• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nói, trong lòng muốn nhìn thấy Thương Trăn có một chút do dự hoặc là miễn cưỡng.

“Không hối hận, chỉ cần anh nhớ rõ giao dịch của chúng ta là được.” Thương Trăn nhìn anh, bình tĩnh nói.

Lời nói của cô, làm Phong Hành Diễm trên mặt hết xanh lại trắng, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục lớn nhất mà đời này anh phải chịu! Anh tự đạo tự diễn lâu như vậy, kết quả là cô thật sự không thích anh!

“Thương Trăn! Cô giỏi lắm! Cô muốn làm con gái nuôi nhà họ Phong đúng không? Được! Tôi thỏa mãn cô!”

Nói xong, Phong Hành Diễm giật tung cửa mà ra, lửa giận ngút trời kia, gần như có thể thiêu hủy một tòa nhà.

Thương Trăn có chút khó hiểu, cô tin rằng những rung động vừa rồi nguyên nhân là do phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, sống lại một lần, cô sẽ không lại lãng phí thời gian vào Phong Hành Diễm lần nữa, một giây cũng không.

Nghĩ đến còn có chuyện quan trọng phải làm, Thương Trăn thay quần áo trên người rồi đi về nhà họ Thương, hôm nay còn có một vở kịch phải diễn, hy vọng Lê Kính Dân sẽ không làm cô thất vọng.

Kết quả vừa mới đến cửa, Thương Trăn liền nghe được tiếng quát đầy phần nộ của cha, cô khẽ mỉm cười, đi vào. Lâm Tuyết Hàm cao quý không ai bì nổi trước đây lúc này đang quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Thương Bách Tề khóc lóc kể lể.


“Bách Tề! Không phải như anh thấy đâu, em…… nhất định là em bị người khác bỏ thuốc! Em không biết tên đàn ông đó là ai, em không biết gì hết mà!”

Thương Bách Tề một cước đá văng bà ta ra, Thương Thanh Thanh lại bổ nhào lại đây, khóc theo nói.

“Ba! Ba, người phải tin tưởng mẹ! Sao mẹ lại phản bội ba được chứ? Nhất định là có người bỏ thuốc mẹ rồi!”

Thương Bác Tề cười lạnh, “Bỏ thuốc? Trong nhà ai sẽ bỏ thuốc cô ta, tuy rằng ta không bắt được tên đàn ông kia, nhưng không có nghĩa các người có thể lừa gạt ta giống như tên ngốc!”

Nói xong Thương Bách Tề liền phẫn nộ đi lên lầu, Lâm Tuyết Hàm vốn đang ở khóc thút thít khi nhìn thấy Thương Trăn, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn!

“Là mày? Nhất định là mày! Chỉ có mày mới hận tao như vậy, bỏ thuốc tao! Mày tiện nhân! Tao đúng là đã xem thường mày, tuổi còn nhỏ mà đã giở trò đê hèn!”

Thương Trăn khẽ mỉm cười, xem ra Lê Kính Dân rất nghe lời, chuyện đầu tiên mà cô muốn hắn ta làm, chính là để cho ba cô phát hiện Lâm Tuyết Hàm vụng trộm, không ngờ rằng hắn ta hoàn thành xuất sắc như vậy, quả nhiên là có tố chất hại người.

“Mày cười cái gì!” Lâm Tuyết Hàm phẫn nộ chất vấn, càng nghĩ càng cảm thấy Thương Trăn khả nghi, sao bà ta có thể đột nhiên có ham muốn như vậy khi đang ở nhà chứ, lôi kéo Lê Kính Dân lên giường, nhất định là Thương Trăn nói!

Thương Trăn lắc đầu cười nói, “Đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, dì à, tuy là dì đang ở độ tuổi như lang tựa hổ, nhưng ở nhà thì tem tém lại.”



“Con ranh chết tiệt kia! Mày câm miệng cho tao!”

Lâm Tuyết Hàm nghe thấy vậy liền giống như nổi điên lao tới đánh, lại bị Thương Thanh Thanh kéo lại! Cô ta dùng ánh mắt ý bảo Lâm Tuyết Hàm không nên làm ẩu, chớ quên kế hoạch bọn họ!

Thương Thanh Thanh đứng ở phía trước Lâm Tuyết Hàm, vẻ mặt phẫn nộ nói, “Chị cũng thật quá đáng! Mẹ bị oan uổng, chị còn mỉa mai mẹ!”

Thương Trăn vừa định phản kích, Thương Bách Tề liền đi ra quát lớn, “Lâm Tuyết Hàm, ai cho cho cô quát mắng? Cô cút cho tôi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô!”

Sắc mặt Lâm Tuyết Hàm biến đổi, không dám tiếp tục cãi lộn cùng Thương Trăn nữa, vội vàng đi lên lầu, bà ta cần phải cầu xin Thương Bách Tề tha thứ, bây giờ bà ta vẫn không thể rời đi!

Lâm Tuyết Hàm đi rồi, Thương Thanh Thanh vẫn buông tha Thương Trăn, cô ta căm giận tới gần Thương Trăn, hạ giọng hung hăng nói.

“Chị, tất cả điều này đều là trò quỷ do chị làm đi? Chị thích nhất mần mò mấy cái lọ thuốc, hơn nữa chị không phải chưa từng chế tạo mị dược, sao nào, dám làm không dám thừa nhận sao?!”

Thương Trăn vốn đang cười, đột nhiên sắc mặt biến đổi, bất chợt bắt lấy được một từ.

“Mị dược? Sao cô biết tôi từng làm mị dược?”

Lúc trước chuyện Nhạc Mộng Như nhờ cô giúp cô ta chế thuốc, trước giờ cô chưa từng nói với ai!

Sắc mặt Thương Thanh Thanh biến đổi, nghĩ muốn lảng tránh vấn đề này, nhưng Thương Trăn lại càng tiến thêm một bước, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Thương Thanh Thanh, không thể tin nổi nói.

“Thì ra, vậy mà cô đã sớm cấu kết cùng với Nhạc Mộng Như!”

Sau đó cùng với Nhạc Mộng Như nhìn cô bị Phong Hành Diễm hiểu lầm, khi Phong Hành Diễm nói cô không biết xấu hổ, Thương Thanh Thanh nhất định là rất đắc ý đi?

Thật sự, mỗi lần càng hiểu sâu hơn một chút, cô càng hận Thương Thanh Thanh thêm một phần!

Nàng cảm thấy Thương Thanh Thanh cũng cần phải gặp bác sĩ tâm lý, nếu không, một cô gái mười bảy tuổi bình thường sao có thể làm ra được chuyện độc ác như vậy?

Thương Thanh Thanh bị ép tới góc tường, trong mắt hoảng loạn, cô không ngờ rằng ngay cả chuyện trước lúc thất thân Thương Trăn cũng đều biết cả rồi, đồng thời cũng xâu chuỗi lại các điểm mấu chốt, hóa ra Thương Trăn càng ngày càng sắc sảo hơn, là vì đã phát hiện ra chuyện trước kia các cô làm!

Vừa nghĩ như vậy, Thương Thanh Thanh đột nhiên không sợ, dù Thương Trăn có tài giỏi, dù cho phát hiện bọn họ thì sao nào? Cậu chủ Phong cũng sẽ không tin cô ta(thương trăn)!



Điều đáng tiếc nhất là sau lần bỏ thuốc đó, cậu Phong nhanh chóng phong tỏa tin tức, mới không để Thương Trăn thân bại danh liệt. Cho nên mới có lần hãm hại thứ hại tại đêm tiệc nahf họ Phong.

Cô ta ngửa đầu mỉa mai nói, “Thương Trăn, chị quát tôi làm gì? Nếu không phải chị đê tiện, thấy cậu Phong bị người ta bỏ thuốc, vội vàng trông giữ cậu ấy, còn đuổi hết người khác đi thì cậu Phong sao có thể chạm vào chị? Rõ ràng chị được như ước nguyện, còn làm như oan ức, chị cũng quá vô liêm sỉ rồi!”

Thương Trăn tức cười, trong mắt cô như tràn ngập màn sương đen, khiến người khác nhìn mà lạnh tim.

“Tôi có chút không hiểu, cô thích Phong Hành Diễm, Nhạc Mộng Như cũng vậy, vậy mà các người sao lại liên thủ đối phó tôi được, không cảm thấy ghê tởm sao?”

Thương Thanh Thanh đã hoàn toàn không còn muốn ngụy trang nữa, cô ta cười lạnh nói, “Ai bảo phế vật như chị lại được đính hôn cùng với Phong thiếu! Chị cũng không nhìn lại xem, mình có tài đức gì!”

Lúc này bộ mặt Thương Thanh Thanh dữ tợn, trong ánh mắt đều là oán giận và không cam lòng vì không đạt được mục đích!

Cô ta trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu khác, kiếp trước Thương Trăn cũng đã được lĩnh giáo rồi, lúc này nhìn thấy chỉ cảm thấy buồn cười, kiếp trước thế mà lại bị người như vậy hại chết.

Cô liếc mắt lên trên lầu một cái, cố ý kích động Thương Thanh Thanh.

“Mặc kệ cô không cam lòng như thế nào, Phong Hành Diễm đều là của tôi.”

Thấy lửa giận trong mắt Thương Thanh Thanh càng ngày càng nặng, Thương Trăn khẽ cong môi, từ trên cao nhìn xuống.

“Có cô rất tức giận, rất phẫn nộ không? Tôi thích bộ dáng muốn giết tôi nhưng lại bất lực của cô, nhìn cô thực sự rất vô dụng.”

“Chị! Tôi giết chị!!”

Rốt cuộc Thương Thanh Thanh cũng bị kích động rồi, gần đây liên tục gặp bất trắc, khiến cho tính tình cô trở nên rất gắt gỏng, đặc biệt là nhìn thấy phế vật trước kia đột nhiên mạnh lên, không hề dễ dàng ức hiếp, cô ta liền hận không thể xé xác Thương Trăn!


Tiếng rống giận của Thương Thanh Thanh lại khiến cho Thương Bách Tề nóng giận lần nữa!


Vốn dĩ nhìn thấy Lâm Tuyết Hàm khóc lóc thảm thiết nói bà ta bị tính kế, ông còn có chút dao động, nhưng vừa nghe tiếng Thương Thanh Thanh quát to, ông thất vọng tột đỉnh với cái nhà này! Cũng mất đi kiên nhẫn đối với Lâm Tuyết Hàm !


“Đủ rồi! Cô nói bị người khác hãm hại, bị ai? Cô muốn nói Trăn Trăn ư?”


Ngón tay Thương Bách Tề chỉ ra bên ngoài, “Hiện tại Trăn Trăn đang có bệnh về tâm lý cô còn bôi nhọ nó? Cô nhìn xem Thanh Thanh bị cô nuôi dường thành cái gì rồi? Giống như người điên! Ta cưới cô, thật đúng là gia môn bất hạnh! Nếu cô không đi, ta tôi sẽ cho người tới lôi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK