Phong Hành Diễm nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của cô, dùng giọng điệu dịu dàng nhất trong đời mình, chậm rãi nói.
“Anh chỉ muốn giúp em.”
Giúp tôi?
Thương Trăn cười lạnh, kiếp trước khi cô cần giúp đỡ nhất, anh ở đâu? Đang ở chỗ nào đó ăn mừng vì đã cùng cô giải trừ hôn ước? Hay là ở chỗ nào đó đính hôn cùng Nhạc Mộng Như?
Kiếp này cô không cần giúp đỡ, cũng không cần thương hại! Cô không có điểm yếu, chỉ điểm này, cô đã có thể đem tất cả kẻ thù dẫm đạp dưới chân!
Thương Trăn cười mỉa mai làm Phong Hành Diễm nhíu mày rất sâu.
Lần đầu tiên trong đời anh thích một người, anh muốn đem hết toàn lực đối tốt với cô ấy, nhưng mà đối phương lại không muốn để mắt đến cái gì hết.
Vừa nãy khoảnh khắc Thương Trăn đả thương Tư Không Cẩn, làm anh thật sâu kinh hãi, đồng thời, cũng cảm thấy trái tim bị nắm đau.
Chỉ có trải qua sống chết mới có thể làm tính cách con người thay đổi lớn, anh không thể không thừa nhận, ở thời điểm mà anh không hay biết, cô gái mà anh thích đã phải trải qua chuyện vô cùng đáng sợ.
“Thương Trăn, cá nhân có thể rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể mạnh hơn một gia tộc, trước đây em nói muốn làm con gái nuôi nhà họ Phong, muốn cùng anh làm giao dịch, là vì dựa thế đúng không? Hiện tại, em không cần trả cái giá gì hết, anh đều nguyện ý giúp em, vì sao em lại muốn cự tuyệt?”
“Bởi vì, anh muốn có tình cảm từ tôi.”
Thương Trăn gối đệm mềm, từ từ thả lỏng cơ thể, khóe miệng mang theo trào phóng như có như không trào phúng.
“Tình cảm? Kiếp trước tôi đã không có được thứ đó, còn không bằng giao dịch thực tế.”
Cổ họng Phong Hành Diễm chợt nghẹn.
Tay anh nắm chặt rồi lại buông ra, như là đang nhẫn nhịn cái gì.
Trước khi anh muốn tình cảm từ cô, anh đã bày tỏ tình cảm của mình rồi, anh muốn được đáp trả thì có gì sai? Yêu đơn phương, con mẹ nó, chưa bao giờ là phong cách của anh!
Thương Trăn không cần tình cảm của anh, cho nên ngay cả sự giúp đỡ của anh cũng từ chối, đây là có bao nhiêu ghét bỏ chứ? Chẳng khác nào là đem tôn nghiêm của anh giẫm đạp trên mặt đất !
Nhưng mà khi nhìn thấy biểu cảm có chút mệt mỏi của Thương Trăn, lửa giận của anh còn chưa bùng phát đã bị dập tắt, đối với điều này anh rất bất đắc dĩ, sao lại cứ thích cô chứ?
Anh càng nghĩ càng cảm thấy oán giận, đột nhiên sáp gần lại, cắn đôi môi cô cho hả giận.
Thương Trăn không giãy giụa, Phong Hành Diễm hôn cô không phải lần một lần hai, cô cũng lười phải làm ra vẻ.
Không thể phủ nhận, mùi vị trên người Phong Hành Diễm rất dễ ngửi, nụ hôn của anh nóng bỏng giống như con người anh vậy, có lúc, sẽ làm cơ thể đóng băng của cô cảm thấy ấm áp đầy sức sống, thật sự giống như ánh nắng không bằng.
Lúc này tâm tình cô vốn lạnh lẽo bất an, không chỉ không từ chối anh thân mật, mà còn có loại cảm giác muốn đoạt lấy nhiều hơn.
Phong Hành Diễm lại dừng lại đúng lúc, biểu cảm anh phức tạp nhìn Thương Trăn, lòng tự tin với mới bị đã kích bởi vì một nụ hôn mà hooig phục đến điên rồi!
“Bây giờ em có thể từ chối anh, nhưng sẽ có một ngày, anh nhất định có thể cảm động được em!”
Con mắt màu tím thể hiện sự kiên định, không có chuyện nào Phong Hành Diễm anh không làm được!
Anh mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền, khi lui về, lại bị đôi tay Thương Trăn ôm vòng lấy cổ.
Cô đột nhiên nhìn chằm chằm anh, ánh mắt quyến rũ, trong đôi mắt u tối ẩn giấu sự nguy hiểm.
“Như vậy đã xong ư?”
Cô cười khiêu khích, gương mặt tinh xảo chợt sống động, sắc đẹp hồn xiêu phách lạc đó làm người ta hết hồn!
Trong mắt cô không có dục vọng, nhưng lại có một ý muốn đoạt lấy rất sâu!
“Anh vẫn luôn chiếm tiện nghi của tôi, anh nói…… Tôi nên như đáp trả anh thế nào?”
Trong giây phúc Phong Hành Diễm bị ôm lấy, đột nhiên anh cảm thấy không thể động đậy, anh như là trở thành con mồi của Thương Trăn, bị cô nhìn chằm chằm, anh khẩn trương, đồng thời lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
“Em muốn như thế nào?”
Anh hỏi anh ách, trong mắt có chờ mong mà chính anh cũng không biết.
Cảm giác xấu hổ gì đó đã sớm mất hết rồi, từ khi Thương Trăn sống lại đã bắt đầu quyết định tùy ý làm bậy, cho nên khi nghe được câu nói của Phong Hành Diễm, ngón tay cô khẽ vuốt ve vân da tráng kiện của Phong Hành Diễm, cong môi cười.
“Thật ra nếu anh không nói cái gì mà thích hay không thích, tôi còn rất nguyện ý làm tình nhân của anh.”
Nói cho cùng thì từ kiếp trước đến kiếp này của cô bao nhiêu năm như vậy, đều chỉ có một người đàn ông là Phong Hành Diễm, cô lại không có ý định tìm một người khác.
“Em biết em đang nói cái gì không?”
Phong Hành Diễm nguy hiểm híp híp mắt, đôi tay dùng sức quấn Thương Trăn vào trong ngực.
Không rõ trong lòng là vui hay khó chịu, nhưng mà cơ thể anh lại bắt đầu hưng phấn bởi vì Thương Trăn sát lại gần!
“Tất nhiên là tôi biết mình đang nói cái gì, tôi thích cơ thể của anh, rất mạnh mẽ, cũng rất nóng bỏng.”
Thương Trăn nói xong, có chút mỏi mệt gối đầu lên lồng ngực Phong Hành Diễm, đôi tay vây quanh vòng eo anh, nhắm hai mắt lại.
Nghe được nhịp tim anh đập mạnh mẽ, cô đột nhiên thu lại toàn bộ sự sắc sảo, có loại cảm giác an toàn khó hiểu.
Tình nhân gì đó, cũng chỉ là ý nghĩa đột phát của cô, thật ra thứ cô thật sự muốn, chỉ là một cái ôm.
Phong Hành Diễm là người duy nhất cô từng chạm qua, cho nên, mặc dù anh làm cô tuyệt vọng, cô cũng không từ chối anh tới gần.
Hơn nữa lúc cần sự ấm áp, ngoài anh ra, cô thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể để cho cô ôm, vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy thật đáng buồn biết bao nhiêu?
Thương Trăn dựa gần vào làm Phong Hành Diễm trở nên sung sướng, Thương Trăn không từ chối thân thể anh? Chẳng lẽ bởi vì anh là người dàn ông đầu tiên của cô sao?
Không thể không nói, Phong Hành Diễm xôn xao trong lòng.
Nhìn thấy Thương Trăn giống như đà điểu vùi xuống lồng ngực mình, trong lòng Phong Hành Diễm toát ra một chùm bong bóng ngọt ngào, cúi đầu yêu thương hôn lên mặt cô.
Nhận thấy cô không phản kháng, thậm chí còn có chút thân mật cọ cọ, Phong Hành Diễm không khỏi bật cười, trong lòng lại bất chợt hiểu ra.
Thật ra Thương Trăn cũng đang sợ hãi phải không? Vừa nãy ở nhà Tư Không, cô sắc bén như vậy, trực tiếp trả thù kẻ thù, nhưng mà ở trong lòng cô, cô cũng sợ hãi đi? Nhưng cô không nói ra, nên mới khao khát ấm áo, mà anh là người đàn ông đầu tiên của cô, đúng lúc được nhân cơ hội mà thôi.
Nhưng dù vậy, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, bây giờ cô không thích anh thì đã sao? Anh đối với cô mà nói vẫn là người đặc biệt, như vậy đã đủ rồi!
Sau khi tới nhà họ Thương, Phong Hành Diễm vẫn không nhúc nhích, Thương Trăn cũng không nhúc nhích, cô ôm Phong Hành Diễm an an tĩnh tĩnh ngủ thiếp đi, giống như chưa từng được ngủ sâu như vậy.
Bàng Thất trộm ra hiệu xin chỉ thị, Phong Hành Diễm nghĩ nghĩ, trả lời.
“Đi một vòng quanh thành phố, đi quốc lộ biên thành phố, đi chậm một chút, đi vững một chút.”
Bàng Thất gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm líu lưỡi.
Thiếu gia chưa từng có đối cẩn thận với ai như vậy, xem ra, là thật sự sập hố rồi a.
Thương Thanh Thanh ngồi nhà chờ tin tức, đợi nửa ngày cũng không có hồi báo, cô ta không khỏi gọi điện thoại đi, kết quả đối phương đã tắt máy.
“Sẽ không thất bại chứ?” Thương Thanh Thanh cũng nghĩ tới, gần đây Thương Trăn quá quỷ quyệt, sẽ thất bại cũng bình thường……
Vẫn là nên chờ Nhạc Mộng Như tới rồi nói sau, trước mắt cô ta không cần nhúng tay, chờ Nhạc Mộng Như và Thương Trăn đấu đến cô chết tôi sống, cô ta ngồi ngư ông đắc lợi!
Nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp, Thương Thanh Thanh thu xếp một chút rồi đi ra cửa, trước mắt, còn có một chuyện rất quan trọng phải làm, tuy rằng cô ta đực trúng tuyển đi học, nhưng mà muốn chọn giáo sư, cần thiết phải có thành quả thực tế, cô ta không có, nhưng cô ta nhớ rõ nhà gỗ của Thương Trăn nhỏ có rất nhiều……thành quả nghiên cứu của Thương Trăn, còn không phải của cô ta sao?