Từ khi xác định được “Tâm ý” của Thương Trăn, khóe miệng Phong Hành Diễm chưa từng hạ xuống, anh cho Thương Trăn uống thuốc, sau đó vui sướng nói.
“Sẽ tốt nhanh thôi, đừng lo lắng!”
Thương Trăn gật gật đầu, xoay xoay chiếc USB trong tay, tự hỏi nên nói với anh như thế nào về chuyện cô bây giờ đã không còn thích anh.
Chuyện gì vậy chứ! Nếu cô nói thẳng, Phong Hành Diễm tin, sẽ cảm thấy là cô cố ý ở đùa bỡn anh, không tin, sẽ cảm thấy cô đang nói dối, lạt mềm buộc chặt.
Cách giải quyết duy nhất, có lẽ chỉ có tránh né, để anh tự hiểu, trước đó cô chỉ nói mê sảng.
Mặc dù lợi dụng chuyện Phong Hành Diễm hiện tại đang có hứng thú với cô, cô có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng mà kiếp trước và kiếp này, cô đều không có thói quen lợi dụng tình cảm của người khác.
“Sao em lại trúng thuốc?” Phong Hành Diễm thấy cô đỡ hơn một chút, không khỏi hỏi.
Thương Trăn không trả lời, chuyện nhà họ Thương, cô không muốn để cho người khác nhúng tay.
Nhưng Phong Hành Diễm rất thông minh, “Là…… Mẹ kế của em?”
Anh đột nhiên nhanh chóng hỏi, “Bọn họ có làm gì em không?”
Thương Trăn lắc đầu, lúc này nhà họ Thương hẳn là đã hỗn loạn rồi, có điều là mức độ như vậy vẫn chưa thể đánh sập mẹ con họ, da mặt của Lâm Tuyết Hàm và Thương Thanh Thanh, chính là dày hơn so với người khác nhiều.
Phong Hành Diễm nhíu mày, “Dù sao người mẹ kế đó của em cũng không phải người tốt gì, em cũng đừng về, ở lại đây đi.”
Thương Trăn giật mình, “Tôi ở lại đây?”
“Có gì không thể?”
Phong Hành Diễm cười nói thẳng ra, sau đó kéo tay cô, lồng chiếc nhẫn ngọc thạch lên ngón tay cô.
“Dù sao em vẫn là vợ sắp cưới của anh , vì sao không thể ở cùng một chỗ?”
Phong Hành Diễm ngẫm lại về sau mỗi ngày đều gặp mặt Thương Trăn, anh cảm thấy dường như cũng không tồi.
Thương Trăn cảm thấy câu chuyện có vẻ nghiêm trọng, cô muốn làm em gái nuôi Phong Hành Diễm, chứ không phải vợ sắp cươi!
Nàng liếm liếm cánh môi, chuẩn bị giải thích.
Ai ngờ Phong Hành Diễm là người theo hệ hành động, sau khi “Xác định quan hệ” , anh liền không tự kìm nén mình nữa, thấy Thương Trăn liếm môi, chút sắc đỏ hoa cà lộ ra bên ngoài, anh không cần nghĩ ngợi gì liền một ngụm ngậm lấy, cẩn thận tỉ mỉ nhấm nháp hương vị cô.
MặtThương Trăn đỏ lên!
Trước nay cô không nghĩ rằng có một ngày Phong Hành Diễm sẽ có ham muốn mãnh liệt như vậy đối với cô, chỉ bởi vì cô là người phụ nữ đầu tiên từng ngủ với anh sao?
Chờ đến khi Phong Hành Diễm thật vất vả buông cô ra, Thương Trăn lại muốn giải thích, nhưng mà anh chỉ buông lỏng ra một chút, lại hôn lên tiếp.
Thương Trăn khóc không ra nước mắt, nếu không phải thân thể bị tổn hại quá nhiều, hiện tại vẫn không có sức lực, sao cô sẽ để cho Phong Hành Diễm tùy ý muốn làm gì thì làm chứ?
Nhận thấy được Phong Hành Diễm có ý định tiến thêm một bước sâu hơn, hôm nay cũng không phải thời cơ tốt để nói lời giải thích, cô vội vàng nhân lúc Phong Hành Diễm buông lỏng cô ra, cô nói.
“Ba tôi liên tục gọi điện thoại, chắc chắn là có việc gấp, tôi phải đi về trước!”
Phong Hành Diễm có chút không tình nguyện, dục vọng ẩn giấu bên trong của anh đang được thỏa mãn, đúng lúc không dứt ra được, chỉ ước được ôm Thương Trăn vào trong ngực không buông tay.
Nhưng ý tứ kháng cự của Thương Trăn rõ ràng như vậy rồi, Phong Hành Diễm đoán rằng cô đang xấu hổ, dù sao thì Thương Trăn cũng là người hay thẹn thùng, hiện tại bọn họ tiến triển quá nhanh, cô chưa tiếp nhận được cũng là bình thường, cho nên anh chưa đã thèm sờ sờ cánh môi sưng đỏ của cô, nói giọng khàn khàn.
“Được, anh cho người đưa em về.”
Thương Trăn khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra tốt nhất cô nên tránh một thời gian, để Phong Hành Diễm bình tĩnh lại một chút.
Sau khi Thương Trăn rời đi, gương mặt mang nụ cười của Phong Hành Diễm đột nhiên trầm xuống.
“Đi điều tra, hôm nay ở nhà họ Thương đã xảy ra chuyện gì.”
Người đứng bên cạnh anh rất nhanh chóng đã tra ra được đầu đuôi câu chuyện, dù sao thì chuyện này của nhà họ Thương đã hỗn loạn lớn như vậy, lúc này chỉ sợ là đã thành trò cười của toàn bộ thành phố Trung Hải!
“Lê Kính Dân?”
Phong Hành Diễm nhíu nhíu mày, “Một người mà cũng không bắt được, cảnh sát của thành phố Trung Hải đều chỉ ăn mà không làm sao?”
Anh chỉ vào một người, “Tả Kỳ, cậu dẫn người đi giúp bọn họ một phen, hôm nay cần phải bắt được Lê Kính Dân, nếu như có người sai khiến Lê Kính Dân làm cái gì, cậu biết nên làm như thế nào rồi chứ?”
“Đã rõ, thiếu gia.”
Phong Hành Diễm gật gật đầu, để cho cậu ta đi, Tả Kỳ và Hữu Hoành là hai người anh dùng tương đối thuận tay, cho nên giao chuyện này cho bọn họ rất yên tâm.
Quản gia thấy thiếu gia thật sự để tâm tới vị tiểu thư nhà họ Thương kia, trong lòng vui vô cùng, ông thấy cô Thương rất tốt, so với tiểu thư giả mù sa mưa kia còn tốt hơn nhiều.
Sau khi Thương Trăn về nhà, vừa mới vào cửa, liền cảm giác được có cái gì đó đang bay về phía cô!
Cô theo bản năng tránh né, một cái tách trà nện vỡ ở khung cửa, mảnh sứ rơi vỡ đầy đất!
“Con còn biết về à!”
Giọng nói giận dữ của Thương Bách Tề truyền đến, “Quỳ xuống!”
Thương Trăn nhìn ông, biểu cảm lạnh lùng.
“Tại sao con phải quỳ?”
“Súc sinh!” Thương Bách Tề tức giận hết sức, mà Lâm Tuyết Hàm đứng bên cạnh ông làm tiểu nhân an ủi, “Con nói đi, hôm nay con đã làm gì? Vừa mới đi đâu!”
Thương Trăn còn chưa kịp nói, Thương Thanh Thanh đã đi xuống tới nơi.
“Chị! Vì sao chị lại muốn hại em?”
Cô ta mặc chiếc váy màu trắng, vẻ mặt tái nhợt, hoàn toàn không nhìn ra được bộ dạng phóng đãng ở trong video.
Cô ta thút tha thút thít nói, “Em vừa vào đến phòng của chị liền trở nên bất thường, Lê Kính Dân anh ta không quen biết em, vì sao lại muốn hại em chứ? Có phải chị chán ghét em nên mới làm như vậy không? Chúng ta là chị em mà! Chị làm em quá thất vọng rồi!”
Thương Trăn lẳng lặng nghe cô ta nói xong, sau đó nói với Thương Bách Tề, “Ba mới nghe một bên từ cô ta nói, đã hoài nghi là con làm?”
Thương Bách Tề bị ánh mắt cô đảo qua nhìn, liền có chút chột dạ, không nói gì.
Trong mắt Lâm Tuyết Hàm hiện lên vẻ tàn nhẫn, vội vàng nói, “Không phải cô còn có thể là ai? Chẳng lẽ Thanh Thanh lại tự uống thuốc, chủ động tìm Lê Kính Dân, cố ý tự làm xấu mặt mình sao? Tôi biết cô ghen ghét Thanh Thanh ngoan ngoãn, ghen ghét ba cô yêu thương Thanh Thanh hơn, nhưng cô cũng không thể làm như vậy!”
Hai mẹ con kẻ xướng người hoạ tới gần Thương Trăn.
“Ta không có.” Thương Trăn siết chiếc USB, lạnh lùng trả lời.
Lâm Tuyết Hàm hừ một tiếng, “Chờ đến khi Lê Kính Dân bị bắt được, cô dám đối chất không?”
Mẹ con họ nhìn chằm chằm Thương Trăn.
Cho dù USB bị Thương Trăn lấy đi cũng không sao cả, dù sao bọn họ một mực cắn chết là việc Thương Trăn sai khiến Lê Kính Dân, bởi vì thời điểm Thương Thanh Thanh cùng Lê Kính Dân nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, video không nhất định có thể ghi lại được.
Thương Trăn cười lạnh, “Có gì mà không dám?”
“Đủ rồi!”
Thương Bách Tề đột nhiên đứng dậy, “Trăn Trăn, con thật sự không có đối phó với em gái con sao?”
Chuyện này Thương Trăn quả thực rất khả nghi, dù sao chuyện cũng xảy ra trong phòng của cô, cô không có việc gì, nhưng Thanh Thanh lại xảy ra chuyện.
Trong mắt Thương Trăn hiện lên một tia thất vọng.
“Con không làm gì hết.”
Cô vốn dĩ chưa làm gì, chính Thương Thanh Thanh tự uống thuốc, tự quấn lấy nhau với Lê Kính Dân, cho dù video công bố ra ngoài, cô cũng vô tội!
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Tuyết Hàm vang lên, bà ta tiếp nhận, sau đó hai mắt sáng ngời!
“Bắt được rồi? Được được, chúng tôi tới ngay.”
Bà ta buông di động xuống, cười lạnh nhìn về phía Thương Trăn.
“Nếu ầm ĩ không giải quyết được việc gì, chúng ta cùng đi đến cục cảnh sát đối chất đi! Dù sao nhất định Lê Kính Dân biết những chuyện đã xảy ra.”