"Xin lỗi"
Vừa mới tỉnh dậy, Lý Thuần Quân liền đã nghe thấy tiếng xin lỗi của Hằng tỷ tỷ, trông có vẻ như nàng rất tự trách: "Không giống với cố chủ, âm luật của ta cực kì tệ hại, có học kiểu gì cũng không khá lên được, thậm chí... Chính miệng nàng đã từng nói ta hoàn toàn có thể dùng sở đoản của mình như một món đại sát khí cơ đấy"
Lý Thuần Quân: "..."
Một thanh đao đi học âm luật?
Thoạt nghe có vẻ cực kì không liên quan, nhưng sự việc đã bày ra trước mắt rồi, hắn không thể không tin.
Và cầm nghệ của Hằng tỷ tỷ... Không sai, nó quả thực là một đại sát khí.
"Tỷ, tuy không nỡ nhưng ta cũng công nhận điều ấy" Lý Thuần Quân mặt mày tái xanh, ngữ khí có chút bất ổn nói: "Lúc tỷ đánh đàn, ta phảng phất đã nhìn thấy Quỷ Môn Quan hiện ra ngay trước mắt, không phải đang đùa đâu"
Hằng tỷ tỷ chỉ cười vài tiếng rồi cho qua.
"Được rồi, vừa nãy ta có tranh thủ đi thám thính một chút, xung quanh đây tạm thời an toàn, không có quái vật đâu" Hằng tỷ tỷ ôn nhu nói.
Rõ ràng là đối phương vừa mới thất lễ với mình, thế mà nàng vẫn rất nhẹ nhàng cho qua. Sự bao dung này của nàng thật sự để Lý Thuần Quân cảm thấy nàng giống như một thiên thần.
"Vậy thì tốt rồi, chúng ta lên đường thôi" Lý Thuần Quân vuốt vuốt trán, cố gắng làm lơ đi thứ ma âm vẫn đang vọng vang trong đầu óc.
Di chứng thật lớn.
Đi được ít lâu, vì để xoá bỏ bầu không khí im lặng đáng xấu hổ, Lý Thuần Quân đã chủ động mở miệng thắc mắc một vài vấn đề: "Tỷ tỷ, cố chủ của ngươi rất giỏi âm luật sao?"
"Có thể nói là vô địch trên đạo này" Hằng tỷ tỷ đáp lại ngay: "Âm luật chính là vận mệnh của nàng, cũng là đạo của nàng. Chính vì vậy nên nàng mới giỏi âm luật hơn bất cứ ai"
"Ồ... Tỷ, vậy người đó có ôn nhu như tỷ không?" Lý Thuần Quân lại hỏi.
"Ôn nhu? Ha ha ha" Hằng tỷ tỷ bật cười thành tiếng: "So với ôn nhu thì bao dung càng thích hợp với nàng hơn"
"Bao dung?"
"Nếu có cơ hội gặp mặt thì ngươi liền sẽ hiểu ngay thôi..." Hằng tỷ tỷ vui a nói tiếp: "Cơ mà mị lực của nàng rất lớn, phải nói là lớn nhất ta từng thấy. Tuy là trên thế gian vẫn còn mỹ mạo có thể so sánh với nàng, thế nhưng nàng lại mang một loại mị lực rất kì lạ, áp đảo tất cả mọi vẻ đẹp xung quanh mình, thậm chí coi như là cao tăng đắc đạo cũng chịu ảnh hưởng không nhẹ"
"Thế nên, ta nghĩ ngươi sẽ rất dễ thay lòng khi gặp phải nàng"
"Tỷ, như vậy có hơi khoa trương quá không?" Lý Thuần Quân tỏ ra nghi ngờ.
"Ta không nói đùa đâu, coi như là tà thần độc ác nhất, vô tình nhất cũng phải vứt mặt khom lưng đến cầu hôn nàng đấy, chỉ tiếc là... Chưa có ai thành công cả~"
Nói xong câu này, Hằng tỷ tỷ lại dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lý Thuần Quân: "Lý do thì chắc ngươi cũng hiểu, dù sao thì chính ta là kẻ đã thả nhân quả ra cho ngươi thôi diễn mà"
Lý Thuần Quân gật đầu.
Lại nói...
Gần nhất cứ luôn bị người ta nhìn với cái kiểu ánh mắt này, lão khó chịu.
"Sao tự nhiên ngươi lại thắc mắc đến cố chủ?" Hằng tỷ tỷ hỏi ngược lại.
"Ta chỉ đang tò mò thôi... Luôn có cảm giác nàng có liên hệ gì đó với ta" Lý Thuần Quân thành thật nói.
Hằng tỷ tỷ "hửm~" một miếng rồi khẽ cười: "Cũng phải, ngươi trước kia đã vô tình dính phải một chút nhân quả với nàng... Tuy nhiên, mới không lâu trước nàng đã chặt đứt mọi nhân quả rồi, tin tưởng là ngươi bây giờ cũng chẳng nhớ gì đâu"
Lý Thuần Quân: "..."
Thao tác của các đại lão thật đáng sợ, nhân quả thâm ảo cỡ nào nói chặt liền chặt, quá tùy tiện... Cũng thật kinh khủng.
Hơn nữa... Một nữ nhân tuyệt đại như vậy còn có thể một lòng yêu ai đó sao?
Quả nhiên, muốn cưa đổ tuyệt đại giai nhân thì nhất định phải dùng phương pháp 'nuôi vợ từ bé'. Còn những phương pháp khác đều không có bao nhiêu tính khả thi, tốt nhất đừng nên dùng.
Ví dụ ư? Chính hắn cũng là một ví dụ.
Mộ Khuynh Tiên là do một tay hắn nuôi lớn. Và hắn cũng chẳng cần phải dùng đến mưu hèn kế bẩn hay công phu tán gái gì cả, nàng tự đổ.
Chỉ là, phương thức 'đổ' của nàng lại không hợp thói thường cho lắm... Mà cách nàng bày tỏ tình cảm cũng cơ bản không khác gì một bộ tiểu thuyết kinh dị tâm lí.
Tình yêu này... Có cho hắn cũng không có gan đi nhận.
Nhưng mà nếu không nhận, hắn cũng sẽ có kết cục không khác với nhận là mấy, thậm chí còn thê thảm hơn gấp bội.
Không có đường lui, chỉ có thể đối mặt với nữ nhân điên kia.
Ngay tại bên cạnh, Hằng tỷ tỷ đang dùng ánh mắt quái dị dò xét Lý Thuần Quân. Rõ ràng mới không lâu trước vẫn còn nói chuyện rất vui vẻ, thế thì tại sao bây giờ lại làm ra bộ mặt hãi hùng như vậy?
"Tiếng đàn của ta đáng sợ đến mức này sao?" Nàng tự hỏi.
Cá nóc sẽ không chết bởi chính nọc độc của nó. Và tương tự, Hằng tỷ tỷ cũng không biết được tiếng đàn của mình kinh khủng đến mức nào.
Có thể nói, trong tâm thức nàng chỉ luôn mặc định rằng nó là rất kinh khủng, cực kì khó nghe... Nhưng về mức độ cụ thể thì nàng lại không biết rõ ngọn ngành.
Thấy sắc mặt của Hằng tỷ tỷ đang dần trở nên u ám, Lý Thuần Quân liền biết nàng đã phát sinh hiểu lầm, lập tức lên tiếng giải thích: "Tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm, ta không phải đang sợ tiếng đàn của ngươi... Ta đang sợ chuyện khác"
"Thật sao?"
"Tất nhiên là thật rồi. Mặc dù tiếng đàn của tỷ đáng sợ thật, nhưng còn không bằng chuyện ta vừa nghĩ tới lúc nãy" Lý Thuần Quân cười khan.
Hắn không nói chơi đâu.
Tiếng đàn của Hằng tỷ tỷ đúng là rất đáng sợ. Thậm chí nếu tới dồn dập sẽ thật sự có khả năng gây chết người đấy!
Nhưng nếu phải so sánh với Mộ Khuynh Tiên, nữ ma đầu không từ thủ đoạn kia thì còn kém xa lắm!
Nàng ta có thể tẩy não, có thể thay đổi nhận thức, có thể làm tất cả mọi thứ mà không hề biết đến cái gì gọi là giới hạn... Cho nên, nếu phải so sánh sự kinh khủng giữa đôi bên thì... Nó đại khái không khác gì phép so sánh giữa 'chết' và 'sống không bằng chết' vậy.
"Ta có cảm giác như ngươi vừa suy nghĩ chuyện gì đó rất thất lễ"
"Không có, tuyệt đối không có"
"Không nói chuyện với ngươi nữa, mau đi làm việc của ngươi đi"
Nói xong, Hằng tỷ tỷ liền hoá hình trở về hình dạng ban đầu, yên lặng lui về chốn cũ nghỉ ngơi.
"Trông không giống như đang giận, đại tỷ tỷ hẳn là sẽ không hẹp hòi như vậy. Ai mà giống như Mộ Khuynh Tiên cơ chứ?" Lý Thuần Quân lẩm bẩm.
Sâu trong tâm thức, Mộ Khuynh Tiên nghe lọt câu này suýt chút nữa đã không nhịn được lao ra đấm hắn một cái... Nhưng cuối cùng, nàng vẫn nhẫn nhịn được.
Tiếp tục lần theo sợi quang tuyến sáng màu, Lý Thuần Quân ngạc nhiên phát hiện ra Hằng tỷ tỷ không hề lừa hắn, quả thật hầu hết quái vật ở đây đều đã biến đi đâu hết rồi. Hắn có thử suy đoán qua nguyên nhân, nhưng chính hắn cũng không chắc chắn cho lắm.
Bất quá, bất kể nguyên nhân là gì đi chăng nữa thì đây rõ ràng vẫn là một chuyện tốt.
Tiếp tục đi bộ trong này khá lâu, Lý Thuần Quân đã lại lần nữa đi đến một khu vực khác. Ở đây mang lại cho hắn một cảm giác chèn ép rất kinh khủng, cứ như thể hắn đang sắp phải đối mặt với một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp vậy.
Cảm nhận được nguy cơ rõ ràng ngay trước mắt, hắn đã bắt đầu hoài nghi không biết sợi quang tuyến này có đang hố mình hay không.
Cơ mà, tuy là cảm giác chèn ép này để hắn rất không thoải mái, nhưng ít nhất thì hiện tại hắn vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm đến mức phải quay đầu bỏ chạy.
"Đi đến đâu tính đến đó đi"
Sau khi giải quyết chấp niệm cho Quân Thiên Tứ xong, lá gan của Lý Thuần Quân bỗng chốc đã lớn hơn trước rất nhiều. Hắn biết rõ Quân Thiên Tứ là loại người ân oán phân minh, thế nên hắn ta tuyệt đối sẽ không để ân nhân phải chết uổng trong chính lâu đài của mình.
Bất quá, Quân Thiên Tứ không giết hắn, nhưng cạm bẫy do hắn bày ra thì chưa chắc cũng như vậy.
Cũng bởi vậy nên cho dù lá gan đã lớn hơn trước một chút, Lý Thuần Quân vẫn rất cẩn thận đề phòng bất trắc, kẻo bị lật thuyền trong mương.
Trước sức ép của tồn tại thần bí không rõ, Lý Thuần Quân buộc phải hạ tốc độ, cẩn thận xem xét trong từng bước đi.
Nhưng cũng giống như trước, dù đã đi theo sự chỉ dẫn của quang tuyến được khá lâu rồi nhưng hắn vẫn không hề gặp phải bất kì nguy hiểm gì. Điều này làm hắn không khỏi nghĩ tới một chuyện.
"Chẳng lẽ sợi quang tuyến này là do Quân Thiên Tứ cố tình để lại chỉ đường cho ta đến cơ duyên sao?" Lý Thuần Quân nhãn thần sáng lên: "Nếu sự thật đúng như vậy thì quá tốt rồi. Tám chín phần khả năng cỗ khí tràng chèn ép này là đến từ món thần binh kia!"
"Hằng tỷ tỷ, ngươi cũng là một trong bốn mảnh vỡ, hẳn là ngươi có thể cảm nhận được tung tích của đối phương nha?"
Vì để thêm phần chắc chắn cho suy đoán của mình, Lý Thuần Quân đã chủ động lên tiếng hỏi Hằng tỷ tỷ.
"Cuối cùng thì ngươi cũng đã nhận ra" Hằng tỷ tỷ dịu dàng lên tiếng đáp lại: "Đúng vậy, phía trước không xa chính là mảnh vỡ thứ hai, ngươi không cần phải dè chừng nữa, sẽ không có quái vật dám đến gần nó đâu"
"Thế thì tuyệt quá rồi!" Lý Thuần Quân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lại nói...
"Nếu đã biết từ lâu thì tại sao tỷ lại không nhắc nhở ta sớm? Hại ta phải tổn mất một phen tâm tư" Lý Thuần Quân có chút bất mãn nói.
"Ta chỉ cảm thấy cái bộ dạng sợ đông sợ tây của ngươi trông rất thú vị, muốn nhìn thêm một chút nên mới không nói ra" Hằng tỷ tỷ cười đáp.
Lý Thuần Quân: "..."
Thôi được rồi, tỷ vui là được.
Hơi tốn chút thời gian nhưng kệ đi.
Được Hằng tỷ tỷ lên tiếng xác nhận an toàn, Lý Thuần Quân lập tức gia tốc phi vào bên trong như bay. Dù sao thì ở đây cũng không có quái vật, vậy nên hắn cũng chả cần phải lo lắng về chuyện động tĩnh mà mình gây ra.
Không lâu sau, Lý Thuần Quân đã lần theo quang tuyến tìm đến trước một thạch môn to lớn đang đóng kín. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng cảm giác chèn ép kia đều bắt nguồn từ phía bên trong, đồng nghĩa với việc Bất Diệt Thiên Đao đã bày sẵn ra ngay trước mắt hắn.
Vấn đề là...
"Thạch môn này lớn như vậy, phải làm sao mới mở được?" Lý Thuần Quân nhăn mày.
Dùng sức thì không khả thi là cái chắc, hắn là thư sinh gầy yếu chứ không phải trâu bò.... Nên nhiều khả năng, muốn mở cửa thì phải dùng đến tín vật.
Thuận theo bản năng mách bảo, hắn liền móc ra một con dao bếp rỉ sét. Hệ thống đã nói con dao này có lực sát thương rất lớn với quái vật trong Ma Hoàng Điện... Nhưng thân là món quà Vương Nguyên trân quý nhất, tác dụng của nó chỉ đơn giản như vậy sao?
"Phải thử mới biết được"
Ngẩng đầu nhìn lên bên trên, Lý Thuần Quân dễ dàng nhìn thấy cao cao trên đầu mình chính là một lỗ khoá khởi động cơ quan. Thử cắm con dao vào đấy, tiếng cơ quan bị khởi động tức khắc vang lên, và thạch môn cũng từ đó chậm rãi mở ra.
Sau khi phải khép kín hàng ngàn hàng vạn năm, trên thạch môn đã sớm bị đóng lên một lớp bụi dày đến không tưởng tượng nổi. Thế nên ngay sau khi thạch môn bắt đầu chuyển động, khói bụi mù trời lập tức đổ lên đầu Lý Thuần Quân, cho hắn một cảm giác tựa như đang 'tắm bụi'.
"Tịnh Trần Chú! Tịnh Trần Chú! Cũng may là ta đã học rất nhiều phép thuật có thể giải quyết các vấn đề linh tinh, bằng không thì trong trường hợp không có nước mà còn bị dơ như này... Thật khó mà nói đến hậu quả phía sau nha" Lý Thuần Quân nhẹ giọng cảm khái.
Hằng tỷ tỷ: "..."
Đó không phải chuyện ngươi nên cảm thấy đắc ý đâu.
Bang~
Thạch môn khai mở, lộ ra một căn phòng tối om chỉ tồn tại một điểm sáng duy nhất, vô cùng bắt mắt và dễ nhìn thấy.
Phía trên đài cao, một thanh đao màu xanh lục đã được cắm sẵn trên bệ cắm, cho dù bao nhiêu năm trôi qua vẫn y nguyên bất hủ không bám bụi, ngược lại còn đem ánh sáng thuần khiết của mình quét sạch bóng tối cùng nhơ bẩn xung quanh.
Đó chính là một trong bốn mảnh vỡ của Loạn Thế Thần Đao - Bất Diệt Thiên Đao!
"Sinh mệnh chi lực thật nồng đậm!" Lý Thuần Quân ngạc nhiên: "Nhưng tại sao ở đây lại không có thực vật phát triển? Thật vô lý!"
Theo lí mà nói, ở bất cứ đâu có sinh mệnh chi lực hiện hữu thì nơi đó chắc chắn có sự xuất hiện của sự sống... Ấy thế mà ở đây thì lại hoàn toàn trái ngược. Điều này để Lý Thuần Quân cảm thấy rất khó hiểu, nhất thời không lí giải được.
Tiến gần đến chỗ thanh đao, Lý Thuần Quân dần được bao phủ bởi sinh mệnh chi lực mà nó toả ra. Mà cũng cùng lúc đó, nét mặt của hắn dần đen lại, một bộ không thể tưởng tượng nói.
"Đây là tà đao?" Lý Thuần Quân triệt để bị doạ cho ngây người ra.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì đây có vẻ như là một thanh thần đao có thể tạo phúc cho chúng sinh... Nhưng không, sự thật là bên trong thứ lực lượng sinh mệnh cuồn cuộn mà nó bày ra lại nội hàm một lượng sát khí vô cùng kinh khủng, đủ để bất cứ ai gặp phải đều phát điên hoá dại.
Đây là đao đội lốt nhân nghĩa đao!
"Nó có thể chữa trị được đấy, nhưng điều kiện là chủ nhân của nó phải đồng ý" Hằng tỷ tỷ lên tiếng nói: "Trông dáng vẻ thì hiện tại nó đã vô chủ rồi, cũng không có khí linh sinh ra... Xác thực không dễ hàng phục"
"Thế thứ này là hung binh hay thần binh?" Lý Thuần Quân hỏi.
"Tùy, muốn dùng theo kiểu hung binh thì nó liền là hung binh. Còn muốn dùng theo kiểu thần binh thì nó liền là thần binh" Hằng tỷ tỷ có vẻ thờ ơ đáp trả.
"Tiện lợi như vậy?"
Lý Thuần Quân chưa từng nghe qua một thanh đao nửa chính nửa tà như thanh đao này... Ân, thật sự rất kỳ hoa.
Tuy nhiên, cũng chính vì không nắm rõ được đặc tính của thanh đao nên hắn mới do dự không tiến lên nếm thử cho đao nhận chủ. Bởi vì lượng sát khí kia thật sự quá kinh khủng, thậm chí chỉ cần động một cái là ý thức của hắn sẽ bị ma diệt, chết ngay lập tức chứ chẳng chơi!
"Yên tâm đi, có tỷ tỷ ở đây, cho dù có thất bại thật thì ngươi cũng không đến nỗi đấy" Hằng tỷ tỷ yêu kiều cười một tiếng: "Ngươi có thể tin tưởng tỷ tỷ, hoặc không"
"Ta tin tỷ"
Nói thật, hắn tin tưởng nàng còn hơn cả Mộ Khuynh Tiên.
Dứt lời, Lý Thuần Quân liền đã cất bước lên đài cao, hít sâu một hơi rồi đặt tay lên chuôi đao, sau cùng là dùng sức rút nó ra.
Bất quá, vào đúng cái thời khắc mà hắn vừa dùng lực tác động lên thanh đao thì ý thức của hắn đã nhanh chóng mờ dần, tiếp theo là lâm vào trạng thái chết đứng trơ ra đó, trông tựa như một pho tượng sống.
Mãi đến khi lần nữa mở mắt tỉnh dậy, Lý Thuần Quân lại phát hiện ra mình đã vô tình tiến nhập một ảo cảnh khác... Nhưng khác với lần trước, lần này còn kinh khủng hơn thế nhiều.
Trước mặt hắn lúc này là chín nhân ảnh khác nhau đang đứng tại phía đối diện. Chín người họ mỗi người một nét riêng nhưng đều có chung một đặc điểm là đang nhìn hắn với ánh mắt hết sức phẫn nộ cùng nghi ngờ.
"Vãng Sinh... Không, Hoàng Vũ Điệp, ngươi có biết là mình vừa làm gì hay không?" Một lão nhân trong đó nén giận lên tiếng chất vấn.
"Trách nhiệm của chư thần đến đây đã hết, các ngươi có thể thôi cái mộng tưởng ấy đi được rồi"
Lý Thuần Quân vô tự chủ mở miệng đáp trả, nhưng thanh âm phát ra lại mười phần êm tai, rõ ràng là thuộc về một nữ tử, nhưng lúc này nó lại đang lộ vẻ lạnh lẽo cùng không khoan nhượng.
"Ta nhập vào ai đó rồi?" Lý Thuần Quân cả kinh.
"Hoàng Vũ Điệp, ngươi quên cả thân phận của chính mình rồi sao? Ngươi chính là một trong số chúng ta, chẳng lẽ ngươi cam tâm để mình bị khinh nhờn như vậy sao?" Một người khác lại lộ vẻ khó hiểu.
"Thần bao dung, sẽ tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng sinh. Nhưng nhân quả báo ứng, thần tha thứ cũng không có nghĩa là chúng sinh sẽ không bị trừng phạt, các ngươi hẳn là hiểu rõ đạo lí này" Nữ tử nói: "Đã mọi chuyện đều có hai mặt của trật tự, thế thì tại sao các ngươi lại cứ chấp nhất với thứ trật tự quá đỗi cực đoan đó cơ chứ?"
"Thiên luật khác với thần luật, Chân Thần không thể để cho chúng sinh khinh nhờn!" Một người khác nổi giận nói: "Chúng ta chính là người đã sáng tạo ra chúng, ấy thế mà chúng lại quên đi công ơn đấy, ngược lại còn quay đầu đối nghịch với chính chúng ta! Chuyện như vậy... Ngươi có thể nhịn được sao?!"
"Tham lam, ngạo mạn,... Quả thật tất cả các sinh linh đều có những bộ mặt xấu xí, nhưng bản thân các ngươi cũng chỉ nhìn mỗi một mặt của sự việc mà thôi, tại sao lại không nhìn luôn cả bộ mặt còn lại?" Nữ tử lạnh lùng đáp trả: "Thay vì trở nên cứng nhắc giống như đám lão đầu các ngươi, ta đã bao lần hoà nhập với cuộc sống của chúng. Chính vì ta hiểu chúng nên ta mới làm như vậy, còn các ngươi thì làm sao hiểu được?"
"Vãng Sinh! Ngươi quả nhiên biến chất rồi! Thân là Thần mà lại cam tâm đi làm một sinh linh tầm thường, thế thì mặt mũi của chúng ta biết ném đi đâu nữa?"
"Bắt nàng ta giam vào Hình Thần Điện, vĩnh viễn không được để nàng rời khỏi Cao Thiên Nguyên!"
Đại chiến nổ ra, và huyễn cảnh đến đây cũng kết thúc, đủ để Lý Thuần Quân biện ra vô số dấu chấm hỏi trong đầu.
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Hắn tự hỏi.
"Thiên luật do chư giới thương sinh tự đề ra, tự phân thiên ác, và Đại Đạo cũng thuận theo luật đó mà hành sự, xưa nay luôn là như vậy"
"Còn về thần luật. Đó là thứ được chư thần đề ra nhằm để áp chế những dục vọng xấu xí của chúng sinh. Thế nhưng chư thần không hề biết, càng áp chế thì chúng sinh càng muốn phá hoại thần luật, tạo nên vòng luân hồi chiến tranh giữa chúng sinh và chính các vị thần tạo ra họ"
"Ta không đủ khả năng để thiết lập một trật tự hoàn mỹ cho chư giới. Vì bản chất của chúng sinh là khi không có trật tự, chúng sẽ liều mạng đi theo đuổi trật tự. Còn khi đã có một trật tự, chính chúng sẽ tự mình phá hoại trật tự đó. Ý nghĩa của câu nói này là như thế nào, ngươi nhất định sẽ hiểu ra sớm thôi"
"Rất nhiều khái niệm có lẽ hiện tại ngươi sẽ không thể hiểu được, nhưng một khi ngươi đã đủ trưởng thành, ngươi liền sẽ dần hiểu ra cục diện rối rắm của chư giới. Nó không thuần túy là chiến tranh giữa các vị thần cùng thương sinh, và thần cũng không phải là toàn trí toàn năng, hãy nhớ kĩ điều đó"