Nàng giữ im lặng thật lâu, sau đó mới mở miệng nói tiếp: "Đừng quên một phần nguyên nhân khiến ta tồn tại chính là kí ức của Thái Linh Nhi... Cho nên, nàng có cảm giác gì với ngươi ta cũng đều có, cái này dễ hiểu mà phải không?"
Lý Thuần Quân: "..."
Bao gồm cả mong muốn sinh hài tử mãnh liệt kia?
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Hắc ám Thái Chiêu Dương khẽ gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, ta rất muốn sinh hài tử ngay lập tức... Nhưng cơ thể này không làm được, nàng chưa đủ phụ tùng để sinh con"
Lý Thuần Quân: "..."
Hai chữ 'phụ tùng' này của ngươi là đang mang mấy lớp ý nghĩa?
"Nếu đã không còn gì để hỏi thì đến lượt ta hỏi ngươi" Hắc ám Thái Chiêu Dương nghiêm túc nói: "Ngươi hiện đang có mấy người vợ rồi? Ta đoán hẳn là không nhiều, nhưng ta vẫn muốn biết cụ thể mình có bao nhiêu tình địch"
"Để làm gì?" Lý Thuần Quân cảnh giác hỏi ngược lại.
Đừng nói là các ngươi định đánh nhau? Đánh nhau rồi thì Lý mỗ làm sao sống?
"Ha ha ha, hỏi để cho biết thôi, làm gì có chuyện đánh nhau cơ chứ!" Hắc ám Thái Chiêu Dương cười ha ha, đồng thời phất phất tay phủ nhận, trông cực kì không đáng tin cậy.
Mặt khác, Lý Thuần Quân đã bắt đầu có chút hoài nghi cái người này có phải đang cố tình đọc suy nghĩ của hắn hay không... Vì cắn có cảm giác mọi ý nghĩ của mình đều bị nàng ta nhìn thấy!
Cảm giác tặc mụ chua chát, cực kì không thoải mái!
"Đúng thế, ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng đó không phải do ta đang đọc, mà là do ta đang đoán" Hắc ám Thái Chiêu Dương cười tủm tỉm: "Muội muội có thể nhìn thấu mọi lời nói dối của ngươi, còn ta thì có thể nhìn thấu mọi ý nghĩ của ngươi... Ân, hai siêu năng lực này sẽ góp công hỗ trợ rất lớn cho công việc phòng chống ngoại tình đó"
Lý Thuần Quân: "..."
Ta là hạng người đó sao?
"Ngươi không phải, nhưng thuộc tính ngươi mang theo thì chưa chắc à nha" Hắc ám Thái Chiêu Dương nhún vai: "Nói lại vấn đề chính, ngươi đang có mấy người vợ? Ngươi có quyền không trả lời, ta tự có cách để nhận biết"
Lý Thuần Quân: "..., Hẳn là một?"
"Thật sự chỉ là một?" Hắc ám Thái Chiêu Dương hỏi lại.
Lý Thuần Quân gật đầu khẳng định. Hắn không hề nói dối, vì mối quan hệ hắn ngầm xác nhận chỉ có một mình Mộ Khuynh Tiên mà thôi.
"Chà, trông ngươi có vẻ không giống như đang nói dối" Hắc ám Thái Chiêu Dương chỉ chỉ về phía phần bụng dưới của Lý Thuần Quân, khẽ cười nói: "Ta cảm nhận được một luồng âm khí rất mạnh phát ra từ đây, hẳn là Nguyên Âm Chi Khí của nữ nhân đó rồi... Ân, rất mạnh, không có gì để bàn cãi. Tuy đã bị phong ấn, nhưng dung lượng này vẫn làm ngay cả ta còn cảm thấy phát sợ đấy, ngươi tin không?"
Lý Thuần Quân: "..."
"Ấn ký song tu đạo lữ cũng có luôn, nên ta cũng sẽ không hỏi nhiều" Hắc ám Thái Chiêu Dương lại một mặt nghi ngờ nói: "Nhưng cái ấn kí hình hồ điệp được in sau gáy ngươi là như thế nào? Khí tức hoàn toàn không giống nhau nha! Lẽ nào... Có ai đó đang âm thầm theo đuổi ngươi?"
"???"
"Được rồi, xem ra ngươi chẳng hay biết gì về chuyện này cả" Hắc ám Thái Chiêu Dương thở dài: "Ta cũng không định xoá nó đi giúp ngươi đâu. Ta ngược lại muốn xem thử tình địch thứ hai của mình là dạng người như thế nào"
Nói xong, Hắc ám Thái Chiêu Dương khẽ nhếch miệng cười, một nụ cười đầy ma mị.
Lý Thuần Quân nghe xong liền âm thầm kêu khổ một hồi. Hắn trước kia không có ý định tìm đạo lữ... Nhưng cho dù có tìm, hắn vẫn mong đạo lữ của mình là một người phụ nữ bình thường, dịu dàng lương thiện. Với hắn thì chỉ như vậy là đủ rồi.
Nhưng mà... Đời nó lạ lắm.
Những nữ nhân theo đuổi hắn hết người này đến người khác đều có vấn đề về thần kinh, không cách nào cứu chữa... Mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy mình sắp sửa không cứu được nữa rồi.
Nói ngắn gọn thì Hằng tỷ tỷ chính là mẫu người mà Lý Thuần Quân mơ ước được kết làm đạo lữ... Chỉ tiếc một điều là nàng không phải người, không yêu được.
Nếu không, đêm động phòng hoa chúc của cả hai sẽ không khác gì cảnh tượng Lý Thuần Quân rút đao tự cung.
"Còn một chuyện nữa" Hắc ám Thái Chiêu Dương lại lên tiếng: "Ta hiện tại đang không có tên, ngươi muốn gọi ta là gì?"
"Thái Linh Nhi không được sao?"
"Người đó đã chết rồi, đừng nhắc lại nữa" Nàng bình thản đáp lại: "Mặt khác, ta cũng không muốn mang tên của muội muội. Tuy hai chúng ta là cùng một người, nhưng ta vẫn muốn mình có thứ gì đó khác biệt với muội muội"
Lý Thuần Quân lâm vào trầm tư.
"Thái Tử?"
"Nghe thật giống một loại danh hào, không hay, bỏ đi"
"Thái Vong?"
"Cái quỷ gì nha, nghe thật kì quái, bỏ đi"
"Thái Ô?"
"Có tin ta đánh ngươi không? Ta đang rất nghiêm túc đó nha!" Hắc ám Thái Chiêu Dương nhe răng.
Nói thật, bộ dáng mèo đen xù lông này của nàng trông rất đáng yêu. Lý Thuần Quân nghĩ vậy.
Có lẽ hắn thật sự điên rồi.
Lại ngẫm nghĩ thêm một chút, Lý Thuần Quân nói: "Thần Nguyệt đi, thế nào? Nếu không muốn có thể đổi thành Dạ Nguyệt cũng được"
Hắc ám Thái Chiêu Dương hơi nhướng đôi mày liễu, suy tư một lúc rồi đưa ra lựa chọn: "Thái Thần Nguyệt đi, cái tên này nghe hay hơn"
"Ta lại cảm thấy Thái Dạ Nguyệt hợp với ngươi hơn nhiều, vì phong cách của ngươi vốn dĩ rất u ám quỷ dị mà"
"Ta sẽ sáng lên, ngươi tin không?"
Lý Thuần Quân cười ha ha: "Đầu bị ngựa đá một vạn lần mới tin ngươi"
Hắc ám Thái Chiêu Dương: "..."
Từ khi nào mà tên này trở nên gợi đòn như vậy? Hắn ta là đang cố ý nhảy nhót trên lưỡi dao hay sao?
Nàng mà nổi giận là hắn sẽ chết thật đấy!
"Ta nói, Thái! Thần! Nguyệt!" Nàng cắn răng, dùng sức nhấn giọng từng chữ một.
Lý Thuần Quân: "..., Được thôi, ta chỉ góp ý một chút, làm gì căng vậy?"
Thái Thần Nguyệt: "..."
Nàng vừa nhận ra tên này có thiên phú ẩn tàng là rất giỏi chọc giận người khác.
Đặc biệt cay ở chỗ là hắn có thể nói ra những câu rất dễ ghét với bộ mặt tỉnh bơ, trông dễ sôi máu cực kì!
Vuốt giận, mau vuốt giận nào! Nàng còn chưa kịp bắt hắn về vỗ vỗ sinh hài tử, nàng không thể đánh hắn lúc này!
Tuy có hơi bực mình một chút, nhưng tối hôm nay nàng cũng không phải không có thu hoạch... Ngoại trừ việc ăn được một ít tinh phách cùng linh hồn ra thì nàng đã có được một cái tên rất đẹp.
Sau khi an tĩnh được một chút, Thái Thần Nguyệt mới chợt nhớ ra nhóm người kia vẫn còn một kẻ đang nằm hôn mê. Thái Thần Nguyệt để ý thấy người này là thật sự hôn mê, vì nàng hoàn toàn không có tiểu động tác nào trong suốt quãng thời gian từ chiều đến giờ.
Hơn nữa, hơi thở của nàng ta rất yếu ớt, biểu cảm cũng lộ vẻ suy nhược, rõ ràng là người bị thương nặng nhất trong nhóm.
"Người còn lại ngươi định xử trí thế nào?" Thái Thần Nguyệt hỏi.
Lý Thuần Quân một mặt cổ quái nhìn nàng. Ánh mắt của hắn như thể đang nói: "Ngươi mới là người đã ra tay giết hết đồng bọn của nàng nha, vì cái gì ngươi lại quay sang hỏi ta vấn đề này?"
Thái Thần Nguyệt mỉm cười giải thích: "Tuy ta ra tay không được đẹp mắt, cũng không phù hợp với phạm trù đạo đức nhưng ta vẫn không phải một ma đầu lạm sát vô cớ. Ta chỉ tìm và tính sổ với những kẻ động chạm đến ta mà thôi, ngươi có hiểu ý ta không?"
"Ý ngươi là nữ nhân này không đắc tội với ngươi nên ngươi mới không giết?" Lý Thuần Quân hỏi lại.
"Đại khái là vậy. Nhưng nếu như nàng cho ta cảm giác nguy hiểm, ta cũng không ngại trực tiếp trảm thảo trừ căn"
"Thôi được rồi, tạm thời cứ buông tha đi" Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán: "Ta có cảm giác nữ nhân này không giống với bọn lúc nãy, cứ để đó quan sát thêm đã"
"Đều nghe ngươi hết" Thái Thần Nguyệt cười hì hì: "Ta cũng nên lui về, trả cơ thể lại cho muội muội rồi... Ân, ta muốn phần thưởng trước khi trở về"
"Muốn cái gì?"
Vừa hỏi, Lý Thuần Quân cũng bắt đầu có dự cảm không tốt. Chỉ thấy Thái Thần Nguyệt đang manh manh chu chu mỏ về phía hắn, ý tứ đã rất rõ ràng.
"Miễn, trở về đi"
"Hừm! Thật không công bằng!" Thái Thần Nguyệt tuy khá bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về tiềm thức.
Chỉ là... Nàng có hơi ghen tị với Thái Chiêu Dương một tí mà thôi.
Màu mắt, màu tóc lại phát sinh thay đổi, đồng loạt trở về trạng thái bình thường. Thái Chiêu Dương mở mắt nhìn hắn một lát rồi ôn nhu nói: "Ngươi mau đi ngủ đi, ta sẽ giữ lời á"
Lý Thuần Quân: "..."
"Yên tâm đi, ta với tỷ tỷ đã có một cuộc đối thoại nhỏ trước đó. Ta với tỷ ấy rất hoà thuận, ngươi không cần phải lo lắng nha"
"..."
Không nói gì, Lý Thuần Quân chỉ lẳng lặng đứng dậy trở về căn lều lăn ra nằm ngủ. Hắn cảm thấy việc giao tiếp với hai người này mệt mỏi quá, thật muốn đánh một giấc liền mấy ngày cho khoẻ.
...
...
Sáng hôm sau.
Sau khi sử dụng một vài biện pháp mạnh, Lý Thuần Quân đã cưỡng chế khiến cho nữ nhân thần tộc kia tỉnh lại.
Ngay khi nhìn thấy Lý Thuần Quân đang ở trước mặt cùng cơ thể đang được băng bó kĩ càng, nàng chỉ trong thoáng chốc đã nhận ra rất nhiều điều, vội vàng cúi đầu cảm tạ: "Tạ ơn ân nhân đã xuất thủ cứu tiểu nữ một mạng"
"Cứu mạng thì chưa đâu, ta chỉ mới sơ cứu cơ bản thôi, chuyện tiếp theo vẫn cần ý kiến của ngươi mới làm được" Lý Thuần Quân khoát tay, rất khách sáo nói.
Nữ nhân nhíu mày, tuy có hơi bất an nhưng vẫn lễ phép cười nói: "Ân nhân mời nói"
Lý Thuần Quân khẽ gật đầu, tận lực giải thích cho nữ nhân thần tộc nghe về tình trạng của chính mình. Sau khi nghe xong, nữ nhân khẽ cắn răng, thấp giọng hỏi lại: "Ân nhân, thật sự không còn cách nào khác hay sao?"
"Coi như là đã ra ngoài, muốn tìm người có thể giải quyết được chuyện này cũng phải mất mấy ngày. Khi đó, hàn khí tích tụ trong tứ chi của ngươi đã sớm biến chuyển thành hàn độc, ngấm sâu vào tâm mạch, từ đó trở nên khó khu trục hơn gấp vạn phần" Lý Thuần Quân tận tình giải thích: "Thế nên, ta khuyên ngươi nên tạm thời vứt bỏ tứ chi để chặt đứt hậu hoạn, sau đó lại tìm đan dược trọng sinh chúng trở lại cũng không muộn"
Nữ nhân suy nghĩ một chút liền cảm thấy Lý Thuần Quân nói có đạo lí. Hoàn toàn không có chỗ trống để phản bác.
"Vậy thì... Mời ân nhân ra tay" Nữ nhân nhắm chặt mắt lại, thân thể thả lỏng ra, như kiểu nhắm mắt xuôi tay.
Lý Thuần Quân: "..."
Cái cảm giác hệt như vừa trở thành đồ tể hành quyết này là gì?
Thôi được rồi, chính sự quan trọng.
"Chiêu Dương, mau cho ta mượn kiếm"
Thái Chiêu Dương nhẹ gật đầu, hai tay dâng lên cho Lý Thuần Quân một thanh kiếm đỏ rực có hoa văn phượng hoàng. Đây chính là bản mệnh pháp khí của Thái Chiêu Dương: Phụng Vũ Kiếm.
Ngoài thanh kiếm này, nàng đồng thời cũng có một thanh kiếm khác làm bản mệnh pháp khí tương tự như Phụng Vũ Kiếm, được gọi là Long Vũ Kiếm.
Cả hai món pháp khí này đều cùng chung một bộ, tựa như một cặp song trùng trời sinh không thể tách rời với tên gọi hoàn chỉnh là: Long Phụng Song Kiếm.
Nhận lấy Phụng Vũ Kiếm, Lý Thuần Quân dùng lôi pháp gây tê cho nữ nhân để tránh khỏi thống khổ, sau đó dứt khoát dùng kiếm chặt đứt từng chi một.
Thao tác rất nhẹ nhàng, không có một điểm đau đớn cho nữ nhân... Nhưng Lý Thuần Quân vẫn khuyên nữ nhân tạm thời không nên mở mắt ra, vì cảnh tượng này thoạt trông có phần kinh dị.
"Từ bây giờ, ta đã trở thành phế nhân" Nữ nhân đột nhiên cười khổ.
"Ý ngươi là sao?"
Vừa giúp nàng băng bó tay chân, Lý Thuần Quân vừa lên tiếng nghi hoặc.
"Ta chỉ là một nha hoàn thấp kém mà thôi, lấy đâu ra tài vật để mua sắm đan dược giúp ta trọng sinh xương cốt cơ chứ?" Nữ nhân khổ sở nói: "Sở dĩ ta đồng ý để ân nhân chặt đứt tay chân là vì ta muốn dành một chút thời gian cuối cùng của mình để trở về tạ lỗi với cha mẹ. Ta đã nợ hai người họ quá nhiều"
"Với cái bộ dạng này mà trở về, cha mẹ ngươi không sốc chết mới là lạ đấy" Lý Thuần Quân rất bộc trực nói: "Hơn nữa, chưa chắc gì cha mẹ ngươi đã nỡ lòng nhìn ngươi sống chết như thế này. Ngươi làm vậy chỉ khiến cho thân sinh của mình càng thêm đau khổ mà thôi"
Nghe Lý Thuần Quân nói xong, sắc mặt của nữ nhân biến cứng đờ, thật lâu không nói gì thêm.
Cùng lúc đó, Lý Thuần Quân cũng âm thầm nhờ hệ thống tiến thành giám định. Hệ thống sau đó đã xác nhận người này không nói dối, nên hắn cũng không nghi ngờ gì nàng nữa.
Hắn chỉ sợ mình lại bị lợi dụng lòng tốt mà thôi, không có ý gì khác.
Thấy hoàn cảnh của nàng đáng thương, Lý Thuần Quân lại động lòng trắc ẩn, thở dài một hơi rồi nói: "Ta có thể giúp ngươi, với một điều kiện"
Nữ nhân nhãn thần sáng lên: "Điều kiện là gì? Chỉ cần có thể tiếp tục đứng dậy làm việc, ta đều có thể đáp ứng!"
"Làm nha hoàn cho ta" Lý Thuần Quân thẳng thắn nói: "Phải làm suốt đời, tuyệt đối vĩnh trung, không được phản bội"
Thái Chiêu Dương: "Ta không cần nha hoàn"
"Nhưng ta thì cần"
"Được, ta đồng ý" Nữ nhân rất dứt khoát trả lời.
"Ngươi chắc chắn?" Lý Thuần Quân nghiêm giọng hỏi lại.
"Chắc chắn" Nữ nhân vẫn cực kì kiên định đáp trả.
"Vậy được, giao dịch thành lập"