• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt đào hoa gợn sóng của Phong Hành Diễm trong nháy mắt biến thành tròn như quả hạnh nhân!

“Thương Trăn!!!”

Anh siết chặt cánh tay Thương Trăn, lực đạo lớn đến mức kinh người!

Nơi này không phải chỗ để ôn chuyện, Thương Trăn nhanh chóng thu lại gương mặt tươi cười bò nhổm dậy, dưới sự bao che của hỏa lực, rút lui sang một bên.

Còn cái người sau khi tự đốt ngòi nổ lựu đạn ở trên người xong, bên phía kẻ địch cuối cùng cũng không có động tĩnh gì, Hữu Hoành chủ động mang theo người bắn hạ từng tên, tiếng súng vang lên, nhưng đại cục đã định! Phong Hành Diễm thấy nguy hiểm đã bị tiêu trừ xong, hung tợn trừng mắt nhìn cô gái nhỏ trước mắt!

“Sao em lại đến đây?! Em đến bằng cách nào? Có phải Tư Không Cẩn không ?!”

Nếu thật là anh ta, lúc Phong Hành Diễm quay về nhất định sẽ đập chết hắn! Tư Không Cẩn rốt cuộc có biết đây là đâu không? Cái đồ ngu ngốc! Có bao nhiêu người muốn ra, anh ta thản nhiên đưa Thương Trăn vào!

Thương Trăn mân mân đôi môi có chút khô nứt, “Đây không phải chỗ để nói chuyện, tôi muốn tới trung tam nghiên cứu virus trước, ta có có tin tức quan trọng cần phải báo cáo!”


“Làm càn, em thì có cái tin tức gì quan trọng? Thu dọn lại, anh làm người đưa em về!”

Thương Trăn cảm thấy Phong Hành Diễm đúng là khinh người.

“Mấy ngày này, tôi từ đầu ngọn của bệnh truyền nhiễm mà đi từng bước tới đây, không có bác sĩ nào hiểu biết về bệnh cúm T hơn tôi! Y thuật, học thức của tôi chỉ hơn chỉ không kém so với chuyên gia được đặc phái tới đây, vì sao tôi không thể đi?”

Phong Hành Diễm không nghe rõ phần sau, câu đầu tiên của cô đã đủ làm anh choáng váng!

“Em nói là em từ đầu nguồn bệnh lây nhiễm tới đây? Em từ biên giới nước L vào đây?!”

Thương Trăn gật gật đầu, “Ngoại trừ thỉnh thoảng đi nhờ xe, tốn thời gian tám chín ngày.”

Ông trời ơi!

Phong Hành Diễm cảm thấy mình sắp ngất xỉu rồi, “Em có sao không? Có người thời gian ủ bệnh rất dài, em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?!”

Đôi tay anh bóp bả vai Thương Trăn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như là hận không thể có thể nhìn xuyên thấu vậy!

Thương Trăn lắc đầu, “Tôi không sao, thời gian không còn sớm, anh mau đưa tôi đi đi! Trong tay tôi có vài loại thảo dược, chính là mấu chốt có thể phá được bệnh cúm T!”

Khuôn mặt Phong Hành Diễm trầm đến mức có thể tích ra nước! Thương Trăn có tài, một bên thuật châm cứu xuất thần, về phương diện chế tạo thuốc nghe nói cũng rất có thiên phú, nhưng mà đây là bệnh cúm T! Nó là virus K chưa từng được lấy ra khỏi cơ thể người, hôm qua có rất nhiều chuyên gia đến đây đều cảm thấy bó tay hết cách, nói thẳng chỉ sợ một hai năm cũng vẫn chưa thể giải được, nên vẫn lấy phòng bệnh làm trọng, rốt cuộc Thương Trăn lại tới đây nói cô có cách, anh phải tin thế nào đây?



Nơi này nguy hiểm như vậy, Thương Trăn ở lại nhiều thêm một giây anh cũng không chịu nổi!

“Nghe lời! Anh không biết vì sao em lại đến……” Phong Hành Diễm dừng một chút, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lưu luyến.

“Nhìn thấy em…… Anh rất vui.”

Thương Trăn lạnh mặt nhìn anh như cũ, mà khi anh nói ra những lời này, cô dường như có cảm giác tiếng súng xung quanh đều biến mất.

“Nhưng mà!” Ánh mắt Phong Hành Diễm lại trở nên sắc bén lên! “Nơi này không phải là cái nơi tốt gì, mỗi ngày ở đây đều có người chết! Anh không muốn em có một chút thương tổn nào, buổi chiều lập tức quay về cho anh! Anh sẽ điều phi cơ tới!”

Thật là, sớm biết vậy cô đã không đi ra!

“Tôi thật sự có thể giải quyết, chỉ cần cho tôi phòng thí nghiệm……”

“Không được! Đợi lát nữa kiểm tra toàn thân xong, không có vấn đề gì thì lập tức về nước!”

“Ba tôi cũng không dám quản tôi như vậy.” Đây là lời nói thật, sau khi sống lại, Thương Bách Tề đối với Thương Trăn trước nay đều là thuận theo.

Phong Hành Diễm nhướng mày, “Anh là chồng tương lai của em! Ông ta không quản, anh quản!”

Thật là không thể kiên nhẫn……

Thương Trăn đột nhiên ôm lấy cổ Phong Hành Diễm, không ngại cả người anh đang dơ bẩn, hôn lên bờ môi mỏng của anh, bối cảnh phía sau tiếng súng không ngừng, dưới bầu trời hoàng hôn, đôi trai gái ôm nhau mà hôn vi hòa như vậy, nhất định là phong cảnh chiến trường độc nhất vô nhị.

Cũng may những người cấp dưới đang bao vây truy quét kẻ địch nên không nhìn đến, nếu không khẳng định tất cả đều cằm rơi đầy đất.

Phong Hành Diễm vừa chạm vào môi cô liền si mê, như bị điện giật trong truyền thuyết, anh muốn giết cô! Loại hma muố này làm anh khó tránh khỏi nhớ lại những việc đã trải qua sau lần bị bỏ thuốc đó…… Lần đầu tiên thân mật của anh và Thương Trăn!

Cơ thể của Thương Trăn…… Rất đặc biệt, lúc ấy mặc dù anh chán ghét cô, nhưng lại vẫn không nhịn được vụng trộm muốn ăn thêm cho biết.

Anh muốn giết cô!!

Bị Phong Hành Diễm đột nhiên ôm chặt, Thương Trăn phỏng đoán hẳn là đối phương đã bình tĩnh, cô nhả môi anh ra, thấy quả nhiên Phong Hành Diễm vẫn đang nghiêm túc, nhưng không còn nói những lời bắt cô trở về, bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Không nghĩ tới còn có thể dùng cách này để khống chế Phong Hành Diễm , thật đúng là……



Một lời khó nói hết.

“Tôi muốn ở lại!”

Thấy Phong Hành Diễm nhíu mày, cô nói, “Tôi sẽ không ở lại lâu đâu, một ngày, nếu sau một ngày, anh vẫn cảm thấy tôi ở lại vô dụng, tôi sẽ không nói hai lời đi ngay.”

Phong Hành Diễm lúc này mới cố mà gật đầu.

Nhưng nguyên nhân anh đồng ý đều không phải là cho Thương Trăn một cơ hội, mà là sau khi bế cô lên, trong lòng càng thêm luyến tiếc, nên muốn có thể ôm cô nhiều hơn một lúc.

Đã tới bệnh viện.

Phong Hành Diễm cho người khám kiểm tra toàn diện Thương Trăn trước, sau khi xác định cô không bị nhiễm bệnh xong mới đi băng bó vết thương của mình.

Thương Trăn vết thương trên người anh đều không nặng, nên cùng không lại gần, chỉ nói, “Phòng thí nghiệm cấp bốn ở đâu? Bây giờ tôi phải qua đó.”

Phong Hành Diễm tức giận trừng mắt liếc nhìn cô một cái.

“Anh để Bàng Thất đưa em đi, nếu bọn họ hỏi, em hãy nói em là bác sĩ anh đặc phái tới.”

Thương Trăn gật gật đầu, vội vàng đi, dù sao bệnh cúm này cũng cấp bách, nếu như có thể giải quyết vấn đề này sớm một chút, nói không chừng trận nội loạn phải đánh một hai năm này có thể kết thúc sớm hơn, vô hình chung cũng xem như cứu được rất nhiều mạng người.

Lúc này phòng thí nghiệm có bảy người, bọn họ đều đang làm việc, bởi vì tất cả đều mặc quần áo bảo hộ, cho nên không phận biệt được ai ra ai.

Lúc này Thương Trăn cũng đồ bảo hộ, với lại lúc vừa đến, Bàng Thất đi theo phía sau cô liền tập trung mọi người lại, giới thiệu Thương Trăn, còn nói lý do mà mình đến.

Phong Hành Diễm hiện giờ tạm quản tất cả nhân lực của nước L, bệnh viện tất nhiên cũng nằm trong tầm quản lý của anh, Thương Trăn cũng không có úp úp mở mở, trực tiếp lấy dược vật ra.

“Tôi từ nguồn nước bị đám quân phản loạn hạ độc tới đây, dọc đường đi, tôi phát hiện ba loại thảo dược này kết hợp dường như có tác dụng khắc chế bệnh cúm, tuy rằng vẫn sẽ bị tái phát lại, nhưng nếu cho thêm một ít thuốc khác, nói không chừng có thể phá được bệnh cúm.”


Tất cả mọi người bán tín bán nghi, kỳ quái nhìn Thương Trăn.


Lúc tới đây bọn họ cũng đã biết chỗ này đáng sợ thế nào, đều là viết nhận lệnh viết di chúc rồi mới tới, kết quả tới không đến mấy ngày, liền có người nói hình như đã phát hiện ra cách phá bệnh cúm, như thế bảo sao người ta không sợ đây?


Bọn họ liếc liếc mắt Bàng Thất đang đứng bên cạnh một cái, lanh mắt phát hiện đây là người bên cạnh cậu Phong, mặc dù vẫn nghi ngờ, nhưng vẫn cầm thảo dược đi phân tích dược tính, dù sao hiện giờ cũng hết đường xoay xở, bất luận cơ hội gì đều không thể bỏ qua.


Thấy bọn họ dị nghị nhưng không nói ra, Thương Trăn thở phào nhẹ nhõm, cũng may bởi vì thế cục cấp bách, những người này đều cùng chung kẻ địch, tâm tư trở nên thuần túy rất nhiều, nếu đổi lại một hoàn cảnh, muốn làm cho những chuyên gia mắt cao hơn đỉnh đầu này nghe lời, sẽ không có đơn giản như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK