Mục lục
Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế? - Lý Thuần Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy là Lý Thuần Quân vẫn không nỡ, nhưng sự thật là nha đầu này đã đi sai đường, một con đường không thể nào quay đầu lại.

Vì bản thân, vì cộng đồng, cũng là vì chính bản thân nha đầu này, hắn đành phải nén đau xuống tay. Truyện Lịch Sử

"Giải thoát? Ta từ lâu đã không còn để ý đến khái niệm này nữa"

Thiếu nữ vừa nói, lưỡi dao sắc lạnh lại lần nữa đâm về phía Lý Thuần Quân. Bất quá, lần này hắn đã nghiêm túc nên sẽ không dễ dàng bị kích thương như trước nữa, trái lại còn nhanh nhẹn lách người, đánh trả lại thiếu nữ một đòn.

Đòn này rất có lực, đủ để đem thiếu nữ kích lui đến hai ba trượng, thân hình xinh xắn lảo đảo, gương mặt vặn vẹo thống khổ... Nhưng kể cả vậy, sát khí trong mắt nàng lại không hề thuyên giảm chút nào.

"Thúc thúc, ngươi làm ta đau"

Lý Thuần Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ rút Trảm Thủ ra rồi chủ động phản kích.

Nhưng ngoài dự tính của hắn là nha đầu này lại đột nhiên biến mạnh lên một cách khó hiểu, thậm chí còn có thể đánh tay đôi với hắn ở một mức độ nào đó.

"Nha đầu, ngươi luyện ma công sao?" Lý Thuần Quân mặt mày bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại đang dậy sóng.

"Ma công? Ta không biết, ta chỉ làm theo những gì trái tim mách bảo mà thôi" Thiếu nữ trả lời.

Càng đánh lâu dài, nha đầu này cũng càng lúc càng mạnh hơn. Ban đầu nàng vẫn còn bị hắn áp đảo, thế nhưng đến hiện giờ thì nàng đã có thể thừa cơ phản kích hắn vài đòn, thậm chí là kích thương.

Tuy là vẫn không mạnh lắm... Nhưng đối với một đứa trẻ mà nói, nàng đã là phi thường đáng sợ.

"Không đùa giỡn với ngươi nữa" Lý Thuần Quân tâm mang bi thương khuyên nhủ: "Tiểu nha đầu, mau quay về đi... Nếu còn tiếp tục, ngươi sẽ không còn là chính mình nữa"

"Không đâu, thúc thúc, ta thích như vậy... Bởi vì khi ở trong trạng thái này, ta sẽ không còn cảm thấy đau đớn hay thống khổ... Cũng sẽ không bị bất cứ ai ức hiếp nữa" Thiếu nữ cười nói.

Rõ ràng là đang cười, nhưng trong hốc mắt đầy bóng tối của nàng lại đang tuôn ra hai dòng huyết lệ. Lý Thuần Quân chẳng biết là nàng có đang dao động hay không, nhưng hắn nghĩ là mình không thể chần chừ được nữa.

"Yên tâm, ngươi sẽ không đau đớn nữa"

Lý Thuần Quân cắn chặt răng, Trảm Thủ vung lên một đường cong tử sắc, con dao đầy lệ khí kia trực tiếp bị chém làm đôi... Và cái đầu của cô bé cũng chậm rãi rơi xuống.

Máu tươi tuôn ra như suối chảy, và không lâu sau, phần còn lại của cơ thể cô bé cũng ngã xuống vũng máu.

"Thúc thúc..."

"Ta không cam lòng"

Lý Thuần Quân cúi quỳ xuống đất, hốc mắt phiếm hồng ngắm nhìn đôi bàn tay đang run bần bật của mình.

Chính đôi tay này đã lấy đi tính mạng của một thiếu nữ thanh xuân mới lớn... Chính đôi tay này đã nhiễm phải máu tươi của một tiểu nữ hài bất hạnh... Hắn biết mình không có lỗi, nhưng lòng hắn vẫn ngập tràn ân hận cùng tự trách.

"Thúc thúc..."

Thanh âm yếu ớt kia lại ngân lên, khiến Lý Thuần Quân chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Trước mặt hắn, phần bị chặt đứt trên cơ thể của nữ hài đang điên cuồng phun trào hắc khí, tạo hình trở thành một Tiểu Lệ Quỷ ngập tràn oán niệm.


"Ngươi..."

"Xin lỗi..."

Tại thời khắc cuối cùng trước khi chết, nàng vẫn thống hận thế giới này, nàng vẫn oán trách thế giới này... Nàng cho là mình xứng đáng với một cuộc sống tốt đẹp hơn, một đôi phụ mẫu tốt hơn, một căn nhà tốt hơn... Nhưng vận mệnh đong đưa, nàng từ một cô thôn nữ thuần khiết trở thành một đứa trẻ ngập tràn oán niệm, bao nhiêu thanh khiết cùng ngây thơ đều tan biến...

Sau cùng, chút nhân tính còn sót lại của nàng cũng bị những ký ức kinh khủng cùng tuyệt vọng nuốt chửng, vĩnh thế trầm luân trong thống khổ.

"Aaaaa!"

Căn phòng cũ kĩ tồi tàn vang lên tiếng gầm thét thê lương của Lệ Quỷ, âm phong dữ dội tàn phá khiến căn lầu vỡ tan tác, căn nhà cũng bị hủy diệt, tất cả đều bị chôn vùi cùng với cái chết của thiếu nữ.

"Ta hận! Ta hận!"

Lệ Quỷ hình thiếu nữ liên tục gầm gừ, mái tóc dài xoã ra lan toả khắp mọi ngóc ngách của căn nhà. Không chỉ vậy, đôi mắt đỏ thẫm của nàng còn liên tục phun máu, tựa như đang tái hiện lại cảnh tượng ngày đó nàng đã phải khóc nhiều đến như thế nào.

Kể cả khi trở thành Lệ Quỷ, vết nhơ trên cơ thể nàng vẫn không được tẩy đi. Cả đôi mắt, tuyến vú lẫn bộ phận nhạy cảm nhất của nàng đều đang không ngừng xuất huyết, kết thành một vũng máu thật lớn, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ.

Không những vậy, dù hắc vụ lan tràn bao phủ thân thể nàng nhưng nó lại hình thành cho nàng một bộ y phục rách rưới, không những không che phủ... Mà còn càng làm cho nàng thêm phần đáng thương cùng bần hàn.

Trong trạng thái điên cuồng nhất, nàng đã không quản bên cạnh mình đang có ai nữa... Nói cách khác, bất cứ ai lọt vào tầm mắt của nàng đều sẽ trở thành kẻ địch của nàng, không một ai có quyền ngăn cản nàng đại khai sát giới.

"Nha đầu!"

Mặc cho Lý Thuần Quân có kêu gọi đến thế nào, nàng vẫn phát cuồng xông thẳng qua nhà bên thôn phệ sinh lực của hàng xóm, khiến họ chết thảm trong khi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

[Kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên: Tịnh Hoá Vong Hồn!]

[Nàng đã từng là một nữ hài mang nội tâm thuần khiết nhất, thánh thiện nhất, cũng mang trong mình những ước mơ bình thường nhất]

[Nàng không có ý nghĩ gì cao xa cả. Nàng chỉ muốn được lớn lên, được gả cho một nam nhân tốt, được làm một người vợ hiền thục, được báo hiếu cho cha mẹ... Kể cả khi họ đối xử với nàng không được tốt, nàng vẫn không thay đổi ý nghĩ này]

[Nhưng từ cái ngày mà chính phụ thân nàng lấy đi sự trong trắng của nàng, mẹ nàng lại hủy đi tư cách làm một người phụ nữa của nàng... Nàng đã thay đổi, trở nên căm hận thế giới này]

[Trong mắt nàng, thế giới này không có cái gọi là gia đình, càng không có cái gọi là yêu, tất cả chỉ là giả dối, tất cả... Đều chỉ cho nàng thống khổ cùng tuyệt vọng]

[Phần thưởng nhiệm vụ: 5 vạn điểm công đức]

Hệ thống đột nhiên xuất hiện phát nhiệm vụ, nhưng Lý Thuần Quân lại lười đi quản nó. Tất cả những gì hắn muốn làm bây giờ chỉ đơn giản là cứu rỗi nha đầu đáng thương này... Để nàng không phải đắm chìm trong đau khổ nữa.

"Nha đầu, thúc thúc nhất định sẽ giữ lời hứa"

Khẽ lau đi một chút nước mặn đọng ở khoé mắt, Lý Thuần Quân lại lần nữa cầm chặt Trảm Thủ lên, lôi quang tử sắc lấp loé, phá tà chi uy lan tràn, dường như nó trời sinh đã là khắc tinh của quỷ vật.

Hắn nhanh chân đuổi theo Lệ Quỷ, hai tai lại cẩn thận lắng nghe tiếng khóc thảm thương của nàng. Nội tâm hắn cũng vì đấy mà thít chặt lại, cảm nhận một loại đau đớn chưa từng có trước đây.

Bất quá, đau đớn cũng chỉ càng khiến hắn thêm tỉnh táo mà thôi.

Hắn đã thề với lòng sẽ tuyệt đối không để cho cô bé tiếp tục tác quái, tiếp tục đâm đầu vào con đường không nên đi này. Hắn đã nói mình sẽ giải thoát cho cô bé, vậy thì hắn nhất định phải giữ lời.

"Thuấn Ảnh!"

Sau khi thể chất thuế biến, sở trường của Lý Thuần Quân đã chuyển thành tốc độ, thân thể hoá thành tia chớp nên hắn có thể đuổi kịp Lệ Quỷ một cách dễ dàng.

Và không hiểu sao khi nhìn thấy hắn, Lệ Quỷ lại cố gắng tránh mặt đi, dường như nàng không nguyện ý đối địch với hắn.

Tiếng khóc chói tai vang lên càng thêm dữ dội, Lý Thuần Quân cũng bị ảnh hưởng nên từ lúc nào đã rơi lệ. Kể cả vậy, hắn vẫn không dừng lại, ngược lại còn càng thêm quyết tâm tịnh hoá cho cô bé.

"Ở yên đó, thúc thúc sẽ đưa ngươi trở về với ánh sáng"

Dứt lời, Lý Thuần Quân cũng không làm thêm bất kì một động tác thừa nào nữa, lập tức lao lên dùng toàn lực bổ xuống thân thể hư ảo của nàng.

Lệ Quỷ vừa mới thành hình nên vẫn còn rất yếu ớt, do vậy nên nàng đã ăn đủ một đòn này của Lý Thuần Quân.

Lưỡi đao sắc lạnh chém xuống, lôi quang chí dương khắc tinh nổ đùng đoàng trên thân thể nàng, thiêu cháy tất cả các đám mây oán niệm đang vây lấy thân thể nàng, giúp nàng tạm thời không còn phát cuồng, lâm vào trạng thái suy yếu.

Nhưng suy cho cùng, đó vẫn chỉ là đang trị ngọn chứ không phải trị gốc.

Lý Thuần Quân biết rõ điều ấy nên hắn mới chủ động tiếp cận nàng. Ngay sau khi lưỡi đao kia phát nổ, hắn đã dùng sức cụng đầu nàng... Một việc làm vô cùng mạo hiểm mà không phải ai cũng dám làm.

Ý thức trở nên mơ hồ, Lý Thuần Quân bất tỉnh trong chốc lát. Và đến khi hắn mở mắt ra, quang cảnh chung quanh đã thay đổi, thiếu nữ cũng biến mất, thay vào đó là một đường phố yên bình cùng một quán trọ cũ kĩ quen thuộc.

Chỉ là, nó không đến nỗi xập xệ như hắn đã từng thấy.

Trước quán trọ, một trung niên nhân đang từ từ tiến vào nhà. Lúc còn ở ngoài cửa, khuôn mặt của hắn ta vẫn còn rất hiền từ... Thế nhưng, ngay sau khi vào nhà, khuôn mặt ấy liền trở nên hung thần ác sát, không còn lấy một tia thiện cảm nào nữa.

"Phụ thân đã về" Một thiếu nữ mảnh khảnh chạy ra đón trung niên nhân, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên ít nhiều sợ hãi nhưng vẫn cố lộ ra nụ cười.

"Hôm nay kinh doanh thế nào?" Trung niên nhân lạnh lùng hỏi.

Thiếu nữ nghe vậy liền có chút hoảng sợ. Nàng mím môi, phải mất mấy giây mới dám nói ra: "Không... Không có"

"Vô dụng!"

Nữ hài vừa mới dứt lời liền đã ăn một cái tát cùng một tiếng mắng nhiếc thậm tệ của nam nhân, thân thể loạng choạng ngã bổ nhào xuống đất rồi yên lặng ngồi đó thút thít.

"Khóc cái gì!? Tối nay mà không có tiền mua rượu thì ngươi đừng mong có cơm ăn!" Trung niên nhân nói nốt một câu rồi lạnh lùng đi vào nhà.

Nữ hài không nói gì. Nàng chỉ nhìn vào trong nhà một chút rồi lẳng lặng đi ra ngoài hiên ủy khuất ngồi khóc.

Thấy cảnh này, Lý Thuần Quân rất muốn đáp xuống đất, rất muốn đến bên cạnh an ủi nàng... Nhưng hắn phát hiện ra, hắn căn bản không cách nào can thiệp vào thế giới này, cũng không cách nào tác động đến nàng.

Đúng lúc này, một nữ nhân rảo bước đi ra ngoài hiên, lớn tiếng quát mắng nữ hài: "Mau đi tiếp khách đi! Từ giờ đến tối mà không tìm ra khách trọ, cả cái nhà này đều phải nhịn đói!"

Khác với nữ hài, nữ nhân lại ăn mặc một cách vô cùng xa hoa. Từ lắc tay, nhẫn ngọc đến xiêm y, trâm cài, hầu như không thiếu một thứ trang sức gì trên người cả... Thậm chí là cô ta chỉ cần tùy tiện bán đi một món thôi là đủ để cả nhà no bụng cả tháng không chừng.

"Mẹ, ta muốn yên tĩnh một lúc"

"Yên tĩnh cái gì!? Mới mấy tuổi mà đã muốn bày ra bộ dáng này?! Mau cút đi làm việc, hay là để ta ép ngươi đi làm!?" Nữ nhân chua ngoa nói, hoàn toàn không có nửa điểm thiện cảm với nữ hài.

Nữ hài nghe vậy liền chậm rãi đứng dậy, cố nén nước mắt mà ngồi vào bàn tiếp tân.

Nàng đeo lên một chiếc mặt nạ vui vẻ, niềm nở mời khách vào ở trọ một cách lanh lợi hoạt bát... Trong khi đó, trái tim của nàng lại đang không ngừng rỉ máu.

Tối hôm đó, dù đã có một ngày làm việc rất vất vả những nàng vẫn không được ngồi vào cùng bàn ăn với gia đình, chỉ khi cha mẹ ăn xong thì nàng mới được phép ăn... Và những thứ đó hầu hết đều chỉ là cơm thừa canh cặn.

Nàng cố nén nước mắt, đè xuống biệt khuất, cẩn thận ăn hết tất cả mà không để sót một hạt cơm.

Trong trí nhớ của nàng, có lẽ món ngon nhất chính là phần nước canh gà còn thừa lại của mẹ... Và trừ lần đó ra, nàng chẳng được ăn thứ gì ra hồn cả.

Thậm chí còn có nhiều lúc nàng chỉ ăn được một bát cơm cháy mà không có gì khác nữa.

Biết là mình bất hạnh, thế nhưng nàng lại chưa bao giờ mở miệng oán trách qua cha mẹ bao giờ. Nàng biết rất rõ, nếu không có họ cưu mang thì nàng đã chết từ lâu rồi... Và cũng nhờ suy nghĩ đó nên nàng mới có thể cầm cự đến tận lúc này.

Thế nhưng khi, nửa đêm đến, tất cả đều đã thay đổi, kể cả con người của nàng.

Lúc nàng đang ngủ trong kho củi thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng mở cửa. Nàng nhìn thấy phụ thân đang bước vào, trên người mang theo mùi rượu rất nồng nặc, mặt mũi đỏ bừng, điệu bộ hầm hầm, trông không giống như đang đến đây thăm nàng.

Nàng đã quá quen với chuyện này nên liền thuần thục quỳ xuống trước mặt phụ thân, cắn răng lắng nghe những lời lẽ cay nghiệt giống như những lần trước.

"Nha đầu... Ngươi lớn thật rồi nhỉ?"

Phụ thân nói vậy để nữ hài cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Và đến khi nàng lấy lại tinh thần, nàng phát hiện ra từ lúc nào người đàn ông kia đã tiếp cận nàng, đem nàng đè xuống mặt đất.

"Để ta xem xem ngươi đã trưởng thành đến mức nào đi nào"

Nói xong, nam nhân kia liền ra sức lột sạch quần áo của nữ hài.

Thật ra thì nàng cũng không mặc gì nhiều, chỉ có độc một bộ quần áo không mấy đẹp mắt che thân mà thôi. Thậm chí đến cả một món đồ lót cũng không có, ngày ngày đều phải chịu lạnh khi đêm đến.

"Phụ thân? Ngươi muốn làm gì!?" Thiếu nữ hoảng sợ kêu lên, nội tâm ẩn ẩn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Dường như không nghe thấy nữ hài nói gì, nam nhân chỉ một mực dán mắt lên thân thể của nữ hài, ánh mắt lộ ra ngập tràn thú tính: "Đúng là lớn rồi, cả ngực cũng to lên không ít"

Một thiếu nữ nhỏ tuổi sức yếu, làm sao kháng cự lại được một nam nhân trung niên tráng kiện hữu lực? Nàng chỉ có thể khóc lóc cầu xin, trong khi bản thân đang trơ mắt ra nhìn chính phụ thân mình đang giở trò đồi bại lên chính thân thể mình.

"Phụ thân, đừng mà! Đừng làm vậy mà! Mộc Đầu xin ngươi! Xin người đừng làm vậy! Xin đừng doạ ta..."

Nhưng bất kể là nàng có cầu xin như thế nào, tên súc sinh kia vẫn một mực không thèm nghe. Cho đến khi một cơn đau xé thịt truyền lên đỉnh đầu, nội tâm nàng liền triệt để sụp đổ.

Nàng không còn dư lực để than khóc, tâm tình chết lặng, để mặc cho tên súc sinh kia tung tác tùy ý với cơ thể mình.

Vào cái ngày mà giọt máu tinh khiết nhất của nàng rơi xuống nền đất đầy cát bụi, không chỉ cơ thể không còn thanh khiết, mà tâm cảnh của nàng cũng không còn trong sạch nữa.

Bao nhiêu cảm xúc tiêu cực mà nàng đè nén bấy lâu điên cuồng phun trào, thôn phệ hết tất cả ngây thơ, thuần khiết cùng lương thiện của nàng. Từ đó, nhân cách của nàng dần bị ô nhiễm bởi bóng tối, dần đi vào một con đường không thể quay đầu.

Mẹ nàng nghe thấy tiếng động lạ nên đã mò ra kho củi, không sai biệt lắm liền phát hiện ra chính chồng mình đang cưỡng hiếp con mình. Và tất nhiên, bà ta đã lập tức nổi giận, cầm gậy gỗ đập nàng tới tấp.

"Mày giỏi lắm! Mới tí tuổi mà đã biết ngấp nghé chồng tao! Đồ súc sinh! Đồ tạp chủng!"

"..."

Bị nữ nhân đánh đập không thương tiếc, thân thể trần truồng của nàng mang đầy vết thương. Cả phần vừa bị vấy bẩn cùng tuyến vú của nàng cũng bị nữ nhân kia hủy hoại triệt để, máu thịt tươi hoà lẫn vào với cát và bụi, trông thê thảm đến không nỡ nhìn.

Vì không muốn phu quân bị chém đầu nên nữ nhân rất kín miệng không đem chuyện này truyền ra ngoài, vẫn đối xử với mọi người như thường ngày...

Nhưng trong khi đó, nữ hài lại bị nhốt chặt trong kho củi, trái tim vẫn luôn chết lặng, mặc kệ cho cơ thể đang bị nhiễm trùng, hư thối đến gay mũi, đau khổ đến tột cùng.

"Ha ha ha"

Trên gương mặt chết lặng vô cảm đột nhiên xuất hiện cảm xúc, ánh mắt nàng mang theo ngập tràn thù hận mà cuồng tiếu thành lời. Tiếp đó, nàng đứng dậy, tay cầm dao chặt củi dùng sức chém phăng đi chốt cửa rồi bước ra bên ngoài.

"A a a a a a"

Tiếng cuồng tiếu của nàng càng ngày càng thêm phần ác nghiệt. Nàng lục tung căn nhà lên, dùng dao chặt củi chém chết đôi dưỡng phụ dưỡng mẫu kia mà không nói nửa lời, trên mặt cũng không còn nửa điểm nhân tính, chỉ đơn độc đứng trên vũng máu ấm mà cười như điên.

Nàng cười thật điên cuồng, cười thật ngạo nghễ, cười đến không kiêng nể bất cứ thứ gì, cười như thể đang giễu cợt chính số mệnh của mình...

"Đủ rồi!"

Từ cái lúc mà nàng bị cưỡng bức, Lý Thuần Quân đã không nhịn nổi nữa. Hắn muốn vượt qua mọi xiềng xích, hắn muốn đến bên cạnh nàng, hắn muốn cứu rỗi nàng khỏi tuyệt vọng... Nhưng đến cuối cùng, hắn lại không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn.

Nàng bị tra tấn, hắn cũng vậy. Hắn quá hiểu nàng đã phải trải qua những đau đớn như thế nào... Cũng như đã từng tuyệt vọng như thế nào...

"Ngươi còn muốn kéo chân ta bao lâu nữa!?"

Lý Thuần Quân như đã phát điên, mặc kệ những lớp gông xiềng đang trói chặt bản thân mình, hắn điên cuồng giãy dụa, chỉ mong được đến gần nàng thêm một chút.

"Đây chỉ là huyễn tưởng mà thôi, mất đi một vài bộ phận thì có sao!?"

Giật phăng hai tay cùng hai chân của mình, Lý Thuần Quân thành công thoát khỏi trói buộc, từ từ tiến vào thế giới nội tâm của nữ hài.

Và cũng ngay vào lúc hắn thành công thoát ly, thế giới này liền lập tức bị thôn phệ bởi bóng tối mênh mông, không còn lấy một tia sáng nào.

Giữa không gian này nay đã không còn gì khác ngoài sự tịch mịch cùng tiếng khóc của thiếu nữ. Lý Thuần Quân lắng nghe rồi lần theo tiếng khóc kia, lang thang trong đêm tối một cách có chủ đích.

"Tìm thấy ngươi rồi, nha đầu ngốc"

Lý Thuần Quân có chút vô lực tiến tới, cánh tay vừa mới mọc lại nhẹ nhàng vỗ lên đầu một tiểu nữ hài màu đen đang ngồi ôm đùi khóc lớn, trông vừa thống khổ vừa tuyệt vọng.

Thiếu nữ ngẩng đầu, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái đau khổ oà khóc.

Lý Thuần Quân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn không biết mình phải nói gì để an ủi, chỉ có thể ngồi bên cạnh bồi tiếp nàng mà thôi.

"Thúc thúc, ta đáng chết lắm đúng không?"

"..."

"Đúng vậy, ngươi rất đáng chết... Nhưng cũng rất đáng thương, ta nghĩ vậy"

Nữ hài ngẩng đầu nhìn bóng tối, nửa khóc nửa cười khổ: "Đáng thương sao? Ha ha ha..."

"Nha đầu, ngươi vốn dĩ không có lỗi... Nhưng về sau, khi ngươi đã đi lầm đường, ta không thể tha thứ cho ngươi được nữa"

"Ừm, thúc thúc, mau giết ta đi"

Lý Thuần Quân không nói gì, chỉ nhìn về phía giao diện hệ thống rồi thở dài.

"Ngươi muốn một gia đình đúng không?" Lý Thuần Quân nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, ôn nhu cười nói: "Vậy ngươi nghĩ sao? Ta có thể trở thành gia đình của ngươi"

"Ta không xứng" Nữ hài lắc đầu: "Thúc thúc, người là người tốt, ta cũng hiểu tâm ý của ngươi... Nhưng mà, sau những gì ta đã làm, ta nghĩ mình nên lấy cái chết để tạ tội..."

"Nha đầu ngốc, cái chết thật sự không phải một phương thức để tạ tội... Mà là một phương thức trốn tránh thực tại, ngươi có hiểu không?"

"Hả?"

"Người bình thường tự sát đều nói là muốn được giải thoát... Nhưng thật ra, họ đều là những kẻ ích kỉ, muốn lấy cái chết để rời khỏi thực tại, không muốn đối diện với thực tại, bỏ lại mọi thứ ra phía sau lưng" Lý Thuần Quân chân thành nói: "Đó đều là những kẻ vừa hèn nhát, vừa ích kỉ... Đối với ta thì là như vậy"

Nữ hài nhìn hắn, vẻ mặt có chút xoắn xuýt.

"Nha đầu, ngươi phải chịu sự trừng phạt thích đáng, cho nên, ngươi không được chết, hiểu chưa?" Lý Thuần Quân nói tiếp.

"Thúc thúc, cách thuyết phục của ngươi thật kì lạ" Nữ hài mỉm cười rồi lắc đầu: "Nhưng xin lỗi thúc, ta muốn được ích kỉ... Thay vì sống trong thống khổ cùng tuyệt vọng, ta thà chết còn hơn"

"Thúc đã thấy rồi đó, ta đã không còn thuần khiết nữa, cũng không còn tư cách làm mẹ nữa... Cho dù có được tiếp tục sống, những kí ức vào ngày hôm đó vẫn sẽ trở thành bóng ma đeo bám ta đến cuối đời, khiến ta không bao giờ được sống một cách đúng nghĩa..."

"Vậy nên, ta hỏi thúc, nếu thúc là ta, thúc sẽ lựa chọn tiếp tục sống sao?"

Nữ hài nói với giọng điệu rất bình thản... Thế nhưng, ngay sau khi nói hết câu này, nàng liền lộ ra bộ mặt yếu mềm, tức tưởi bật khóc thành tiếng.

Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân cũng không biết phải trả lời sao. Đúng vậy, nếu hắn là nàng, có lẽ hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn tương tự.

Mất hết tất cả, không có lí do để sống, không có mục tiêu, không nơi nương tựa, cũng không có gì khác ngoài đôi bàn tay nhuốm máu... Vậy thì sống làm chi nữa? Chi bằng chết quách đi cho xong.

Nhưng mà, khi thấy nàng như vậy, hắn lại càng không muốn xuống tay với nàng... Ngay cả bản thân hắn cũng cho rằng nàng xứng đáng có một cuộc đời tốt hơn.

"Vậy thì... Nha đầu ngốc, ngươi mau nhắm mắt lại đi"

Nữ hài nhìn hắn rồi gật đầu, nhu thuận nhắm mắt lại. Sở dĩ nàng lựa chọn làm theo lời hắn, đơn giản là vì nàng tin tưởng nam nhân này, cũng nguyện ý chết trong tay nam nhân này.

Rồi sau đó, không giống với những gì nàng đã tưởng tượng, cái mà nàng cảm nhận được không phải là hương vị lạnh lẽo, quen thuộc của cái chết... Mà lại là một cỗ hơi ấm, một hơi ấm xa lạ, pha thêm một chút hương vị của mặt trời.

"Nha đầu ngốc, đây là câu trả lời của thúc thúc" Lý Thuần Quân ôn nhu khẽ nói: "Ta chấp nhận ngươi, và ta tin tưởng ngoài kia cũng sẽ có người giống như ta..."

"Chấp... Nhận?"

"Đúng thế, là chấp nhận"

Vừa nói, Lý Thuần Quân càng ôm chặt cô bé bất hạnh vào lòng mình, đem từng câu từ tác động vào tâm linh yếu ớt của cô bé: "Nhưng chấp nhận không có nghĩa là tha thứ đâu... Nha đầu, ngươi phải sống để chuộc lỗi... Và sau khi chuộc lỗi, ngươi sẽ có được một cuộc đời mới..."

"Ta không biết người khác sẽ có ý nghĩ như thế nào, nhưng nha đầu à... Với ta, ngươi xứng đáng nhận được điều đó"

Nếu không phải vì những con người tệ bạc kia, có lẽ nàng sẽ chỉ là một cô thôn nữ hiếu thảo thuần khiết, nuôi dưỡng những mộng ước hết sức tầm thường... Nhưng vào ngày hôm đó, hai người kia đã nhẫn tâm ra tay tước đi tất cả của nàng, đem nàng đẩy vào đường cùng, ép nàng đến mức phát điên.

Lý Thuần Quân là người duy nhất biết rõ nàng đã phải trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào, vậy nên hắn rất thông cảm, thương hại thay cho nàng... Nhưng làm vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ cho nàng.

Tuy là không nhiều, nhưng hắn muốn cho nàng một cơ hội quay đầu.

"Thúc thúc..."

Trong lồng ngực Lý Thuần Quân, thiếu nữ dần bị hơi ấm của hắn cảm hoá, chỉ thổn thức được một tiếng 'thúc thúc' rồi bắt đầu oà khóc hệt như một đứa trẻ.

Nàng đã dồn nén những cảm xúc này từ rất lâu, và nàng cũng muốn được nhào vào lòng ai đó mà khóc như thế này từ rất lâu, rất lâu rồi...

Sự xuất hiện của Lý Thuần Quân đã thực hiện mong ước nhỏ nhoi này của nàng, để nàng có thể quên đi tất cả mà khóc, phát tiết hết thảy những tủi nhục, oan khuất, bất cam mà nàng đã phải chịu đựng.

"Cứ khóc đi, khóc sẽ giúp ngươi cảm thấy khá hơn... Và thúc thúc cũng sẽ không đi đâu cả, cứ yên tâm mà khóc đi"


Lý Thuần Quân một bên vuốt ve, an ủi cô bé, một bên khác lại ngắm nhìn từng tia nắng ban mai đang len lói trong cái thế giới ngập tràn bóng tối này.


Bên ngoài, Lý Thuần Quân cũng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, tà áo phần phật, anh khí bức người. Và trên tay hắn lúc này đã không còn là một thanh đao lạnh lẽo sắc bén, mà chỉ là một linh hồn hư ảo đang rơi lệ.


Không còn lệ khí, cũng không còn thống khổ cùng tuyệt vọng, từng giọt nước mắt ăn năn cùng hạnh phúc nhẹ lăn dài trên má nàng, rồi sau cùng là rơi lên trên ngực nam nhân kia.


Hắn là người duy nhất ôn nhu với cô bé, cũng là người duy nhất chấp nhận cô bé... Hắn không coi cô bé là tạp chủng, ngược lại còn mạo hiểm thâm nhập vào nội tâm đầy bóng tối của cô bé, nói lời động viên, rồi cho cô bé một cơ hội quay đầu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK