồ Điệp phát choáng.