Mục lục
Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế? - Lý Thuần Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vội vàng quay trở về tiểu viện, Lý Thuần Quân lập tức tế ra một chiếc phi kiếm, cột lên đấy một lá thư được viết sẵn rồi đem nó phóng đi.

Không nằm ngoài dự đoán của hắn, phi kiếm chỉ bay được gần nửa canh giờ liền đã bị thứ gì đó phá hủy triệt để, không lưu lại một chút vết tích nào.

"Xem ra việc ta sáng lập kỳ cảnh đã thu hút không ít sự tồn tại khó lường... Giờ thì phiền rồi đây" Lý Thuần Quân cau mày, cảm thấy chuyện này thật khó giải quyết.

Hắn giỏi che giấu tu vi nên người ta mới không biết rằng hắn chẳng qua chỉ là một tu sĩ bình thường... Nhiều nhất chỉ tính là trên mức bình thường một chút. Nhưng, như vậy vẫn là không đủ để quét sạch cả một sào huyệt yêu ma.

"Một mình không làm được thì đành mượn sức của cộng đồng đi" Lý Thuần Quân thở dài: "Có lẽ trước tiên ta nên thử dùng một vài biện pháp trinh sát để thu thập thêm thông tin, bằng không thì thật sự không biết nên đánh đấm với chúng như thế nào..."

Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Đây chính là triết lí của nhà binh, hoàn toàn nằm trong thực tiễn.

Sau một đoạn thời gian chuẩn bị quên ăn quên ngủ, mấy ngày sau, rốt cục Lý Thuần Quân đã hoàn thành xong một vài thanh phi kiếm trinh sát.

Đây là tác phẩm tương đối công phu của Lý Thuần Quân, vậy nên yêu vật dưới cấp Hoá Thần sẽ không thể nào tra ra tung tích của nó.

"Một món đạo cụ đơn giản như vậy mà ta cũng mất tận mấy ngày mới có thể luyện xong... Quả nhiên, thiên phú luyện khí của ta rất nát" Lý Thuần Quân lại thầm thở dài một hơi.

Ngay sau đó, hắn liền cho phi kiếm bay đi mỗi hướng một thanh, thực hiện trinh sát trong phạm vi nghìn dặm xung quanh thành.

Còn bản thân hắn thì ngồi xuống bên bàn đá, cẩn thận quan sát những hình ảnh được phi kiếm truyền về.

Ngồi tập trung do thám được một hồi lâu thì Thành Hoàng liền đã tìm đến chỗ hắn, đúng như những lời mà đôi bên đã ước hẹn trước đó.

Nhưng lần này không chỉ có mình lão Thành Hoàng đến đây, mà bên cạnh lão còn có không ít vị Thành Hoàng khác cũng đến đây xem, đồng loạt lên tiếng vấn an: "Tham kiến tiền bối"


"Không cần lễ nghi" Lý Thuần Quân khoát tay rồi ra hiệu mời ngồi.

Mấy vị Thành Hoàng đồng loạt ngồi xuống, thái độ có chút bồn chồn bất định.

Thân là những người đã sống rất nhiều năm, bọn hắn hoàn toàn có thể nhìn ra người này khí độ phi phàm, không vướng trần tục, giống hệt những lời mà vị Thành Hoàng quản lí nơi đây đã giới thiệu.

Lý Thuần Quân chủ động châm trà cho mọi người, trong khi nội tâm lại có chút không hiểu vì sao các vị Thành Hoàng lại nhìn hắn với ánh mắt tôn kính... Nhưng mà, hắn lại không tiện hỏi cho hắn.

"Không báo tin được" Lý Thuần Quân lắc đầu, trực tiếp nói ra vấn đề: "Đám yêu tộc này rất có ý tứ, không hành động độc lập mà tự mình hình thành một tổ chức... Xem ra, trong bọn chúng có một kẻ đứng đầu, mà còn rất thông mình là đằng khác"

Chiếu theo phong cách làm việc của yêu ma, bọn chúng gặp con mồi là táp ngay, thấy ưa thích là đánh cướp, tuyệt đối sẽ không nói nhiều lời. Nhưng bọn này thì lại không đồng dạng, chúng rất biết ẩn nhẫn.

Bọn chúng cứ từ từ thẩm thấu vào sâu trong lòng địch, không tạo ra động cơ gì lớn, chỉ dần dần bao vây toàn bộ khu vực xung quanh đây, cứ như thể chúng đang chờ đợi thời cơ thích hợp để đánh úp vậy.

Về điểm này, có lẽ các Thành Hoàng cũng hiểu nên hắn sẽ không nói nhiều.

"Tiền bối, người tra ra lực lượng của chúng rồi sao?" Một vị Thành Hoàng lên tiếng hỏi.

Lý Thuần Quân khẽ gật đầu, không hề có ý định giấu diếm: "Tra ra, tầm khoảng một vạn yêu binh, không tính theo cấp bậc"

"Một vạn!?" Toàn bộ Thành Hoàng ở đây nghe xong liền xuống sắc, trong lòng kêu to không ổn.

Dù cho bọn hắn có đem toàn bộ quân số liên hợp lại cũng không thể vượt quá một nghìn người! Thế mà yêu tộc lại đến tận một vạn! Cái này... Thật không dễ xơi.

"Đánh giáp lá cà thì thua chắc, các ngươi cũng hiểu nha?" Lý Thuần Quân thanh âm nhàn nhạt nói tiếp: "Đồng dạng, đánh lâu dài thì sẽ càng thảm hơn"

"Muốn cứu vãn, chỉ có một cách mà thôi"

Cả đám người lắng nghe phân tích, trầm mặc một hồi lâu.

Mãi một lúc sau, một vị Thành Hoàng đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhãn thần sáng rực lên: "Ý của tiền bối là... Trảm tướng?"

"Đúng thế, yêu tộc trước nay hiếm khi liên hợp thành một tổ chức lớn. Hơn nữa, bọn này vừa mới tập hợp lại không lâu nên công việc quản lí chắc chắn sẽ rất lỏng lẽo"

"Lại thêm vấn đề tập tính, nội bộ của chúng nhất định sẽ rất khó có thể thống nhất" Lý Thuần Quân nói tiếp: "Cho nên, chỉ cần giết chết đầu não của chúng, toàn quân đều sẽ tan rã nhanh chóng"

Mấy vị Thành Hoàng khác xoa cằm, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nhẹ gật đầu. Xác thực, đây có lẽ là cách duy nhất để phá cục.

"Cách thì đã có, nhưng muốn đột phá vòng vây để giết chết thống lĩnh của chúng thì lại không phải chuyện dễ..." Thành Hoàng đạo nhân nói: "Đã là đầu não thì sẽ không tùy tiện tham chiến đâu, ta tin là nó đủ thông minh để nhận ra nhược điểm này"

"Về chuyện này, ta sẽ nghĩ cách" Lý Thuần Quân có chút đau đầu nói: "Một phần nguyên nhân khiến chúng xông vào đây là do ta mà ra..."

"Lát nữa ta sẽ cho các ngươi một vài loại trận pháp phòng ngự, cứ dựa theo đó mà bố trí là được, những thứ này sẽ giúp các ngươi cầm cự được một khoảng thời gian"

Nghe Lý Thuần Quân nói vậy, đám Thành Hoàng kia lại lâm vào trầm mặc.

Không lâu sau đó, Thành Hoàng đạo nhân lại mở miệng: "Tiền bối, ta nghĩ chuyện này không phải do người đâu... Kỳ thật, bọn yêu tộc đã bắt đầu hội quân, xây dựng sào huyệt từ khoảng mười năm trước rồi chứ không phải mới đây"

"Bằng vào lực lượng của bọn chúng, nếu bọn chúng muốn độc chiếm địa mạch thì đã sớm xông vào đây đánh chiếm rồi, không cần phải lằng nhằng phiền phức đến như vậy"

"Mặc dù việc người sáng lập nên thiên địa kỳ cảnh đã kích động bọn chúng là có lí... Nhưng khi nghĩ kĩ lại thì bọn ta lại cảm thấy chuyện này tựa hồ không đơn giản như vậy"

Mấy vị Thành Hoàng khác đều nhao nhao gật đầu tán đồng.

Mặc dù thoạt nghe thì tựa hồ mọi tội lỗi đều bắt nguồn từ Lý Thuần Quân mà ra... Nhưng, khi nghĩ kĩ lại thêm một chút thì bọn hắn sẽ không khó để phát hiện ra những lỗ hổng trong lối suy nghĩ đó.

"Còn có lý do đằng sau?" Lý Thuần Quân nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một trận hiếu kỳ.

Tò mò thì có tò mò, nhưng mà, hắn cũng không rảnh rỗi đi suy nghĩ những nguyên do nằm đằng sau đó. Bởi vì hiện tại, hắn vẫn chưa thu thập đủ manh mối để tiếp tục suy đoán.

Trước mắt, hắn nghĩ mình vẫn nên tăng cường phòng vệ, kẻo một ngày nào đó lại trở tay không kịp.

Bàn bạc xong xuôi, Lý Thuần Quân lặng lẽ từ trong không gian trữ vật lấy ra một vài trục quyển để lên bàn, tùy ý nói: "Cứ làm theo hướng dẫn là được"

Dù sao thì hắn đã sớm bê cả cái thư viện trong tiên động đi rồi, và đến tận thời điểm hiện tại vẫn không có bao nhiêu chỗ dùng... Cho nên, thay vì để chúng tiếp tục bị mọt cắn, hắn nghĩ mình nên bắt đầu truyền đạo được rồi.

Mấy vị Thành Hoàng thử mở trục quyển nhìn lướt qua một chút, ánh mắt liền trở nên sáng rực như sao trời, thần thái vô cùng kích động, hệt như đang nhìn thấy chí bảo vậy.

Đạt được sự đồng ý của Lý Thuần Quân, cả bọn đều ngượng ngùng đem trục quyển mang đi. Thậm chí, trước khi đi bọn hắn còn thề sẽ cố gắng hồi báo phần ơn nghĩa này.

"Cũng không phải tiên trận, kích động như vậy làm gì đâu?" Lý Thuần Quân ngáp một cái, tự nhiên cảm thấy có chút nhàm chán.

Rõ ràng là đại hoạ sắp sửa lâm đầu đến nơi rồi, thế mà hắn còn có thể nhàn nhã đến như vậy.

Có lẽ, trong suy nghĩ của hắn, hắn đã dần cảm thấy nơi này không còn bao nhiêu quan trọng với mình nữa, hoặc ít nhất là... Không quan trọng bằng cái mạng.

Do vậy...

Cùng lắm thì chạy thôi.

Sau khi mấy vị Thành Hoàng đã rời đi, bận bịu với công việc thiết lập phòng tuyến thì mặt trời cũng đã dần lên đến đỉnh đầu.

Hồng Trần Thụ toả sáng lấp lánh, ngọc diệp chiết xạ thiên quang, mãnh liệt hấp thụ từng dòng khí lưu màu vàng trong phạm vi trăm dặm về phía mình.

Nó đang chiêu dương, sử dụng lượng dương khí khổng lồ đến từ ánh sáng mặt trời để phục vụ cho việc tu luyện của mình.

Lý Thuần Quân bước tới, thuận tay hái xuống một vài khoả trái cây ăn chơi. Trong khi đó, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào thân cây rồi nhẹ gật đầu.

"Nha đầu làm không tệ, có lẽ tầm khoảng vài chục năm nữa là ngươi sẽ có thể hoá hình không chừng"

"Ba tháng!"

"???"

Thanh âm nữ tính đầy nũng nịu đột nhiên vang lên bên tai khiến Lý Thuần Quân không khỏi có chút choáng váng. Bởi vì mới mấy hôm trước thanh âm của nó còn mơ hồ không rõ, thế mà bây giờ nó lại... Lưu loát đến như vậy!

"Ngươi nói ba tháng sao? Như vậy có phải đang tự tin quá rồi không?" Lý Thuần Quân nhíu mày, trong lòng tự nhủ phải răn đe nha đầu này một phen.

Ngạo khí có thể có, nhưng tự phụ tuyệt đối không!

Trên tán cây truyền xuống từng đợt tiếng cười non nớt dễ nghe, Hồng Trần Thụ thành thật trả lời: "Nhờ có ngươi, ta mới có thể phát triển nhanh đến như vậy"

"Ta?" Lý Thuần Quân có chút phát mộng chỉ chỉ bản thân mình.

Ta thì có tài cán gì? Bộ phần nước tưới mà ta hằng ngày tưới cho các ngươi là thần thủy hay sao?

Hồng Trần Thụ không tiếp tục trả lời, dường như nó đã hoàn toàn tập trung vào công việc của mình.

"Lạ nhỉ?"

Mang theo rất nhiều nỗi nghi hoặc, Lý Thuần Quân lại bước tới bên dưới gốc cây Tử Đằng.

Khác với lượng nhiệt khí ấm áp mà Hồng Trần Thụ luôn luôn toả ra, Tử Đằng lại hoàn toàn trái ngược. Tán cây của nó lạnh lẽo, tối tăm, âm u, cho người ta cảm giác hệt như vừa lạc vào trong ảo cảnh vậy.

Nhưng không giống với nội tại lạnh giá của mình, dường như nó rất thích Lý Thuần Quân thì phải.

Bởi vì ngay khi Lý Thuần Quân bước tới chỗ nó, nó liền dùng toàn bộ lá cành phủ lên trên người hắn, trông hệt như nó đang cố ý vuốt ve, chủ động lấy lòng hắn vậy.

Mặc dù nó vẫn không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự phấn khích của nó.

Mặc dù bản thân đang có hơi run lên vì loại lãnh khí này. Nhưng dẫu vậy, hắn vẫn ôn nhu vuốt ve lên từng nhành hoa đang phủ xuống xung quanh mình, khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười: "Đừng làm rộn, ta cần phải làm chút việc"

Tử Đằng nghe vậy, động tác liền dừng lại một chút. Nhưng không lâu sau, trên tán cây liền truyền xuống một thanh âm mười phần lạnh lẽo nhưng lại đang cố tỏ vẻ ấm áp: "Làm gì? Cần ta giúp không?"

Thanh âm kia rất non nớt, hệt như thanh âm của một bé gái ba tuổi. Nhưng mà, sự non nớt kia lại mang theo nồng đậm lãnh ý, khiến người ta có nghe kiểu gì cũng không thấy đáng yêu cho nổi.

Lý Thuần Quân có chút ngạc nhiên. Dựa theo ngữ điệu mà đánh giá, dường như Tử Đằng còn thành thục hơn cả Hồng Trần Thụ! Chỉ là... Dường như nàng có hơi ít nói.

Chẳng lẽ nàng thuộc thể loại băng sơn mỹ nhân sao?

Khụ khụ.

"Ta cần một chút âm khí của ngươi" Lý Thuần Quân nói.

Tử Đằng trầm mặc một chút rồi tự tỉa mất một nhánh cây của mình, nhiệt tình giao nó cho Lý Thuần Quân: "Thứ này được kết tinh từ âm khí thuần túy, ngươi có thể dùng tùy ý, đổi lại..."

Lý Thuần Quân cầm lấy nhánh cây lạnh hệt như băng, ánh mắt lộ vẻ quái dị. Thú thật, hắn không nghĩ tới nàng lại chơi sang đến vậy.

Vả lại, khi nghe ra Tử Đằng đang yêu cầu chuyện gì đó từ mình, hắn liền gạt ra một nụ cười hỏi: "Đổi lại làm sao?"

Tử Đằng: "Ta muốn..."

"..."


"Thôi bỏ đi, khi khác lại nói"


Tử Đằng rất kiệm lời, không thích nói chuyện, cũng không có biểu lộ. Việc này khiến Lý Thuần Quân không thể đoán ra tâm tư của nàng, chỉ có thể nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.


"Nữ nhân đều khó hiểu như vậy"


Lý Thuần Quân thầm than thở một câu rồi lại vùi đầu vào mớ công việc bộn bề của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK