Lý Thuần Quân cũng không có ý định từ chối lời đề nghị của Lăng Tuyệt. Dẫu sao thì kinh đô chính là nơi Nhân Hoàng đang ở, là nơi đất lành nhân kiệt, dĩ nhiên sẽ không thể đem đánh đồng với vùng đất hoang vu hẻo lánh này.
Mộ Khuynh Tiên không xen vào được, chỉ đành liên tục ném về phía Thất Hoàng Tử một ánh nhìn vô cùng khó chịu, trên mặt lộ rõ vẻ không thích.
Thấy nàng đang mắt lớn mắt bé trừng Lăng Tuyệt, Lý Thuần Quân có chút dở khóc dở cười xoa đầu nàng, thoáng suy tư một chút rồi nói: "Chịu khó thêm một chút, lát nữa ta sẽ bù đắp cho ngươi"
Mộ Khuynh Tiên nghe vậy, nhãn thần lập tức sáng lên, mặt đầy mong đợi hỏi hắn: "Ca ca, ngươi định bù đắp thế nào?"
"Thế tiểu muội thích gì?"
"Ta thích ca ca"
"..."
Câu này của nàng doạ cho Lý Thuần Quân một trận nghẹt thở, thân thể phát run, tâm tình như rơi xuống hầm băng. Phải thật gian nan mới có thể nuốt xuống một ngụm trà vừa mới uống vào.
Còn tốt là hắn chưa phun ra.
Như vậy sẽ rất khiếm nhã.
"Chẳng lẽ ta phải tự đóng gói mình rồi đem gửi tặng cho ngươi?" Lý Thuần Quân
thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Lăng Tuyệt nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt mười phần kì dị hỏi: "Đạo huynh, ngươi cùng nàng thật sự là huynh muội sao? Trông không giống lắm..."
"Thì không phải... Nàng chỉ thuận miệng gọi ta vậy thôi"
Mộ Khuynh Tiên tựa hồ bị kích thích, thân thể nhỏ nhắn ôm chặt lấy cánh tay Lý Thuần Quân, đôi mắt to mang đầy địch ý gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tuyệt: "Không được lừa ca ca đi! Hắn là của ta!"
Lý Thuần Quân: "..."
"Đừng có quậy nữa! Mau ra ngoài!"
"Ngươi to tiếng với ta!"
"Mau!"
Mộ Khuynh Tiên mắt to rưng rưng, một bộ ủy khuất đáng thương chạy ra ngoài. Còn Lý Thuần Quân thì khổ não vuốt vuốt trán, lòng thầm kêu to 'hoạ tới rồi'.
Chuyện hắn luôn lo lắng đã tới!
Về sau phải dùng đến những biện pháp cứng rắn hơn để khiến nàng thay đổi suy nghĩ mới được.
"Ha ha, bướng bỉnh như vậy... Thật làm ta nhớ đến mấy cô muội muội nhà mình" Lăng Tuyệt cười ha hả, trông dáng vẻ dường như hắn rất đồng cảm với Lý Thuần Quân.
Tiểu muội trở nên ương ngạnh bướng bỉnh, thân là ca ca, ai ai cũng phải đau đầu.
"Haizz... Ngươi không hiểu đâu, nàng ta mà thích ta thì nguy rồi..." Lý Thuần Quân đau khổ vuốt vuốt mặt.
"Tại sao?" Lăng Tuyệt có chút mộng bức.
Vì cái gì vẻ mặt ngươi như kiểu sắp chết đi rồi vậy?
Nàng cũng đâu phải ma nữ? Rất khả ái nha?
"Nàng là... Thôi được rồi" Lý Thuần Quân muốn nói lại thôi, trực tiếp bỏ qua vấn đề này: "Ngươi nói cho ta nghe một chút về Hoàng Cung đi, kẻo ta vô tình bị bắt lại làm phiền đến ngươi"
Thấy hắn không muốn nói, Lăng Tuyệt cũng không tiện nhiều chuyện, tùy tiện trả lời: "Cũng không có gì, chỉ cần không đi loạn là được..."
"..."
...
...
Bên ngoài.
"Chủ thượng, bị hắn khi dễ như vậy... Người không thấy tức giận sao?" Thập tam công công một mặt quái dị hỏi.
Dĩ nhiên, một màn vừa rồi đã hoàn toàn lọt vào mắt thập tam công công.
"Chấp nhặt làm gì?" Mộ Khuynh Tiên tựa lưng vào tường, tùy ý nói: "Đã diễn thì phải diễn cho đạt. Mặc dù vừa rồi có lố một chút nhưng cũng không thành vấn đề"
Thập tam công công: "..."
Thập tam công công có cảm giác sau khi chuyển thế xong, chủ thượng của hắn đã trở nên sinh động hơn rất nhiều.
Trước kia, trong mắt thế nhân, nàng là một vị nữ đế cao lãnh vô tình, kinh diễm chói mắt đến mức không cách nào nhìn thẳng. Đồng thời, bản thân nàng cũng là một vị thần của thiên địa sơ khai, cổ lão không gì sánh được.
Sống qua vô tận năm tháng, tình cảm của nàng cũng vì đấy mà dần bị thời gian bào mòn. Và ở lần đầu tiên thập tam công công nhìn thấy nàng, nàng đơn giản chính là một vị thần không có lấy một chút tình cảm.
Dù bao nhiêu vạn năm có trôi qua, trên mặt nàng vẫn chẳng thấy hỉ nộ ái ố, đơn giản đạm mạc đến đáng sợ.
Ấy vậy mà...
Gặp quỷ rồi.
Từ khi chủ thượng của hắn gặp phải tên kia, nàng rất thường xuyên mỉm cười... Mặc dù hắn thật không biết tiếu dung đó có phải là diễn hay không... Nhưng mà... nàng thật sự có cười.
Ma chướng, quỷ ám.
Trùng kích thật lớn!
Nghĩ đến đây, thập tam công công hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chủ thượng, tha thứ cho nô tài to gan, nhưng mà... Người thật sự thích hắn sao?"
Mộ Khuynh Tiên ngoái đầu lại nhìn hắn, gương mặt lạnh tanh không có lấy nửa điểm phản ứng. Việc này vô tình tạo ra cho thập tam công công một loại áp lực tựa như trời sập.
Chủ thượng trở về như cũ rồi!
"Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?" Mộ Khuynh Tiên lãnh đạm hỏi.
Thập tam công công khúm núm cúi thấp người, giọng điệu có chút sợ hãi hồi đáp: "Bởi vì... Khi đồng hành cùng hắn, nô tài nhìn thấy người lộ ra cảm xúc nhiều hơn trước..."
"Ngươi sai rồi, đều không phải" Mộ Khuynh Tiên dứt khoát phủ nhận.
Thập tam công công nghe vậy, nội tâm liền thầm thở dài một hơi, cảm giác cũng vô cùng thất lạc.
Dĩ nhiên, hắn giờ đã hiểu ra những cảm xúc đó của chủ thượng chẳng qua chỉ là một màn diễn kịch nhằm đánh lừa tên họ Lý kia.
Và cả thập tam công công cũng bị nàng lừa.
"Trong thời gian ta vắng mặt, đám người kia có dị động gì hay không?" Mộ Khuynh Tiên lại hỏi.
Thập tam công công: "Hồi chủ thượng, không có"
"Vậy còn tung tích của lão sư?"
"Hồi chủ thượng, cũng không có"
Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn trầm xuống, hoàn toàn không giống với khí chất của một thiếu nữ thanh xuân hoạt bát.
"Thôi kệ đi"
"Công công, ta có chuyện khác cho ngươi đi làm" Mộ Khuynh Tiên nói: "Mau đi tìm Vô Tự Thiên Bi đi"
"Cái này... Thật không dễ làm..."
"Mặc dù không cần thiết, nhưng ta vẫn muốn làm rõ vì sao Tiên Giới tan vỡ, để rồi thế giới này không cách nào chứa đựng nổi tồn tại nằm trên Tiên Đế" Mộ Khuynh Tiên nói tiếp.
"Nô tài tuân mệnh"
...
...
Một lúc sau, Lý Thuần Quân, Lăng Tuyệt cùng nhau trở ra, sắp sửa khởi hành rời đi vùng đất này.
Mộ Khuynh Tiên thấy vậy liền đổi sắc, làm ra vẻ hờn dỗi, một bộ không muốn nói chuyện với hai người, cũng không muốn đi theo hai người.
Lý Thuần Quân nhìn nàng, gãi gãi đầu.
Hắn suy nghĩ thêm một lát rồi dứt khoát bế nàng ngồi lên vai mình, cưỡng ép đem nàng đi cùng mà không thèm nói nửa chữ đạo lí.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Nàng nhạy cảm phát hiện ra một chuyện...
Dường như hắn đã không còn ôn nhu với nàng nữa!
Mộ Khuynh Tiên thật có chút xoắn xuýt.
Trông vậy thôi chứ thật ra nàng rất hưởng thụ cảm giác được Lý Thuần Quân cưng chiều.
Từ trước đến nay, phàm là bất cứ thứ gì nàng muốn thì nàng đều phải dùng quyền lực hoặc vũ lực để mà lấy. Vì vậy, xưa nay chưa từng xuất hiện một người nào chấp nhận săn sóc nàng, cho nàng một thứ gì đó một cách vô điều kiện cả.
Người như Lý Thuần Quân, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Và cái cảm giác được ai đó chăm sóc... Nàng cũng là lần đầu tiên cảm nhận được.
Vậy nên, khi nghĩ đến chuyện sắp tới hắn sẽ không còn chiều chuộng nàng nữa... Mộ Khuynh Tiên lòng không hiểu sao có chút thất lạc.
Chẳng lẽ nàng sai rồi?
Nàng không hề sai nha!
Là do hắn không đúng!
Mộ Khuynh Tiên thầm nghĩ vậy nhưng lại không dám nói vậy. Nàng một bộ sợ hãi ấp úng hỏi: "Ca ca, ngươi đang giận ta sao?"
Lý Thuần Quân: "Không có"
"Rõ ràng là có!"
"Ta lại không nhỏ nhen như vậy"
"Vậy thì vì sao ta lại có cảm giác ngươi đang trở nên lạnh lùng với ta?"
"Do ngươi tưởng tượng"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Ăn nói ngắn gọn như vậy, còn dám nói không phải?
Nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc muốn đánh hắn một trận.
A?
Mộ Khuynh Tiên ngạc nhiên, vô thức sờ sờ lên ngực trái của mình, rất nhanh liền phát hiện ra trái tim trong ngực đang hữu lực gia tốc, sắc mặt liền không khỏi kịch biến.
Ta đang tức giận?
Chẳng lẽ giống như thập tam công công đã nói, ta thích hắn rồi?
Chắc chắn không phải!
Nàng làm sao có thể dễ dãi như vậy? Nàng lúc này đơn giản chỉ là đang muốn đánh chết hắn!
Mộ Khuynh Tiên hừ hừ lên vài tiếng giận dữ. Tiếp đó, nàng bắt đầu xoa xoa phấn quyền, cuối cùng là dùng sức cốc lên đầu Lý Thuần Quân.
Cốc cốc~
Lý Thuần Quân: "..."
Lăng Tuyệt: "Ha ha ha~"
Tiểu tổ tông này bị làm sao đấy?
Nàng khí lực yếu xìu, hắn thế nào đau cho được? Nhưng mà, âm thanh đầu của mình đang liên tục bị nha đầu này đánh đấm thật để hắn không cách nào thích ứng.
Vừa đánh, đôi chân nhỏ của nàng còn dùng sức kẹp cổ hắn, cứ như thể nàng muốn làm hắn chết ngạt vậy... Tuy nhiên, vẫn như trước, nàng không đủ sức để làm được chuyện đó.
Mà... Bản thân Lý Thuần Quân cũng biết rõ vì sao nàng lại giận dỗi sinh quậy phá như vậy.
Haizz...
Nếu không phải vì nàng sở hữu thể chất đặc biệt cùng thiên tư như thế kia, hắn cần gì phải lạnh nhạt với nàng?
Nhưng mà... Hắn là thật tâm sợ hãi sự ghen tuông của thứ thể chất kia.
Bởi vì... Chỉ cần một hiểu lầm khó giải thích thôi cũng sẽ có khả năng hại chết hắn.
Yêu ai thì yêu, đừng yêu ta là được.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo.
Khi đến kinh đô liền tìm cách đem nàng ném lên lưng người khác đi, hắn không thiết quản nữa... Bất kể là thiên tư của nàng có đáng sợ đến mấy thì hắn cũng đều mặc kệ!
Mạng quan trọng nhất!
Đó chính là kế hoạch của Lý Thuần Quân.
Thấy Lý Thuần Quân thì liên tục thở dài, còn Mộ Khuynh Tiên thì liên tục tung quyền tung chưởng, Lăng Tuyệt không hiểu sao lại có cảm giác như vừa gặp tri kỉ vậy.
Bên trong Thập Đại Hoàng Tử cũng có một vài vị công chúa. Và khi hắn còn nhỏ, hắn cùng các huynh đệ ruột đã phải khom lưng hầu hạ không ít tiểu tổ tông, đơn giản khổ sở không sao nói hết.
Và khi thấy Lý Thuần Quân cũng đang phải gánh chịu khổ sở tương tự như hắn năm xưa, đáy lòng Lăng Tuyệt liền âm ấm lên, cảm giác khi nhìn Lý Thuần Quân càng lúc càng thêm thuận mắt.
Mộ Khuynh Tiên đấm đá được một lúc, thấy Lý Thuần Quân vẫn im lặng như đá tảng, nàng liền tức đến sôi máu lên.
Bị Lý Thuần Quân lời đi, Mộ Khuynh Tiên tính tình cường thế đại thịnh. Nàng há miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, dùng sức cắn lên đầu Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân: "..."
Đau nhức...
Nhưng phải nhịn!
Lý Thuần Quân lặng lẽ nuốt một viên đan dược trị thương, HP +1000.
"Ui, đạo huynh, đầu ngươi đang chảy máu kìa..." Lăng Tuyệt có chút thất kinh, một tay chỉ chỉ về phía hàng máu đỏ đang chảy xuống xuôi qua kẽ tóc Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu, một bộ tựa như chuyện thường ở huyện: "Ta đã biết, yên tâm đi, sẽ không chết được, vài viên đan dược là có thể giải quyết"
Lăng Tuyệt: "..."
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Aaaaa!
Để ý đến ta đi a!
Vì cái gì cứ nhất mực bơ ta!?
"Đường đến kinh đô còn rất xa, mà muốn đi đường đến đó cũng không dễ, có khi phải mất mười mấy năm mới có thể đến được..."
"Cho nên, thông thường, ta sẽ dùng huyền thạch có khắc hoạ không gian pháp trận để về cho nhanh" Lăng Tuyệt thao thao bất tuyệt nói tiếp: "Ở đây ta còn không ít, các ngươi cầm lấy đi"
Lăng Tuyệt nói rồi liền hào phóng ném tới chỗ Lý Thuần Quân một viên huyền thạch tử sắc khắc đầy trận văn thần bí.
Cùng lúc đó, khi lại nhìn thấy đối phương, ánh mắt hắn cũng càng trở nên quái dị.
"Đạo huynh, ngươi thật sự không sao ư?" Lăng Tuyệt nhịn không được hỏi lại.
Bởi vì trước mặt hắn, Lý Thuần Quân bây giờ đã đúng nghĩa trở thành huyết nhân. Mặt đầy máu tươi, tay chân cũng nhỏ giọt, mái tóc ướt đẫm, y phục nhuộm đỏ, máu chảy đầy đất.
Máu đâu ra mà nhiều như vậy?
Lăng Tuyệt âm thầm cả kinh trước lượng máu lênh láng mà Lý Thuần Quân đang trút xuống.
"Ngươi không hiểu nha đầu này khủng bố đến thế nào đâu..." Lý Thuần Quân thở dài, cuối cùng đành phải duỗi tay tới vỗ vỗ đầu Mộ Khuynh Tiên, nhẹ giọng trấn an nàng: "Khuyển nữ, đừng có cắn nữa, chuyện này coi như xong đi, làm vậy rất lãng phí đan được"
Lúc bình thường nàng chắc chắn sẽ không sở hữu mãnh lực như này...
Có lẽ, nàng đã thức tỉnh thêm một dòng Truyền Thuyết nào đó chỉ vì muốn đánh hắn rồi đi.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Cái gì?
Hắn vừa gọi nàng là cái gì?
Mộ Khuynh Tiên triệt để bị kích hoạt, cặp răng nanh bén nhọn mãnh liệt găm sâu vào đầu Lý Thuần Quân, máu tươi từ đó bắn thành cột cao, trông tựa như một vòi nước nhỏ.
Lý Thuần Quân HP -10000, tử trận.
Lăng Tuyệt thẩn thờ đứng đó, yên lặng ngắm nhìn Lý Thuần Quân đã sớm bất động trên mặt đất.
Sau một lúc ngẫm nghĩ, Lăng Tuyệt lại lấy ra một bát hương vàng, cắm lên đấy ba nén nhang rồi thành tâm khấn vái: "Người mới chết thường rất linh, hi vọng ngươi sẽ thủ hộ ta khỏi ác thủ của các tỷ muội"
Lý Thuần Quân: "..."