Đến Phong Hành Diễm quay trở lại nhìn thấy cảnh tượng này, kim tiêm gây mê trong tay lại thành dư thừa.
Anh có thể cảm giác được Thương Trăn rất đau, bởi vì khi mỗi một lần kim châm cắm vào thịt, cô sẽ mím môi rất chặt, khi sợi chỉ y tế dính máu được kéo ra, thân thể của cô khẽ run rẩy.
Cô có cảm giác, nhưng cô lại nhẫn nhịn không kêu rên dù một tiếng.
Điều này làm cho Phong Hành Diễm cảm thấy bực tức khó tả, trước kia Thương Trăn không như thế, cô mạnh mẽ nhưng cũng mong manh, quật cường nhưng cũng yếu đuối, mà cô bây giờ, lại vứt đi một mặt yếu đuối đó, chỉ để lại sự cứng rắn!
Tất cả những chuyện này đều xảy ra sau đêm hôm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì đằng sau buổi tối cô bị thâm tím đầy người, khiến cho cô trở nên như thế này?
Nếu như anh quan tâm cô nhiều một chút, nếu như anh sớm phát hiện cô đã xảy ra chuyện, có thể cô sẽ không cực đoan như vậy không?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh chua xót, anh cảm thấy rằng làm hai tên súc sinh kia bị kết án chung thân, vẫn là quá lợi cho bọn chúng!
“Nếu đau quá, thì tiêm thuốc tê đi!”
Nói rồi, anh đưa ống kim tiêm qua, thật sự không muốn nhìn cô phải chịu đau tiếp nữa.
Trán Thương Trăn chảy mồ hôi, bởi vì đau, hai mắt tràn đầy hơi nước, thời điểm cô ngước mắt nhìn lên, Phong Hành Diễm cảm thấy hô hấp như ngừng lại.
“Không cần.”
Có lẽ là bởi vì đau đến mức tận cùng, tâm tình vui sướng, nên cô lại thấy Phong Hành Diễm cũng vừa mắt, đặc biệt là sự áy náy và hối hận trong ánh mắt anh, khiến cho cô cảm thấy kỳ lạ.
Cô tiếp tục khâu vết thương, Phong Hành Diễm không có cách nào cưỡng chế cô, anh chỉ có thể đứng ở một bên nhìn chằm chằm mỗi động tác cô khâu miệng vết thương, trong giây lát, anh liền cảm thấy một nhát kim khâu này là khâu trên người anh!
Rốt cục, đôi môi mím chặt của cô phát ra một tiếng rên rỉ, Phong Hành Diễm rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đưa cánh tay qua, lạnh lùng kiên định nói.
“Không cần nhịn, cô đau thì cứ cắn tôi đi!”
Chỉ cầu xin cô đừng tiếp tục tra tấn mình như vậy nữa!
Thương Trăn nghe vậy thở hổn hển, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao ướt át lại có ý cười.
“Nếu anh sợ tôi đau, thì anh hôn tôi đi!”
Phong Hành Diễm lý trí còn do dự, nhưng thân thể đã thành thật phản ứng, anh cúi đầu hôn tới đôi môi có chút tái nhợt của cô, nhưng vào giây phút cuối cùng lại bị hai ngón tay đeo bao tay của Thương Trăn chặn lại, nhất thời hai người họ sát lại rất gần, anh nhìn vô số ngôi sao kết tụ trong đôi mắt cô, hô hấp đông cứng lại!
Cô cười, gương mặt xinh đẹp nhuộm thêm hai phần tà khí.
“Anh nghe lời như vậy, là bởi vì yêu tôi sao?”
Phong Hành Diễm sửng sốt.
Yêu? Thương Trăn? Đừng nói đùa!
Thương Trăn thấy trong mắt anh hiện lên một tia kháng cự, cô nhếch môi cười.
“Nếu như không yêu, tại sao lại muốn hôn tôi?”
“Tôi……”
Phong Hành Diễm nhíu mày rất chặt!
Anh còn chưa nghĩ ra từ gì để nói, Thương Trăn liền thay anh nói.
“Bởi vì anh không cam lòng.”
“Một cô gái yêu anh sâu đậm mười mấy năm, đột nhiên không còn yêu anh nữa. Đây chắc chắn là một sự khiêu khích đối với anh. Từ trước đến nay chỉ có anh chán ghét người khác, người khác không có tư cách ghét bỏ anh, cho nên anh lại muốn khơi gợi sự si mê này lên, đúng không?”
Lời nói của cô có lý có cơ sở, mà cũng phỏng đoán hành vi của anh theo góc độ xấu xa nhất, Phong Hành Diễm biết anh không nghĩ như vậy, anh suy nghĩ rất đơn giản……
Anh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trong mắt đột nhiên hiện lên một màu đen tối.
Hắn muốn cho cô gái này phải đầu hàng dưới thân anh, muốn chiếm đoạt cô hoàn toàn! Muốn cho cô phải thu lại bộ giáp đối với anh, muốn cho đôi môi đẹp động lòng người của cô hưng phấn đỏ ửng!
Ý nghĩ bất chợt nảy lên khiến cho Phong Hành Diễm giật mình kinh sợ!
Anh có dục vọng đối với Thương Trăn ! Có dục vọng không cách nào kiềm chế! Không phải vì không cam lòng, cũng không phải vì áy náy!
Nhưng những lời này anh không nói được, đành nói.
“Còn một kim cuối cùng, tôi khâu giúp cô!”
Thương Trăn sửng sốt, giây tiếp theo, Phong Hành Diễm đã đeo găng tay, cầm lấy cây kim trong tay cô, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, đưa cây kim xuyên qua da thịt cô!
Khi cây kim xuyên qua, anh nhìn thấy thân thể Thương Trăn run rẩy, thậm chí hô hấp cũng có phần rối loạn, anh đều hết sức cẩn thận, mới vững vàng hoàn thành vết khâu cuối cùng.
Vết máu màu đỏ mận không ngừng phập phồng theo bộ ngực cao ngất của cô, lúc này, rốt cuộc Phong Hành Diễm khao khát không nhịn được, anh hôn lên đôi mắt đang vì đau mà có hơi nước của Thương Trăn, nhẹ nhàng đụng chạm, làm hai người đều run lên!
Không khí nóng lên giống như bị bỏng, nụ hôn qua đi, anh nhìn thẳng vào đôi môi của Thương Trăn, trong giây lát, yết hầu anh chuyển động, ánh mắt đen tối.
Thương Trăn híp híp mắt, cô không rơi vào trong bầu không khí ái muội này, mà dùng ánh mắt cực kỳ thăm dò nhìn anh, giống như đang đoán liệu anh có hôn tiếp nữa hay không.
……
Chết tiệt! Phong Hành Diễm đột ngột thoát ra!
Sự bình tĩnh của Thương Trăn thật như là sỉ nhục anh, tôn nghiêm của anh không cho phép chỉ có anh rơi vào dục vọng, còn người kia lại không thèm quan tâm.
Nhưng mà khi anh về phòng, đôi mắt mê hoặc ướt át của Thương Trăn vẫn không ra khỏi đầu anh, thấy một chút máu dính trên găng tay, anh chăm chú nhìn nửa ngày, cuối cùng lại mê muội liếm láp toàn bộ chút máu này xuống bụng!
Có phải anh điên rồi không?!
Ngày hôm sau, Lâm Tuyết Hàm phát hiện Thương Trăn không có ở nhà, vốn định dùng chuyện này làm một bài văn tế lớn, nhưng lúc này, người của nhà họ Phong đưa Thương Trăn tới, mặc dù Thương Bách Tề cảm thấy con gái còn nhỏ, dù có hôn ước, cũng không nên ở gần Phong Hành Diễm quá.
Nhưng ông nhớ tới bây giờ Thương Trăn tính nết quái dị, để con gái ở bên cạnh người mà nó thích có lẽ là điều tốt đối với bệnh của nó.
Cho nên ông nhịn chuyện trách mắng, chỉ nói sau này cô không được như vậy.
Thương Trăn tất nhiên là đồng ý, đến khi buổi chiều, Lê Kính Dân nhận lời mời mà đến, hắn ta rất mong chờ ba giờ chiều hàng ngày để chữa bệnh tâm lý, bởi vì Thương Trăn thật sự quá đẹp, sắc đẹp này không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà còn một loại khí chất nguy hiểm rõ rệt, sắc sảo vào lạnh lùng khéo léo đều kết tụ lại trên người mỹ nhân này, Lê Kính Dân dám khẳng định, không ai có thể tránh được sức hấp dẫn của cô.
Vì muốn để Lê Kính Dân thuận tiện ra tay, Lâm Tuyết Hàm cố ý đuổi những người giúp việc ra ngoài, cũng tự mình đưa đưa con gái ra ngoài, bà ta cũng không mong chờ trong một tuần Lê Kính Dân nắm bắt được Thương Trăn, nhưng mà bồi dưỡng tình cảm trước cũng tốt, nếu như có thể làm cho Thương Trăn thích đè Lê Kính Dân thì càng tốt!
Cho nên khi Lê Kính Dân vào cửa, phòng khách to như vậy lại không có người giúp việc, chỉ có mỗi Thương Trăn ngồi ở trên sô pha tự rót tự uống.
Ly rượu đỏ tươi sóng sánh theo tay cô, cô thật giống như ca sự kết hợp của nữ thần xinh đẹp và nữ thần trí tuệ, cao không thể với tới, khi ánh mắt kia dừng lại trên người Lê Kính Dân, hắn ta cảm thấy mình như bị nhìn thấu.
“Cô Thương, rất vui được gặp cô, trước khi chữa trị, cho phép tôi xin giới thiệu lại……”
Anh ta che giấu ánh mắt tham lam và thèm khát của mình, xúc động nói, nhưng chưa kịp nói hết, Thương Trăn đã đưa ra động tác tạm ngừng, hơn nữa còn tự mình rót rượu cho hắn, thái độ này, so với lần gặp đầu tiên hất nước trà lên người hắn thì dịu dàng hơn rất nhiều.
Lê Kính Dân căn bản có thể xác định tâm lý Thương Trăn có vấn đề, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của cô, hắn thụ sủng nhược kinh nhận lấy ly rượu, hơn nữa bởi vì ly Thương Trăn gần gũi quá, hắn ta khát khô uống cạn sạch ly rượu.
Thương Trăn lúc này mới nở nụ cười.
“Chữa bệnh tâm lý cũng không cần vội, bác sĩ Lê không ngại nghe cái này trước chứ?”
Cô đưa điện thoại di động tới, Lê Kính Dân không hề phòng bị, kết quả vừa click mở, tiếng kêu rên quen thuộc của Lâm Tuyết phát ra, hắn giật mình kinh sợ, ly rượu đỏ trên tay nhất thời rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất!